Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 564: Mỗi bên nhường một bước

.Bởi vì theo chế độ của Đường triều, hoàng đế là không thể tự mình thẩm án, nếu không sẽ khó được kẻ dưới phục tùng. Bất kể là vụ án của Lý Thừa Càn hay Lý Khác, cũng đều không phải do hoàng đế tự mình thẩm tra, nhất định phải giao cho ban nghành liên quan.
.Mà với loại án hình sự trọng đại như vụ Trương Minh, bình thường đều là do ba bên Hình Bộ, Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài tam phương hội thẩm. Nếu là đại án mưu phản, thì lại do hoàng đế đích thân chỉ định đại thần thẩm án. Vụ án của Trương Minh lại có chút đặc biệt, bởi vì bản thân ông ta lại là Ngự Sử Đại Phu, do đó Hàn Viện mới không đề cập đến Ngự Sử Đài, dù sao cũng là có tị hiềm. Ngoài ra Trương Minh cũng không chịu thừa nhận mình là chủ mưu giết người, Lý Trị cũng không thể làm gì. Bản thân y cũng không có kinh nghiệm thẩm án, mấu chốt còn có mấy người Trưởng Tôn Vô Kỵ ở bên cạnh quấy rồi, làm cho y cũng có chút chột dạ. Hơn nữa trong lòng y cũng ẩn ẩn không muốn án này nhanh kết thúc như vậy.
.Sau khi Trương Minh được giải xuống, Lý Trị mới liếc nhìn mọi người trong phòng, nói: - Không biết ba vị ái khanh đối với chuyện này có cái nhìn thế nào?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên quỳ xuống nói: - Bệ hạ, lão thần mắt mờ, tin nhầm tiểu nhân, nhìn người không thoả, kính xin bệ hạ trị tội lão thần.
.Lý Trị thấy thế, vội vàng đứng dậy đi tới đỡ ông ta, nói: - Thái Uý chớ có tự trách, Thái Uý vì triều đình tiến cử vô số hiền tài, sao có thể không có sai sót cho được. Có câu trí giả ngàn lo, tất có một mất, hơn nữa việc này dù nói như thế nào, cũng không thể trách Thái Uý được. Tất cả mọi chuyện đều do Trương Minh mà ra, là gã phụ lòng Thái Uý và trẫm. Thái Uý chớ có tự trách, phải lấy thân thể làm trọng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vội nhấc ống tay áo che mặt, nức nở nói: - Bệ hạ nếu không trừng phạt lão thần, lão thần thật sự không có mặt mũi nào xuất hiện trên triều đình được nữa. Lão thần thật sự thẹn với bệ hạ, thẹn với tiên hoàng mà!
.Lý Trị tâm sáng như gương, bản thân y cũng hiểu được, chuyện này không liên quan gì đến Trưởng Tôn Vô Kỵ, bởi vì nguyên nhân của vụ này, đều là do tác phong tư nhân của Trương Minh có vấn đế, tối đa cũng chỉ có thể trách ông ta tiến cử người sai lầm mà thôi. Hiện tại ông ta kêu khóc như vậy, ngay cả cái tiểu tội này cũng không thể trách được ông ta rồi. Lý Trị liền nói: - Chuyện này sao trẫm có thể làm được? Vụ án này vốn không có quan hệ đến Thái Uý, sao có thể cưỡng ép Thái Uý chịu tội cho được? Nếu như trong triều có người nào bất mãn, cứ kêu y đến gặp trẫm là được.
.Nói xong, y lại quay về Hàn Viện và Chử Toại Lương, nói: - Hai vị ái khanh mau đỡ Thái Uý ngồi xuống.
.- Vâng!
.Hai người liền vội vàng tiến lên, đỡ Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi xuống, thấp giọng an ủi vài câu.
.Thế nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn là nước mắt đầy mặt, lắc đầu không nói, thật khiến cho người nhìn mà đau lòng!
.Chử Toại Lương lúc này liền nói: - Mặc kệ Trương Minh có thật sự là hung thủ hay không, gã cuối cùng cũng có tư thông cùng vợ của Tưởng Hiến. Thử hỏi với loại người vô đức như vậy, sao có thể đảm nhiệm chức vị quan trọng. Lão thần đề nghị nên lập tức cách chức Ngự Sử Đại Phu của gã
.Lý Trị gật đầu nói: - Chử ái khanh nói có lý. Thế nhưng theo thế cục trước mắt, vẫn phải tra rõ án này hẵng nói. Nói tới đây, y hơi dừng lại một chút mới nói tiếp: - Theo như vậy, trẫm muốn giao án này cho Dân An Cục thẩm tra.
.Hai người Chử Toại Lương và Hàn Viện nghe thấy thế đều chấn kinh, duy chỉ có Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn là một bộ si ngốc ngơ ngác, dường như không có nghe thấy điều gì cả.
.- Dân... Dân An Cục.
.Hàn Viện hơi hơi run rẩy nói. Nếu như Lý Trị không nhắc tới, ông ta cũng suýt quên mất cái cơ quan này rồi, bèn nói: - Bệ hạ, chuyện này sao có thể làm như vậy. Vụ án trọng đại như vậy, theo quy củ nên giao cho Đại Lý Tự và Hình Bộ cùng hội thẩm mới đúng.
.Chử Toại Lương cũng kích động nói: - Bệ hạ, chuyện này không hợp quy củ, Dân An Cục hiện tại còn chưa chính thức thành lập, hơn nữa bọn họ còn non trẻ như vậy, sao có thể để cho bọn họ thẩm tra cho được, tuyệt đối không thể được.
.Lý Trị hơi hơi há hốc mồm, đột nhiên trong lòng cả kinh, ông cậu này của ta quả thật là giảo hoạt mà!
.Y đột nhiên hiểu được, vì sao vừa nãy Trưởng Tôn Vô Kỵ phải thất thố đến như vậy, đó là bởi vì ông ta muốn chặn họng y lại. Kỳ thật ban đầu là do Chử Toại Lương đề cử Trương Minh, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không nói xen vào. Nói như vậy, bất cứ chuyện gì ông ta cũng đều mượn miệng người khác nói ra, chính ông ta lại rất ít khi lên tiếng. Cho nên Lý Trị vốn định dùng chuyện này để chặn họng Chử Toại Lương, ngươi tiến cử người sai lầm, ngươi còn không biết xấu hổ tranh cãi với trẫm sao. Thế nhưng vừa nãy đích thân Lý Trị lại nói rằng việc này không thể trách Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nếu lúc này lại nói Chử Toại Lương tiến cử người sai lầm, không phải là tự mình vả miệng mính à?
.Hàn Nghệ nghe thấy thế cũng hiểu được lắt léo trong này, trong lòng lại càng tán thưởng Trưởng Tôn Vô Kỵ, đây quả thật là thành tinh đến nơi rồi.
.Vốn hắn cũng chỉ nghĩ Trưởng Tôn Vô Kỵ là muốn phủi sạch quan hệ, cũng không nghỉ được xa như vậy. Lúc này hiểu được lại mơ hồ có chút lo lắng, một mình Lý Trị đối mặt với ba lão hồ ly, không biết có kiên trì nổi không? Nếu vụ án này giao cho Hình Bộ và Đại Lý Tự cùng hội thẩm, tất sẽ rẽ sang chiều hướng có lợi cho Trưởng Tôn Vô Kỵ, dù sao người trong hai nơi này đều là của ông ta.
.Lý Trị cũng hiểu được quan hệ lợi hại trong đó. Vụ án này bất kể như thế nào, y cũng tuyệt không chịu nhả ra, hơi trầm ngâm liền nói tiếp: - Nhị vị ái khanh nói không sai, vụ án này sự quan trọng đại. Nếu không trẫm liền giao cho ba vị ái khanh cộng đồng thẩm tra án này.
.Vương Huyền Đạo vừa nghe thấy thế liên đưa mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chỉ mấp máy môi cười thầm, giỏi cho một chiêu lấy lui làm tiến.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đành âm thầm thở dài nói: - Như vậy sao được, án này giao cho ai thẩm đều được, tuyệt không thể giao cho lão thần. Trương Minh là do lão thần đề cử, sao có thể để lão thần thẩm án của gã cho được, kính xin bệ hạ thu lại mệnh lệnh đã ban.
.Chử Toại Lương và Hàn Viện nghe thấy thế, cũng vội vàng phụ họa theo, bọn họ mới là người chủ yếu đề cử Trương Minh.
.Lý Trị thở dài, nói: - Trẫm kỳ thực cũng lo lắng đến điểm này, mới định giao án này cho Dân An Cục thẩm tra. Chủ yếu cũng do Trương Minh đã ở trong triều nhiều năm, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút giao tình với quan viên trong triều. Mà mấy người Tưởng Hiến, Hoắc Nguyên Đức, Đinh Mão và La Văn cũng có không ít nhân mạch trong triều. Chuyện này nói thế nào cũng là tình ngay lý gian, giao cho ai đến thẩm, sợ là đều khiến người khác không phục. Mấy vị ái khanh đều biết, hơn phân nửa quan viên tại Dân An Cục đều là mới được đề bạt không lâu, nhất là Hàn Nghệ, hắn mới từ Dương Châu tới đây, cũng không có xuất thân quý tộc, chắc hẳn không có liên quan quá nhiều đến quan viên trong triều. Nếu là do hắn thẩm tra, trẫm tin là sẽ không có ai dám nói này nói kia.
.Lý Trị nòi một vòng lớn, lại quay về tình ngay lý gian, đây không phải là đang ám chỉ mấy người bọn họ hay sao?
.Trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng hiểu rõ điều này, chỉ đành lộ ra bộ dáng phục tùng không nói.
.Riêng Chử Toại Lương da mặt cũng đủ dày, hoặc có lẽ cũng không hiểu chuyện cho lắm, liền nói: - Hàn Nghệ sao có thể có tư cách. Hắn vốn là quan viên Ngự Sử Đài.nếu theo luật pháp Đại Đường, hắn phải chịu tị hiềm rất lớn. Hơn nữa hắn còn trẻ tuổi như vậy, lại không có kinh nghiệm thẩm án, sao có thể thẩm nổi án này, không được, tuyệt đồi không được.
.Lý Trị nghe thấy thế liền rất khó chịu, ngươi đã không biết xấu hổ như vậy, ta cũng không cần phải khách khí nữa, tự vả miệng thì tự vả miệng, ai sợ ai, bèn nói: - Hàn Nghệ quả thật đúng là quan viên Ngự Sử Đài, nhưng hắn đồng thời cũng là Dân An Cục Hoàng Gia Đặc Phái Sứ. Đã vậy hắn cũng chỉ mới nhậm chức tại Ngự Sử Đài không lâu, chỉ mới đặt chân đến Ngự Sử Đài vài lần, vẫn luôn bận rộn công tác tại Dân An Cục. Về phần Hữu Phó Xạ nói hắn không có kinh nghiệm thẩm án, như vậy cũng không hẳn. Hắn từng tại Dương Châu trợ giúp Dương Châu Thứ Sử tìm về tượng Kim Bồ Tát bị mất cắp, sau lại khám phá ra quỷ kế của Trần Thạc Chân, bày ra bố cục, một lưới bắt hết phản tặc trong thành. Sao có thể nói hắn không có kinh nghiệm cho được?
.Nói tới đây, y hơi khẽ mỉm cười, mới nói tiếp: - Chử ái khanh có nhớ rõ hay không, lúc trước ái khanh đề cử Trương Minh đảm nhiệm chức Ngự Sử Đại Phu, đã không chỉ một lần nói qua với trẫm, Trương Minh này làm người liên khiết công chính, cương nghị quả quyết, trong triều tuyệt không có ứng cử viên thứ hai.
.Chử Toại Lương vừa nghe thấy thế, trên mặt biểu lộ như vừa ăn phải cứt vậy, hết xanh lại đỏ, hết đỏ lại trắng, cả người run rẩy, nói không ra lời.
.Người ta tiến cử hiền tài, ngươi cũng tiến cử hiền tài, ngươi tiến cử rất tốt, mỗi tội là ngược lại.
.Kỳ thật Lý Trị vốn là định nói như vậy từ đầu. Thế nhưng lại bị Trưởng Tôn Vô Kỵ dùng chiêu ăn vạ chặn mất họng, đành làm người câm ăn hoàng liên, chỉ đành dùng cách ám chỉ. Thế nhưng Chử Toại Lương lại không biết tốt xấu, còn cố cãi chày cãi cối. Được! Nếu thích tiếp tục ầm ĩ, đó cũng là mấy người các ngươi đuối lý trước.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng là vô kế khả thi, việc này là do bọn họ đuối lý trước, đành nói: - Lão thần tán thành đề nghị của bệ hạ.
.Chử Toại Lương nghe thấy thế liền bắt đầu sốt ruột. Nếu án này để cho Hàn Nghệ đến thẩm, không biết sẽ thành kết quả gì nữa. Thế nhưng ông ta cũng không có mặt mũi mà mở miệng rồi.
.Hàn Viện tâm niệm vừa chuyển, liền nói: - Theo như lời bệ hạ nói, Hàn Nghệ quả thật là một nhân tuyển tốt. Thế nhưng dù sao hắn cũng mới làm quan chưa lâu, không có nhiều kinh nghiệm trong quan trường, không nẳm được chu trình thẩm án của triều đình, sợ rằng sẽ khó tránh khỏi xảy ra sai sót. Vi thần đề nghị lên tìm một người từ Đại Lý Tự hoặc Hình Bộ đến trợ giúp hắn thẩm tra án này.
.Chử Toại Lương nghe thấy thế nhất thời thoải mái không ít.
.Ở đây đều là người thông minh, dùng cái đầu đều là nhanh hơn người khác.
.Lý Trị cũng hơi thoáng nhíu mày, thầm nghĩ. Nếu chỉ để cho mỗi mấy người Hàn Nghệ cùng thẩm tra án này, cho dù có thể chặn miệng ba người Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỉ sợ cũng không ngăn được miệng đám đại thần trong triều. Hơn nữa chuyện này quả thật không hợp quy củ, nhất định sẽ có kẻ đứng ra nói này nói kia. Dù sao vụ án này nhìn thế nào, cũng đều vô cùng bất lợi cho Trương Minh, chỉ cần để Hàn Nghệ nắm được quyền chủ đạo, như vậy hẳn là không có vấn đề gì. Suy tính thiệt hơn xong, Lý Trị liền quyết định nói: - Được rồi, vậy truyền lệnh của trẫm, để Đại Lý Tự Thiếu Khanh và Hình Bộ Thị Lang cùng hiệp trợ Hàn Nghệ thẩm tra án này.
.Cứ như vậy, liền phù hợp quy củ, tương đương vẫn là Đại Lý Tự, Hình Bộ, Ngự Sử Đài và Dân An Cục tứ phương hội thẩm, chẳng qua là do Hàn Nghệ chủ thẩm mà thôi.
.Mỗi bên coi như đều là nhường ra một bước.
.- Bệ hạ thánh minh! Hàn Viện hơi khẽ thở phào, cứ như vậy, tất cả mọi người cũng đừng nghĩ dở trò trong này, tra được chân tướng hẳn là không ai dám động tay. Bọn họ có thể để Lý Trị nhượng bộ đến mức này, đã là phi thường không dễ dàng rồi, dù sao bọn họ cũng là đuối lý trước.
.Không bao lâu sau, ba người cũng liền lui xuống.
.Vừa ra đến cửa điện, tính tình nóng nảy của Chử Toại Lương liền không nhịn được nữa, mở miệng mắng to: - Tên khốn kiếp Trương Minh này, uổng cho ta trước đây tín nhiệm gã như vậy, nhiều lần khen gã trước mặt bệ hạ, còn đề cử gã lên làm Ngự Sử Đại Phu, kết quả không ngờ gã lại làm ra chuyện hỗn trướng như vậy, thật sự là tức chết ta rồi, tức chết ta rồi.
.Quả thật là tức muốn chết, mới vừa rồi một câu nói kia của Lý Trị làm cho mặt mũi của ông ta mất sạch, chưa bao giờ nghẹn khuất đến mức đó, bao gồm cả mấy lần tranh giành cùng Hàn Nghệ. Tuy rằng đó cũng là tranh giành thua, thế nhưng lần này lại gần như mất hết uy tín, khác gì lấy mạng ông ta chứ. Lúc này ông ta vừa uỷ khuất lại phẫn nộ đến cực điểm, hận không thể tự tay giết chết Trương Minh để tiết hận.
.Hàn Viện chỉ liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỉ thấy ông ta lộ ra bộ dạng phục tùng không nói, trong sự thản nhiên lại lộ ra chút đau thương. Kỳ thật việc này thống khổ nhất phải là Trưởng Tôn Vô Kỵ mới đúng, Trương Minh là do một tay ông ta tài bồi. Mười mấy năm công phu, mắt thấy sắp nở hoa kết quả, nào biết lại thành công dã tràng, còn liên lụi đến bản thân. Hàn Viện không kìm được thấp giọng hỏi: - Thái Uý, ngài nghĩ thế nào về vụ án này?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài đáp: - Lão phu cũng không rõ ràng cho lắm, tuy nhiên lão phu cho rằng Trương Minh không có lớn gan đến mức đó, dám ngang nhiên giết hại bốn gã Ngự Sử. Thế nhưng hiện tại vẫn là vô cùng bất lợi cho y.
.Hàn Viện nói:
.- Mấu chốt là ở Hàn Nghệ, bệ hạ muốn hắn đến thẩm tra vụ án này rốt cục là có dụng ý gì?
.Ánh mắt của Trưởng Tôn Vô Kỵ chợt loé, lắc đầu nói: - Mặc kệ bệ hạ là có dụng ý gì, chúng ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Suy cho cùng, Trương Minh cũng là do chúng ta đề cử, chúng ta cũng không thể tránh được sai lầm.
.Chử Toại Lương vừa nghe thấy tên Hàn Nghệ, trong lòng chợt có chút sợ hãi, nói: - Tiểu tử Hàn Nghệ này vô cùng giảo hoạt, việc này nếu như giao vào tay hắn, khiến ta vô cùng lo lắng. Không được, chúng ta cũng phải phái người âm thầm điều tra mới được!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi hơi trầm ngâm, liền lắc đầu nói: - Tạm thời còn chưa phải lúc hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên phải nhìn kỹ tình huống hẵng hay.
.Ba người Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa ly khai không lâu, ba người Hàn Nghệ cũng từ sau tấm bình phong đi ra.
.Lý Trị biểu lộ nghiêm túc nói: - Vừa nãy các ngươi đều nghe thấy lời khai của Trương Minh rồi đấy, không biết các ngươi thấy như thế nào?
.Hàn Nghệ không thèm nghĩ liền đáp: - Hồi bẩm bệ hạ, lời khai của Trương Minh sơ hở chồng chất, căn bản không đáng nhắc tới, vi thần cảm thấy không đáng tin tưởng
.Lý Trị rất vừa lòng gật đầu, nói: - Như vậy trẫm giao vụ án này cho các ngươi, các ngươi nhất định phải cho trẫm một kết quả vừa lòng.
.Y không nhắc tới công bình hay công chính, cũng không đề cập tới chân tướng, chỉ mong một kết quả vừa lòng.
.Lời này thực vô cùng khéo léo, nói cách khác, thị phi đúng sai đều không quan trọng, quan trọng là khiến ta vừa lòng.
.Hàn Nghệ trong lòng hiểu được rõ ràng, liền nói: - Bệ hạ, vi thần vẫn có chút sầu lo.
.Lý Trị nói: - Nói!
.Trong giọng nói hàm chứa uy nghiêm, cứ như thể dù cho bất cứ sâu lo gì đi chăng nữa, trẫm đều có thể giúp ngươi giải quyết.
.Hàn Nghệ đáp:
.- Hai vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh và Hình Bộ Thị Lang đều là quan to hơn vi thần vài cấp, để bọn họ hiệp trợ cho vi thần, vi thần cũng có chút bận tâm.
.Lý Trị cười nói: - Chuyện này ngươi có thể yên tâm, trẫm sẽ dặn dò bọn họ cẩn thận, bọn họ chỉ có quyền giám sát quá trình tra án, lại không có quyền thẩm án, cuối cùng vẫn là lấy ngươi làm chính. Ngươi thậm chí có thể xem bọn họ như không tồn tại, không cần để ý đến bọn họ.
.Đủ hào sảng, ta thích! Hàn Nghệ lập tức ôm quyền nói: - Vi thần nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận