Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1373.2: Cứu vãn chút thể diện

.Trần Thạc Chân nói: - Sao ngươi biết Lộc Đông Tán nhất định sẽ mắc mưu?
.Hàn Nghệ cười nói: - Điều này phải nói từ việc tại sao Lộc Đông Tán lại thành công. Sở dĩ Lộc Đông Tán dám làm như vậy, chắc chắn là vì lão ta từng điều tra đầy đủ, biết Đại Đường ta không muốn gậy chiến, và cũng từng tìm hiểu vô cùng cặn kẽ về ta, cũng biết ta là người chủ trương duy trì hiện trạng. Bởi vậy lão ta nhất định sớm đã dự liệu được nếu như vương triều Đường phái ta đến, nhất định là đến điều đình, như vậy cũng là ủng hộ lão ta cực lớn, cho nên mới dám bày ra thế cục này, một mũi tên trúng hai đích. Nhưng nghĩ ngược lại, nếu như lão ta đủ cường đại, lão ta căn bản không cần phải làm như thế, đủ kiểu che giấu, mượn đao giết người, giết người bịt miệng, trực tiếp tiến công là được, tại sao lại vậy?
.Trần Thạc Chân nói: - Là bởi vì lão ta cũng kiêng kị Đại Đường chúng ta.
.- Chính là lý như vậy. Hàn Nghệ nói: - Nói cách khác, lão ta cũng không có làm tốt chuẩn bị đoạn tuyệt với Đại Đường, bởi vậy ta mới dám đánh cược với lão ta một ván, thật ra hai bên chúng ta đều rất kiêng dè lẫn nhau, vậy chỉ xem ai to gan hơn thôi.
.Không thể không nói một câu, vụ đánh cược này cũng thật là hơi lớn. Nếu Lộc Đông Tán thật sự bị thương, Tán Tất Nhược cầm quyền, vậy thì gã ta thật sự có khả năng tuyên chiến với Đại Đường, vậy thì có là mất nhiều hơn được rồi. Trần Thạc Chân cười nói: - Cuối cùng vẫn là ngươi thắng cược.
.- Cũng không có thể nói thắng, chỉ là hơi cứu vãn một chút thể diện! Hàn Nghệ thở dài, nói: - Trận chiến này bất kể nói thế nào, Lộc Đông Tán không cần tốn nhiều sức, đã giết Hà Nguyên quận vương cùng với thế tử, đả thương nặng Thổ Dục Hồn, và còn chiếm lĩnh đầu nguồn sông Xích Thủy vô cùng quan trọng, tương lai tình cảnh của Thổ Dục Hồn sẽ chỉ trở nên càng khó khăn hơn, hiện tại Thổ Dục Hồn chẳng những không thể giúp Đại Đường chúng ta, mà còn cực có khả năng trở thành gánh nặng của chúng ta.
.Trần Thạc Chân nói: - Chẳng lẽ ngươi không có ý định trợ giúp Thổ Dục Hồn đoạt lại đầu nguồn sông Xích Thủy sao?
.Nàng ta cũng biết, nếu đã không đánh nữa, thì phải dùng đám phán.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Đương nhiên sẽ hết sức tranh thủ, nhưng lão hồ ly Lộc Đông Tán này cũng đã ăn miếng thịt vào miệng rồi, muốn lão ta nhổ ra, chỉ sợ là vô cùng khó khăn.
.Quân doanh Thổ Phiên.
.- Phụ thân!
.Tán Tất Nhược vẻ mặt buồn bực đi vào trong lều trướng của Lộc Đông Tán.
.Lộc Đông Tán nói: - Mấy tù trưởng đó không làm ầm ĩ nữa chứ.
.Tán Tất Nhược gật đầu nói:
.- Bọn họ nghe nói phụ thân làm như vậy đều là vì nghĩ cho bộ lạc của bọn họ, cũng không gây chuyện nữa. Nhưng phụ thân, tiếp theo nên làm thế nào, nếu như không đánh, chúng ta phải rút lui ngay, lương thảo của chúng ta không có bao nhiêu nữa.
.Những chủ nô này có rất nhiều người đến từ phương bắc, Bùi Hành Kiệm xuất binh xâm chiếm, chính là đánh hang ổ cũ của bọn họ, cái này tính sao cũng không có lời.
.Lộc Đông Tán nói: - Con lấy danh nghĩa của ta viết cho Hàn Nghệ một phong thư, hẹn hắn ra ngoài đàm phán.
.Tán Tất Nhược nói:
.- Nhưng mà phụ thân, chúng ta vẫn luôn nói với bên ngoài là người đã bị thương, giờ đột nhiên xuất hiện ở tiền tuyến, chỉ sợ không ăn nói nổi.
.Lộc Đông Tán nói: - Việc đã đến nước này, chỉ cần không có chứng cớ, bọn họ làm gì được chúng ta.
.Hàn Nghệ nhận được thư, xem xong, đưa thư cho công chúa Hoằng Hóa, nhưng miệng vẫn nói: - Lộc Đông Tán này thật đúng là giảo hoạt hết mức, đã đến lúc này rồi mà còn khích bác ly gián.
.Đạc Phục nghe vậy không hiểu ra sao, nói: - Sao Hàn Thị lang lại nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Lộc Đông Tán chỉ hẹn ta đi đàm phán cùng lão ta, nhưng đây là chuyện giữa Thổ Dục Hồn và Thổ Phiên, ta cho rằng công chúa Thổ Dục Hồn cũng phải phái một đại diện đến, nếu không thì, thà không đàm phán còn hơn.
.Đạc Phục cùng một đám tướng lĩnh Thổ Dục Hồn nghe nói vậy không phản bác được, đánh nhau trên quốc thổ của chúng ta, hiện nay muốn đàm phán, ấy vậy mà lại không có phần của chúng ta, vậy chẳng khác nào nói chúng ta đã đánh mất quyền lãnh thổ, quả thực là ức hiếp người ta. Nhưng bọn họ có thể nói gì đây, không phục, ngươi đi đánh lão ta đi, đừng ở đây ồn ào.
.Nhưng vấn đề là, hiện giờ Thổ Dục Hồn bọn họ chính là thịt trên thớt, vốn dĩ đã không có quyền làm chủ, đi đàm phán, cũng chỉ là mất mặt, không có ai sẽ coi bọn họ ra gì, Thổ Dục Hồn hiện giờ chỉ còn lại nửa cái mạng, chủ yếu vẫn là xem Đại Đường cùng Thổ Phiên đánh cờ.
.Hàn Nghệ lại nói với Trần Thạc Chân: - Ngươi giúp ta gửi một phong thư cho Lộc Đông Tán, Đại Đường chúng ta chỉ là người trung lập, việc này lý nên do lão ta đàm phán cùng công chúa.
.Trần Thạc Chân khẽ gật đầu, trong lòng lại nghĩ, ngươi nói Lộc Đông Tán giảo hoạt hết mức, bản thân ngươi cũng chẳng kém gì a!
.Đạc Phục nghe thấy vậy vội nói: - Hàn Thị lang, chuyện này Đang nói, ông ta lại nhìn sang phía công chúa Hoằng Hóa. Chuyện này không được, lúc này nếu Đại Đường còn trung lập thì không phải đàm phán nữa, bây giờ bọn họ không có tư cách đối đáp với Thổ Phiên, nếu Thổ Phiên đàm phán với bọn họ, vậy thì Thổ Phiên không lên trời không được. Từ phương diện này mà nói, cũng chỉ có để cho Đại Đường đi đàm phán với Thổ Phiên, mới có thể gọi là "đàm phán", nếu bọn họ đi, đoán chừng phải quỳ xuống nói chuyện, mất mặt chết mất.
.- Khoan đã!
.Công chúa Hoằng Hóa khẽ nhấc cánh tay ngọc lên, nói: - Hàn Thị lang, việc này ta không tiện ra mặt, thù giết chồng giết con, sao có thể dùng mấy câu nói là có thể gạt bỏ đi được, cho dù Lộc Đông Tán mời ta đi đàm phán, ta cũng sẽ không đi, chuyện này thì vẫn phải làm phiền Hàn Thị lang.
.Hàn Nghệ nghe thấy vậy thầm cười trong lòng, thật là người thông minh a!
.Lối thoát này tìm cũng rất khéo, hòa hay chiến, việc này có thể đàm phán, nhưng thù giết chồng giết con, đây là chuyện quyết không thể trao đổi, nhất định phải có thù báo thù, có oán báo oán, rõ ràng rành mạch, nhưng cứ như vậy thì không thể đàm phán thỏa đáng được.
.Nói tới đây, công chúa Hoằng Hóa nói hơi lớn một chút: - Hàn Thị lang từ trước đến nay vẫn luôn lao tâm lao lực vì Thổ Dục Hồn ta, ta tuyệt đối tin tưởng Hàn Thị lang sẽ suy nghĩ cho Thổ Dục Hồn ta.
.Nửa câu sau hiển nhiên là nói cho tướng sĩ Thổ Dục Hồn nghe.
.Hàn Nghệ mặt lộ vẻ khó xử nói: - Điều này không tốt lắm đâu!
.Công chúa Hoằng Hóa cười nói:
.- Việc đàm phán cũng không phải một ngày là có thể thành công, trước tiên xem thử bên phía Lộc Đông Tán nói thế nào, rồi chúng ta lại suy nghĩ tiếp.
.Đạc Phục vội nói: - Khả đôn thánh minh, thần cũng cho rằng làm như vậy là thích đáng nhất.
.Các tướng quân còn lại cũng đều gật đầu tán thành.
.Lúc này Hàn Nghệ mới miễn cưỡng đồng ý. Thật ra hắn căn bản là không muốn Thổ Dục Hồn tham dự, hắn chỉ muốn đơn độc đàm phán cùng Lộc Đông Tán, hai bên diện đàm, hơn nữa còn là bàn chuyện của người ta, thế thì đơn giản nhiều rồi. Hai bên đều xuất phát từ lợi ích cá nhân, mỗi bên nhượng bộ một chút, dù sao thì cũng là nhường lợi ích của Thổ Dục Hồn. Nếu Thổ Dục Hồn cũng tham dự, sự tình ngược lại sẽ trở nên hết sức phức tạp, chưa chắc đã đàm phán được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận