Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 483.1: Có nữ nhân ái mộ

.- Ôi ai a ! Ta nói Vô Nguyệt này, ngươi dứt khoát đừng gọi là Vô Nguyệt nữa, gọi là vô tình mới đúng, phổi của ta cũng sắp nôn ra rồi, ngươi ở ngay bên cạnh, mà vẫn cứ không nghe không hỏi, ngươi có còn là huynh đệ của ta không?
.Nguyên Liệt Hổ vẻ mặt bi phẫn nhìn sang Độc Cô Vô Nguyệt ở bên cạnh, mắt y vẫn đang nhìn về phía trước.
.Độc Cô Vô Nguyệt ánh mắt thoáng liếc qua, nói: - Nhưng việc này ta không giúp được ngươi.
.Nguyên Liệt Hổ đáng thương trừng mắt nhìn, nói: - Nhưng ngươi có thể an ủi ta một chút à.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói thẳng: - Cái này thì ta càng không hiểu rồi.
.- Thật sự là mất hứng.
.Nguyên Liệt Hổ thầm nói: - Uổng phí ngươi sinh ra đã có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, vậy mà đến an ủi người khác cũng không biết. Lại nói:
.- Vậy ngươi có đi Dân An Cục không?
.Độc Cô Vô Nguyệt gật gật đầu nói: - Gia đình ta đã đồng ý rồi.
.Nguyên Liệt Hổ sửng sốt, Kỳ Quái nói: - Nói cách khác ngươi cũng muốn đi?
.Độc Cô Vô Nguyệt ừ một tiếng.
.Nguyên Liệt Hổ hiếu kỳ nói: - Vì sao?
.Độc Cô Vô Nguyệt nhíu đôi lông mày, nói: - Độc Cô gia chúng ta mặc dù đang ở trong quan trường được hưởng thanh danh tốt đẹp, nhưng cái này đều là danh vọng được thêu dệt ra, không thực tế, từ khi tằng tổ phụ ta bị buộc treo cổ tự tử về sau, vẫn chưa gượng dậy nổi, ngược lại Độc Cô Giai nhất mạch lập không ít công lao, hiện tại mỗi người nói tới Độc Cô gia, hơn phân nửa đều là chỉ nhất mạch bọn họ, ta nhất định lải lấy lại danh dự thuộc về Độc Cô gia chúng ta.
.Về cái cảm giác sứ mệnh của Độc Cô Vô Nguyệt, Nguyên Liệt Hổ hiểu được, thở dài: - Đáng tiếc ta không có chí hướng như thế, làm quan đối với ta mà nói, thật sự là quá khó khăn.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Ngươi muốn giống như Nguyên thúc phụ?
.Nguyên Liệt Hổ buồn bực nói: - Ta đương nhiên cũng muốn, nhưng ta không có cái bản lính đó của cha ta, chỉ cần điều mà nữ nhân thích, cha ta ông ấy đêu biêt, cái gì cầm kỳ thư họa, soạn nhạc viết thơ, thổi sáo đánh trống, ông ấy đêu biêt, nhưng ta không biết, cho nên ông ấy có thể tìm nhiều như vậy hồng nhan tri kỷ. Mà ta cũng chỉ có thể đi Hoa Nguyệt lâu ngồi một chút, ta cũng hoài nghi ta có phải hay không là con đẻ của cha ta hay không, ta nghe nói lúc nhỏ ông ý còn ham chơi hơn cả ta, nhưng ông ấy làm sao lại học được nhiều như vậy. Mà ta lại không được, thật sự là quái đản.
.Độc Cô Vô Nguyệt buồn bực nói: - Ta nói không phải cái này, ta chỉ là hỏi ngươi, ngươi có muốn sống cả đời đần đần độn độn không?
.Nguyên Liệt Hổ ngẩn ra, nhíu mày không nói.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Liệt Hổ. Nếu ngươi chỉ là vì một lần đánh cuộc, mà gia nhập dân an cục, vậy đối với bệ hạ, đối với toàn thành dân chúng đều là một loại thương tổn, cho nên, nếu không phải từ thật tâm ngươi muốn, ngươi tốt nhất là không cần gia nhập Dân An Cục.
.Nguyên Liệt Hổ thở dài: - Đung vây a! Ta cũng hiểu được ta không thích hợp, thôi đi, thôi đi, ta quyết định không đi.
.- Phi Tuyết muội muội. Ngươi có phải có chuyện muốn nói với ta hay không?
.Ở trên đường trở về, Tiêu Vô Y thấy Dương Phi Tuyết mấy lần liếc trộm chính mình, cảm thấy kỳ lạ, trực tiếp hỏi.
.Dương Phi Tuyết nhẹ nhàng "A" một tiếng, nói: - Vô Y tỷ, sao ngươi nhìn ra vậy?
.Tiêu Vô Y cười nói: - Đến tột cùng là chuyện gì, làm cho ngươi khó mở miệng như vậy.
.Dương Phi Tuyết hai gò má lộ ra đỏ ửng, nhỏ giọng nói: - Ta nhưng thật ra có chuyện muốn thỉnh giáo Vô Y tỷ một chút.
.Tiêu Vô Y nói: - Ngươi khách khí như vậy làm chi, nơi này cũng không có người khác, có chuyện cứ nói đừng ngại.
.Dương Phi Tuyết nói: - Ta nghe người ta nói Vô Y tỷ ngươi ngươi trước kia cũng không có nghe theo sắp xếp của cha mẹ. Chuyện mai mối, và còn thành công rồi, không biết có phải hay không?
.Kỳ thật về việc này, nàng đã sớm muốn thỉnh giáo Tiêu Vô Y rồi. Vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp, mấu chốt cũng khó mở miệng.
.Tiêu Vô Y liếc mắt nhìn nàng một cái, cười nói:
.- Không thể tưởng được ngươi đã đi vào Trường An rồi, còn vì chuyện này hao tổn tinh thần?
.Dương Phi Tuyết than nhẹ một tiếng, nói: - Không sợ Vô Y tỷ chê cười, thím ta so với cha ta còn sốt ruột hơn. Hiện tại cả ngày cũng đang giúp ta bận việc thành thân.
.Tiêu Vô Y cười khổ nói: - Nhưng những biện pháp kia của ta, ngươi có lẽ dùng không được, bởi vì ta nhờ là cái này.
.Nói xong, nàng giơ lên đôi bàn tay trắng như phấn.
.Dương Phi Tuyết kinh ngạc nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y rất thẳng thắn nói: - Chính xác là vào lúc đó ai muốn cưới ta, ta liền đánh cho đối phương một trận nhớ đời, và dùng việc này để uy hiếp, đối phương liền lập tức biết khó mà lui thôi.
.Nàng làm như vậy, cũng là vì khiến Dương Phi Tuyết hết hy vọng.
.Dương Phi Tuyết nghe được đều si ngốc, nàng tuyệt đối không ngờ Tiêu Vô Y đẹp như thiên tiên, lại có thể bạo lực như vậy, lắc đầu nói: - Ta đây thật đúng là học không được.
.Tiêu Vô Y thở dài: - Kỳ thật lúc trước ta phần nhiều là đánh cuộc một lần, cũng không có nguyên nhân khác, ta làm như vậy, chưa hẳn đã đúng, bất kể thế nào nói, ngươi cuối cùng cũng phải lập gia đình đấy, kỳ thật biện pháp tốt nhất, chính là người mà cha mẹ ngươi ưng, cũng chính là ngươi mà bản thân ngươi thích.
.Dương Phi Tuyết buồn rầu nói: - Nếu là như vậy, thì đã tốt rồi.
.Tiêu Vô Y đột nhiên hiếu kỳ nói: - Trường An mặc dù có không ít con ông cháu cha chỉ biết ăn uống vui chơi, nhưng cung có rất nhiêu con cháu quý tộc tài mạo đều tốt, giống như Thiện Hành bọn họ, mỗi người đều là hảo nam nhân khó có được, chẳng lẽ ngươi một đều không vừa mắt, hay là ngươi đã có người trong lòng rồi?
.- À?
.Dương Phi Tuyết lập tức hai gò má ửng đỏ.
.Tiêu Vô Y lập tức hỏi: - Chẳng lẽ là Hàn Nghệ?
.- Ngươi làm sao ồ, không không phải, không không phải Hàn Nghệ.
.Dương Phi Tuyết vẻ mặt hốt hoảng, thằng ngốc cũng nhìn ra được nàng đang nói láo.
.Quả nhiên là tên khốn kia, còn dám giấu ta, nói cái gì bằng hữu, thật sự là thái quá. Tiêu Vô Y tức đến nổ phổi, nhưng không có biểu hiện ra, cười nói: - Với cái bộ dạng này của ngươi, ai nấy đều thấy được ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo.
.Dương Phi Tuyết sợ hãi liếc nhìn Tiêu Vô Y, nói: - Đúng rất xin lỗi, Vô Y tỷ.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Xin lỗi cái gì, điều này cùng ta có quan hệ gì, ồ, ta hiểu được, ngươi có phải hay không cảm thấy ta cùng Hàn Nghệ đã thành hôn, mới cảm thấy có lỗi với ta, nhưng cái đó đều là giả, ta không phải đã đã nói với ngươi sao.
.Dương Phi Tuyết trợn tròn mắt nói: - Thật sự như vậy sao?
.Tiêu Vô Y nói: - Đương nhiên là thật, ta cùng với Hàn Nghệ thân phận khác nhau như vậy, nếu không phải lúc ấy tình thế bức bách, ta làm sao có thể gả cho hắn, nói ra, cũng sẽ không có người tin tưởng, nhưng bất kể như thế nào, ta vẫn là rất cảm tạ cha con bọn họ có thể trợ giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn.
.Dương Phi Tuyết sau khi nghe xong, vẻ khẩn trương trên mặt mới dần dân biến mất, nhưng lập tức một chút ngượng ngùng liền hiện lên, cúi đầu nói: - Vô Y tỷ, ngươi ngươi nói không sai, ta quả thật thích Hàn Nghệ.
.- Tên khốn khiếp này! Tiêu Vô Y không khỏi thấp giọng mắng.
.Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: - Ngươi nói gì vậy?
.- Ồ, ta nói Hàn Nghệ thật sự là quá may mắn.
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, lại nói: - Nhưng Hàn Nghệ chỉ là xuất thân con nhà nông, mặc dù có chút khôn vặt, nhưng cũng chỉ thường thôi, ngươi tại sao nhìn trúng hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận