Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 840.2: Đáng đánh!

.Trong ngự hoa viên.
.Chỉ thấy Lý Trị, Võ Mị Nương đều nồi trong đình, sắc măt đều âm trầm.
.- Bệ hạ, người nhất định phải làm chủ cho vi thần a! Vân Thành Quận Chúa kia quá điêu ngoa rồi, vi thần chỉ là hỏi về vụ án hỏa hoạn như lệ thường thôi, vậy mà nàng ta dám mắng vi thần chẳng qua xuất thân từ thứ tộc, vậy mà dám tìm phiền phức với Lan Lăng Tiêu thị bọn họ, còn mắng vi thần là tên đại gian thần, hại chết tộc tỷ của nàng ta, thậm chí còn dùng quyền đấm cước đá với vi thần, còn tuyên bố nàng là cháu gái của Tiêu Vũ, ngay cả bệ hạ cũng không dám làm gì nàng ta. Bệ hạ ngài xem đi, những chỗ này đều do nàng ta đánh cả.
.Chỉ thấy bên cạnh bọn họ còn đứng một người khóc lóc kêu rên, người này không phải Lý Nghĩa Phủ thì là ai, mặt mũi y bầm dập, lúc nói chuyện thì khóe mắt còn liên tục co giật, tóc xõa tung tán loạn, vết máu ở khóe miệng cũng đã đông lại, kỳ thật Lý Nghĩa Phủ cũng coi như anh tuấn, trên sử sách cũng đều có ghi lại, nhưng hiện giờ làm gì còn nửa phần anh tuấn nữa chứ, quả thực chính là một cái đầu heo a!
.Lý Trị vỗ mạnh lên bàn một cái, cả giận nói: - Nực cười, tính xấu này của Vân Thành thật sự là không thay đổi gì cả, ngay cả đại thần của triều đình cũng dám đánh.
.Lý Nghĩa Phủ chính là thủ hạ đắc lực của y, trong quá trình tranh đoạt hoàng quyền vẫn luôn tận tâm tận lực, đi theo y làm tùy tùng, ai đánh Lý Nghĩa Phủ, thì chẳng khác gì đánh lên mặt của y cả. Hơn nữa, Tiêu Vô Y đã có quá nhiều tiền án làm việc ác rồi, nên Lý Trị căn bản không có bất luận hoài nghi gì, rất tin không nghi ngờ gì lời nói của Lý Nghĩa Phủ cả.
.Võ Mị Nương vừa nghe đến nữ tử của Lan Lăng Tiêu thị, thì lập tức hận đến ngứa cả răng, nhưng ngoài miệng lại hoài nghi bảo: - Vị Vân Thành Quận Chúa này ta cũng từng nghe nói chút, tuy có chút tùy hứng, nhưng không đến mức không nói đạo lý thế đi, liệu có phải có nguyên do gì khác không Lý Thị lang?
.Lý Nghĩa Phủ nghe vậy sửng sốt, sao Hoàng hậu người lại còn nói giúp cho đối phương, nhưng y rất nhanh y đã hiểu được, vội vàng nói: - Hoàng hậu minh giám, Lan Lăng Tiêu Thị vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện phạm phụ Tiêu thị chết thảm, chuyện người của Tiêu gia bị biếm đến Lĩnh Nam, mà việc này đều phải qua tay vi thần, nên Vân Thành Quận Chúa kia chính là vì muốn trút giận cho phạm phụ Tiêu thị kia thôi.
.Hai người một hỏi một đáp, Lý Trị nghe được trong lòng liên tục nói thầm, nếu như Lan Lăng Tiêu thị ghi hận chuyện này trong lòng, vậy thì không khác gì một uy hiếp tiềm tàng cả, y không khỏi nghĩ tới lúc trước khi Trưởng Tôn Vô Kỵ thẩm tra vụ án Phòng Di Ái, đều là trực tiếp nhổ cỏ nhổ tận gốc, đoạn tuyệt hậu hoạn. Trong mắt y hiện lên một chút sát khi, bèn nói với Lý Nghĩa Phủ: - Lý ái khanh không phải sợ, Lan Lăng Tiêu thị bọn họ không khỏi cũng quá không để trẫm vào mắt rồi, dám ẩu đả sủng thần của trẫm, nếu không nghiêm trị, thì sau này trẫm còn dùng thứ gì trói buộc quần thần nữa, lần này trẫm nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.
.Đang muốn sai người đi bắt lại Tiêu Vô Y, thì một tên hạ nhân đột nhiên đi đến nói:
.- Khởi bẩm bệ hạ, Hoàng gia Đặc phái sứ nói có chuyện gấp muốn cầu kiến bệ hạ.
.Lý Trị sửng sốt, bảo: - Tuyên hắn vào đi.
.- Tuân mệnh!
.Chuyện này đến đột ngột, Lý Trị lập tức quên chuyện của Lý Nghĩa Phủ.
.Lý Nghĩa Phủ vội vàng ai ui một tiếng, bụm mặt, đau liên tục rơi nước mắt.
.Lý Trị đột nhiên kịp phản ứng, vội gọi: - Người đâu!
.Chỉ chốc lát trôi qua, một tướng cấm quân đã đi tới.
.Lý Trị nói: - Ngươi lập tức dẫn người đến phủ Tống Quốc Công, bắt Vân Thành Quận Chúa.
.Lời này nói được một nửa, Lý Trị đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn phía ngoài đình.
.Sao lại đột nhiên dừng lại. Lý Nghĩa Phủ nhìn theo ánh mắt của Lý Trị, chỉ thấy ngoài đình đi tới một người, không phải Hàn Nghệ thì là ai, người này thì rất bình thường thôi, nhưng vấn đề ở chỗ Hàn Nghệ mặc một bộ áo dài cũ, hai tay đang cầm quan phục đi tới, làm y cũng không tránh khỏi bị choáng váng.
.Đầu tiên Hàn Nghệ liếc nhìn Lý Nghĩa Phủ, trong lòng mừng thầm, oa! Chẳng lẽ đây chính là đầu heo trong truyền thuyết a, vợ ta thật đúng là đủ bạo lực đấy! Nhưng sắc mặt hắn lại cực kỳ ngưng trọng, tiến lên phía trước, khom người nói:
.- Vi thần Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng hậu.
.Võ Mị Nương là người không nhịn nổi trước, nàng hỏi: - Hàn Nghệ, ngươi đây là muốn làm gì?
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần có tội, mong bệ hạ cùng Hoàng hậu niệm tình vi thần chạy chân cho bệ hạ và Hoàng hậu từ trước đến nay, tha cho vi thần một mạng để cho vi thần về Dương Châu đi.
.Nói xong, hắn khom người, đưa quan phục về phía trước.
.Lý Nghĩa Phủ nghe vậy thì tinh thần đại chấn, thầm nghĩ rằng, không biết tiểu tử này phạm phải tội lớn gì.
.Nếu có thể làm cho Hàn Nghệ về Dương Châu, so sánh với nhau, thì chuyện của Tiêu Vô Y cũng không đáng gì!
.Lý Trị kinh ngạc hỏi: - Ngươi --- ngươi phạm phải tội gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ngu thê của vi thần ẩu đả mệnh quan triều đình a!
.Ba người đồng thời sửng sốt, nhưng đều không nghĩ đến trên người Lý Nghĩa Phủ, bao gồm cả chính Lý Nghĩa Phủ cũng vậy.
.Võ Mị Nương nghe vậy thoáng nhẹ nhàng thở ra, đánh thì đánh thôi, chỉ bằng ngươi đã lập nhiều công lao như vậy, thì dù thế nào cũng phải áp chuyện này xuống cho ngươi.
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Vì sao thê tử của ngươi lại ẩu đả mệnh quan triều đình?
.Hàn Nghệ nói: - Về thị thị phi phi trong chuyện này, vi thần không muốn nói nhiều lời, tóm lại, vi thần nguyện ý thay vợ mình đảm đương hết thảy, kính xin bệ hạ ân chuẩn cho vi thần cáo lão về quê.
.- Hồ nháo!
.Lý Trị trừng mắt nói: - Ngươi mới được mấy tuổi, đã đòi cáo lão về quê, bộ quan phục này sao có thể nói cởi là cởi luôn được, ngươi còn dám hồ nháo nữa, thì đừng trách trẫm trị tội ngươi. Trong lòng y, địa vị của Hàn Nghệ cực kỳ trọng yếu, y còn tính toán bồi dưỡng hắn thành tể tướng, cùng trưởng thành với y, khai sáng ra thời đại của y, nên không thể nào để cho Hàn Nghệ chạy mất được.
.Võ Mị Nương thì càng thêm không có khả năng để Hàn Nghệ chạy mất rồi, bèn nói: - Thê tử của ngươi chỉ là một nông phụ, sao lại ra tay ẩu đả mệnh quan triều đình được, nhất định là tên quan viên kia ức hiếp thê tử của ngươi, ngươi cứ nói tình hình thực tế ra đi, bệ hạ nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.
.Lời này ám chỉ được quá rõ ràng, ngươi cứ bịa một lý do ra, ta đều sẽ tin tưởng ngươi vô điều kiện a!
.Hàn Nghệ đột nhiên nhìn về phía Lý Nghĩa Phủ.
.Trương lòng Lý Nghĩa Phủ không hiểu sao đột nhiên giật mình, nhìn ta làm gì?
.Lý Trị cùng Võ Mị Nương cũng dùng vẻ mặt hoang mang nhìn Lý Nghĩa Phủ.
.Bỗng nhiên, Võ Mị Nương “A” một tiếng, bảo: - Ngươi --- thê tử của ngươi chẳng lẽ là ----.
.Lời nói mắc ở trong cổ họng không sao nói ra được, bởi vì nàng cảm thấy việc này thật sự không thể tin nổi.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Hoàng hậu đoán không có sai, thê tử của vi thần chính là Vân Thành Quận Chúa.
.- Cái gì?
.Lý Trị, Võ Mị Nương đột nhiên đứng dậy, cùng cả Lý Nghĩa Phủ đồng thanh hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận