Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 946.1: Sai càng thêm sai

..
.Lúc này thật sự quá lúng túng, cũng may nàng ta đeo mặt nạ sắt, không nhìn thấy mặt nàng ta.
.Hàn Nghệ đột nhiên cười ha hả, nói: - Tốt lắm! Trượt tuyết là cần tinh thần không biết sợ như cô, ta tin là cô có thể học được rất nhanh.
.Nếu như là trước đây, Hàn Nghệ đã mắng từ lâu rồi, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, lỡ như lao xuống dưới thì đúng là tiêu đời rồi, nhưng vì Trần Thạc Chân đã chăm sóc hắn mấy ngày nay, trong lòng hắn vẫn vô cùng cảm kích, thật không nhẫn tâm mắng nàng ta.
.Trần Thạc Chân đột nhiên cảm giác được tư thế này có chút ngại ngùng, nói: - Ngươi còn không mau đứng lên.
.- Ồ!
.Hàn Nghệ cũng phản ứng lại, khi đang định đứng dậy, hắn đột nhiên phát hiện tai Trần Thạc Chân bị lạnh đỏ bừng, tóc cũng đã đóng thành băng rồi, nói: - Đợi chút!
.Trần Thạc Chân sửng sốt, có thể đợi được sao? Lại thấy Hàn Nghệ giơ tay lần mò trong ngực một lát, sau đó lấy ra một cái mũ thỏ! Lúc này kinh hô nói: - Ta đã nói ta không cần mũ này của ngươi!
.Hàn Nghệ không lên tiếng, giơ tay ra, dịu dàng vén tóc bên tai Trần Thạc Chân, sau đó rất ti tiện búng nhẹ một cái trên tai Trần Thạc Chân.
.- Ai ôi! !! !
.Một cơn đau thấu tim a, chưa có nỗi khổ nào Trần Thạc Chân chưa từng nếm trải, nhưng lần này đau đến nỗi kêu lên thành tiếng, nước mắt trực tiếp trào lên trong hốc mắt, nổi giận mắng:
.- Ngươi muốn chết hả?
.- Ta thấy là cô muốn chết đấy ! Hàn Nghệ hừ nói: - Ta chỉ búng nhẹ như vậy mà cô đã không chịu nổi rồi, nếu thêm một lát nữa, ta có thể búng rơi luôn tai của cô rồi.
.Câu này cũng dọa được Trần Thạc Chân rồi.
.- Đừng cử động!
.Hàn Nghệ ép sát Trần Thạc Chân, nhẹ nhàng đội mũ thỏ lên cho nàng ta, bởi vì vừa mới lấy từ trong ngực ra nên rất ấm, Trần Thạc Chân chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, đặc biệt tai, sảng khoái đến mức sắp phát ra tiếng rên rỉ, lần này bảo nàng ta cởi mũ ra, sợ là nàng ta cũng sẽ không đồng ý.
.Sau khi đội mũ xong, Hàn Nghệ liền đứng dậy, dù sao thì đây cũng không phải là ở bờ biển, hai người lại mặc nhiều đồ, chỉ có thể nhìn thấy mắt nhau, đè trên người mỹ nữ cũng chẳng có cảm giác gì, lại kéo Trần Thạc Chân lên.
.Trần Thạc Chân chịu khổ một lần, cũng đã có kinh nghiệm hơn, biết thứ đồ chơi này không có đơn giản như vậy, đi theo sau Hàn Nghệ nghiêm túc học hỏi.
.Thật ra tài năng của nàng ta vô cùng cao, dù sao cũng từng học võ, kỹ năng múa cũng khá là lợi hại, tính phối hợp cơ thể vô cùng tốt, bởi vậy chỉ cần Hàn Nghệ nói ra bí quyết là nàng ta có thể lĩnh ngộ rất nhanh, và còn giao phó thực tế.
.Thấy nàng ta học nhanh như vậy, Hàn Nghệ cũng vui mừng từ đáy lòng.
.Luyện cả một ngày, hai người trở về trong động, lại là thịt chó hầm rau dại.
.Vẫn như vậy, Hàn Nghệ không cho Trần Thạc Chân động tay vào việc gì, mình bao hết toàn bộ. Tuy ngoài miệng Hàn Nghệ không nói gì, nhưng trong lòng Trần Thạc Chân hiểu, hắn đang trả ơn.
.Sau khi thu dọn xong, hai người ngồi sưởi ấm bên lửa, vẫn là Hàn Nghệ chui vào chăn ngủ trước, một lát sau Trần Thạc Chân mới vào ngủ.
.Mặc dù Trần Thạc Chân có ý tránh né sự xấu hổ sáng sớm hôm qua, nhưng đến ngày hôm sau khi thức dậy, nàng ta lại nằm trong lòng Hàn Nghệ, còn Hàn Nghệ cũng ôm chặt lấy nàng ta, đối với việc này nàng ta cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi vì buổi tối rất lạnh, hai người sẽ bất giác ôm nhau sưởi ấm.
.Chuyện này xấu hổ cũng chẳng ích gì!
.Cũng may lúc này Hàn Nghệ lòng đầy cảm kích, không có bất cứ tà niệm gì, ngay cả chiếm chút tiện nghi cũng cảm thấy sẽ phụ ơn cứu mạng của Trần Thạc Chân, mấu chốt là có động cũng vô dụng, trời lạnh như vậy, ngươi có thể làm gì, ngoài ra, hắn cũng luôn suy nghĩ cho Trần Thạc Chân, giả vờ ngủ, đợi sau khi Trần Thạc Chân rời khỏi lòng mình rồi hắn mới dậy.
.Sau khi hai người ăn nốt chút thức ăn còn lại liền đến một khoảng đất bằng phía trên sơn động săn bắn!
.Thật ra săn bắn mùa đông ngược lại còn khá đơn giản, bởi vì động vật cũng sẽ đói, cũng phải ra ngoài kiếm ăn.
.- Phiu!
.Một mũi tên lạnh lùng bắn ra từ sau một tảng đá lớn, bắn trúng một con thỏ lớn.
.- Hảo tiễn pháp!
.Hàn Nghệ cười ha hả quay sang Trần Thạc Chân nói, thấy nàng ta đang định đứng dậy, vội vàng kéo nàng ta, nói: - Đợi đã, đợi đã.
.Trần Thạc Chân đưa ra hai ánh mắt hỏi dò.
.Hàn Nghệ nói - Nhìn xem, còn có thu hoạch khác hau không!
.Trần Thạc Chân ngẩn người, dường như hiểu được gì đó, cùng Hàn Nghệ ngồi xổm sau tảng đá.
.Bất giác gần một canh giờ đã trôi qua, Trần Thạc Chân nhỏ giọng nói: - Xem ra hôm nay không có thu hoạch gì rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Chờ thêm một lát nữa đi.
.Lại đợi gần nửa canh giờ nữa, hai người lạnh cóng run cầm cập.
.Xem ra hôm nay phải kết thúc ở đây rồi.
.Đúng lúc Hàn Nghệ chuẩn bị đứng dậy, chợt nghe thấy có tiếng động, mắt hắn sáng lên. Trần Thạc Chân dường như cũng nghe thấy, hơi nghiêng đầu sang nhìn, chỉ thấy một con chó sói đang thận trọng đi về phía con thỏ trắng kia.
.Trần Thạc Chân chậm rãi kéo căng dây cung liền bắn ra một mũi tên.
.Quá nhanh!
.Con chó sói kia còn chưa kịp phản ứng đã bị chết thảm dưới mũi tên của Trần Thạc Chân.
.Hàn Nghệ vui vẻ nói:
.- Yes! Chúng ta lại có thể cầm cự được mấy ngày rồi!
.Nhưng Trần Thạc Chân nghe mà bỗng thấy lòng chua xót!
.Hai người đi từ phía sau tảng đá ra, Hàn Nghệ thì trượt về phía bắc, Trần Thạc Chân nhìn thấy tò mò, cũng đi theo, vòng qua một chỗ rẽ chỉ thấy ở đó có mấy đống tuyết nhỏ.
.- Xem ra thu hoạch cũng không nhỏ đây!
.Hàn Nghệ vui sướng đi tới, gạt đống tuyết ra, chỉ thấy bên trong là hai hòn đá, Hàn Nghệ lại lật đá lên, thì thấy bên trong có một con chim nhỏ.
.Trong mắt Trần Thạc Chân hiện lên một chút ngạc nhiên vui mừng, gạt một đống tuyết khác ra, bên trong lại có một con chim đã đóng thành băng rồi, nhất định sẽ không bị hỏng, lại thấy còn có một ít rau dại, trong lòng đột nhiên hiểu ra.
.Rất nhanh hai người đã bới ra bảy con chim từ trong đống tuyết.
.Ra ngoài một chuyến, đúng là thu hoạch rất nhiều a!
.Hàn Nghệ trực tiếp để Trần Thạc Chân học trượt tuyết ở chỗ đất bằng này, còn hắn thì xử lý mấy con thú này, lúc này mỗi một tấc trên người mấy con thú này đều là thứ vô cùng quý giá, nhất là da thú.
.Đợi sau khi Hàn Nghệ đã xử lý xong xuôi, trời cũng dần dần tối đi, hai người đem con mồi trở về động, trải qua cuộc sống ăn lông ở lỗ.
.Sau khi ăn xong, Hàn Nghệ lại bắt đầu lấy da sói đã hong khô ra khâu khâu vá vá.
.Trần Thạc Chân thật không thưởng thức được cảnh tượng này, nói: - Ngươi đang làm gì vậy?
.- Làm hai đôi tất! Sau này chúng ta xuống núi, đều phải dựa vào chân, nhất định phải bảo vệ chân cho tốt.
.- Để ta làm cho.
.- Không cần!
.Hàn Nghệ lắc đầu nói.
.Trần Thạc Chân nói: - Người gấp rút chuẩn bị xuống núi như vậy, có phải là lo cho Tiểu Dã không.
.Hàn Nghệ thoáng dừng tay một chút, ừ một tiếng.- Cũng không biết tiểu tử đó như thế nào rồi.
.Trần Thạc Chân khẽ thở dài, nói: - Ta ngủ trước.
.- Ừm!
.Sau khi làm xong một đôi tất dài, Hàn Nghệ mới cảm thấy hơi mệt mỏi, liếc mắt nhìn Trần Thạc Chân ở trong chăn, thấy cô nàng ngủ rất ngon lành, bất giác bật cười, sau khi hơ nóng cơ thể, rón rén bò vào trong chăn, hắn nhẹ nhàng đặt cánh tay trái ở dưới đầu Trần Thạc Chân, để cho nàng ta ngủ thoải mái hơn một chút, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta trong lòng, lúc này mới nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không phải là hắn có ý đồ với Trần Thạc Chân, chỉ là trời quá lạnh, ôm nhau sẽ ấm áp hơn một chút.
.Một lát sau, Trần Thạc Chân bỗng từ từ mở mắt ra, ngẩn ngơ một lát, sau đó cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Hàn Nghệ rồi nhắm mắt ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận