Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 972.1: Cả nước thương phẩm hóa

..
.Quân điền chế!
.Không thể nghi ngờ, tuyệt đối là quốc chế của triều Đường!
.Triều Đường có thể được như ngày hôm nay, toàn bộ nhờ vào quân điền chế!
.Sao quân điền chế có thể nguy hại đến giang sơn xã tắc Đại Đường được? Đây không phải là đang nói đùa sao!
.Lý Trị có chút bất mãn với phương thức nói chuyện làm người nghe kinh sợ của Hàn Nghệ, y hơi có chút không vui nói: - Nguyên do vì sao lại nói lời này?
.Nhưng đây là di sản mà nghề nghiệp kiếp trước của Hàn Nghệ lưu lại, nói hơn nửa ngày đều là loại giọng điệu này, không làm cho người nghe khiếp sợ thì sao mà lừa được, hắn nói: - Mấy ngày nay vi thần ở Tây Bắc, nhìn đến rất nhiều người bởi vì chiến tranh mà cửa nát nhà tan, cực kỳ thê thảm, cho nên vi thần vẫn luôn tự hỏi, làm thế nào để ngăn loại chuyện này xảy ra, nhưng hơn nửa nguyên nhân dẫn đến phản loạn, cát cứ đều bởi vì dã tâm của con người, đây là điều khó tránh khỏi được, nhưng chỉ có dã tâm vẫn chưa đủ, mà họ còn cần cả lương thực và người nữa.
.Mà triều đình ta, bởi vì thi hành chính sách quân điền chế, tránh cho dân chúng di chuyển, bởi vậy kỳ thật các châu huyện đều sinh hoạt khá phong bế, muốn di chuyển từ huyện này tới huyện kia, đều cần phải làm rất nhiều thủ tục, cũng tạo thành một loại hiện tượng, chính là dân chúng đều có thể tự cấp tự túc, không cần dựa vào bất cứ ai, nói lớn ra, tức là châu huyện có thể tự cấp tự túc. Đây chính là điều đáng sợ nhất, bởi vì nguyên do đó, nên bất kỳ một châu huyện nào cũng có thể hình thành trạng thái cát cứ bất cứ lúc nào, không có châu huyện nào cần dựa vào triều đình, bởi vì bọn họ đều có thể tự cấp tự túc, hơn nữa binh có thể trực tiếp lấy từ nông dân ở các châu huyện, một khi triều đình buông lỏng quản lý với địa phương, vậy thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.
.Lý Trị nhăn mày lại.
.Lời này lại có đạo lý rồi!
.An Lộc Sơn có thể hình thành cát cứ, đây cũng là một nguyên nhân vô cùng trọng yếu, do nơi đó quá phong bế, kinh tế không lưu thông, dân chúng chỉ nhận thức An Lộc Sơn, mà hoàng đế ngươi là ai, không có nửa xu liên quan gì tới ta, nếu An Lộc Sơn làm hoàng đế, ta còn có thể trở thành con dân thủ đô rồi đấy.
.Chỉ nghĩ thế thôi đã thấy cực kỳ kinh khủng nha, Lý Trị càng nghĩ càng sợ hãi, hỏi:
.- Vậy ngươi cho rằng phải làm như thế nào?
.- Toàn quốc thương phẩm hóa!
.Hàn Nghệ nói: - Làm cho dân chúng di chuyển, làm cho hàng hóa lưu động, nói ví dụ như Tây Bắc nhiều ngựa, vậy thì cứ để nó nuôi ngựa thôi, cung ứng cho cả nước, Giang Nam sản xuất lương thực, vậy thì để vùng đó trồng trọt lương thực là được rồi, khiến cho các nơi hình thành một loại quan hệ là quan hệ cung cầu, có ngựa mà không có lương thực, ngươi không tạo phản được, mà ngươi có lương thực nhưng không có ngựa, cũng không được, còn có vải vóc nữa, có ai bằng lòng cởi truồng tạo phản đâu, vậy nên cũng không được, nếu muốn có cả, vậy thì phải đánh từ Tây Bắc đánh tới Giang Nam, mấu chốt là có đủ lương thực để duy trì lâu như vậy sao?
.Hơn nữa một khi hình thành toàn quốc thương phẩm hóa, thì trong lòng dân chúng sẽ luôn có Đại Đường, chứ không phải là châu huyện, tin tức cũng càng thêm linh thông, sẽ không xuất hiện hiện tượng bế tắc, cũng như không có cách nào hình thành cát cứ cả, bởi vì từng châu huyện cần phải sống nhờ vào nhau, nếu thiếu một thứ thôi cũng không được.
.Lý Trị lắc đầu:
.- Không được, không được, nếu dân chúng đều bắt đầu di chuyển, vậy thì còn ai đi làm ruộng nữa a! Mặt khác, nếu làm vậy, thì sẽ phá hỏng cả chế độ Phủ binh nữa.
.- Vi thần làm a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Dân chúng bắt đầu lưu động, làm vậy là vì cái gì, còn không phải là vi kiếm miếng cơm sao, nếu trồng trọt có thể kiếm tiền, tất cả mọi người không cần ruộng đất nữa thì cứ cho vi thần hết là được, bởi vì cứ như vậy thì giá lương thực sẽ tăng cao đấy, vi thần lại tiêu tiền mời bọn họ về trồng trọt là được, chỉ có mua bán không cần vốn là quý giá nhất thôi, bởi vì không có thương phẩm nào đẻ ra được thương phẩm, nhưng đất đai lại có thể trồng ra lương thực, không ai sẽ từ bỏ trồng trọt cả. Về phấn chế độ Phủ binh ư, vốn cũng không phải là kế lâu dài rồi, chế độ Phủ binh dù sao cũng không đào tạo ra được quân nhân chuyên nghiệp, mà chỉ là một đám nông phu, sức chiến đấu của bọn họ không mạnh, một khi nhiều năm không được đánh giặc, thì chế độ Phủ binh tất nhiên sẽ tan rã, hơn nữa khi cuộc sống bắt đầu an nhàn, bọn họ cũng sẽ trốn binh dịch đấy, ai cũng sợ chết, đây là nhân tính rồi.
.Lý Trị nghe vậy cảm thấy rất có đạo lý, y cũng muốn thay đổi, y muốn làm mới, nhưng vấn đề là, những ý kiến Hàn Nghệ đề xuất ra rất mới, sửa đến mức hoàn toàn thay đổi, ai dám cam đoan có thể thành công đây, hiện giờ quốc thái dân an, không đám để mạo hiểm.
.Hàn Nghệ cũng không cần Lý Trị vừa nghe xong đã lập tức quyết định, hắn chỉ là muốn cho Lý Trị chuẩn bị tư tưởng trước thôi, kế hoạch phát triển kinh tế của hắn lập tức sắp bắt đầu, cho nên trước tiên phải có chuẩn bị, vì thế hắn nói: - Bệ hạ, vi thần không có phủ quyết quân điền chế, nếu không có quân điền chế sẽ không có Đại Đường bây giờ, nhưng quân điền chế sinh ra vào thời kỳ Đại Đường ta yếu nhất, quân điền chế chỉ thích hợp với nước nghèo, một khi quốc gia trở nên giàu có, tất nhiên sẽ phải biến đổi, chuyện này cần làm từ từ, nhưng muốn nhằm vào Đột Quyết, thì nhất định phải lợi dụng việc buôn bán để quảng bá văn hóa cũng như chế độ của Đại Đường ta.
.Lý Trị nghe vậy, cảm thấy cũng đúng, trước tiên có thể đi đến Đột Quyết thử xem, nếu tốt, thì lại lấy đến dùng ở Trung Nguyên, dù sao Trung Nguyên vẫn là quan trọng hơn, nên bèn nói: - Vậy thì ngươi hãy nói rõ các chi tiết ra xem.
.Hàn Nghệ nói: - Không biết bệ hạ có biết về bản hiệp nghị Mục tràng kia của vi thần không?
.Lý Trị cời nói:
.- Nếu không có bản hiệp nghị mục tràng này, trẫm thật sự sẽ bắt ngươi giáng tội, một chiêu này của ngươi đúng là cực kỳ hay, trẫm cũng vô cùng tán thành đấy.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần khiến cho bọn họ ký hiệp nghị mục tràng, thứ nhất là vì tạm thời ổn định bọn họ trước, thứ hai là cho triều đình có một lý do tham gia vào sự vụ ở Tây Bắc. Hợp đồng thuê nông trường là do triều đình thúc đẩy, nên triều đình nhất định phải phụ trách chuyện này, như vậy thì triều đình khẳng định sẽ phải phái người tới trú đóng ở địa phương, phụ trách chủ trì công bằng, đây không phải chức vụ của quan nha sao? Nhưng chỉ với điểm này còn chưa đủ, vi thần còn hứa hẹn với những bộ lạc này, triều đình sẽ dựng lên trạm dịch cho các ngươi, khai thông con đường, mang đến sự phồn hoa cho dân chúng địa phương. Bệ hạ có thể giao hết những công trình này cho các thương nhân đi làm.
.Lý Trị hiếu kỳ hỏi: - Làm đường, dựng trạm dịch, trẫm cũng không phản đối, nhưng vì sao lại để cho thương nhân đi làm?
.Hàn Nghệ hỏi ngược lại: - Xin hỏi bệ hạ, nếu lúc trước Tùy Dương Đế giao việc nhận thầu công trình Vận Hà cho thương nhân, như vậy thì dân chúng còn sẽ tạo phản sao?
.Lý Trị nghe vậy ngây ngẩn cả người.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chúng ta phải học được giáo huấn từ triều Tùy, đừng để cho triều đình đứng ở bên đối lập dân chúng, một khi dân chúng phản, thì đúng là phản triều đình đấy. Nếu lúc ấy Tùy Dương Đế bỏ tiền cho thương nhân đi làm, nếu để thương nhân bóc lột dân chúng, thì người dân chúng hận sẽ là thương nhân, triều đình cũng có thể trách thương nhân, tất cả tội đều do thương nhân gánh, triều đình vốn có ý tốt, nhưng là do thương nhân quá gian trá thôi.
.Lý Trị nói:
.- Nhưng là thương nhân cũng muốn kiếm tiền, triều đình lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Triều đình tuyệt đối sẽ không phải chịu thiệt đâu, đầu tiên, kênh đào sửa xong, thì thuyền hàng của thương nhân sẽ nối liền không dứt, thương nhân cần tìm bến tàu dừng thuyền, mà triều đình tốn nhiều tiền như vậy để xây dựng kênh đào, không có khả năng cho dùng thử miễn phí rồi, nhiều ít gì cũng phải trả phí qua đường, tiền này cũng không nhiều, không được như tát ao bắt cả, lại có thể như kiến tha lâu đầy tổ, hơn nữa còn có tính vĩnh cửu đấy, bỏ tiền nhiều hơn nữa cũng có thể kiếm về được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận