Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 468.2: Một người nguyện đánh một người nguyện chịu

.- Các vị. Chế độ khách quý của ta là gốc rễ đứng vững của ta, ta hy vọng các vị có thể cực lực giữ gìn chế độ này, như vậy, khách hàng mới có thể ổn định, chúng ta có thể tập trung tinh lực đi khai thác càng nhiều khách hơn, nếu có người làm thương tổn loại chế độ này. Thì là tổn hương ích lợi mọi người trong ngõ Bắc, dưới tình huống như vậy, ta tuyệt đối không nương tay đấy.
.Cổ Phú Quý lập tức nói:
.- Điểm này kính xin Hàn tiểu ca yên tâm, chúng ta đều hiểu được quan hệ lợi hại trong chuyện này, tuyệt đối sẽ không xằng bậy đấy.
.Bành Vạn Kim cười nói:
.- Kế hoạch của Hàn tiểu ca ngươi chu đáo chặt chẽ như vậy. Muốn làm lỗi cũng khó.
.- Trên đời này vĩnh viễn đều là trước có mâu, sau có thuẫn đấy.
.Hàn Nghệ cười lắc lắc đầu nói:
.- Thứ này vẫn cần sự tề tâm hợp lực của mọi người.
.Mọi người nhất tề gật đầu, bọn họ đương nhiên sẽ không ngốc đến đi tổn thương ích lợi của mình, bởi vì thẻ VIP này có thể bảo vệ rất tốt cho khách hàng của bọn họ, không để mất khách.
.Đậu Nghĩa nói:
.- Nhưng trong tương lai sau khi toàn bộ cửa hàng bên ngõ Bắc xây xong, chế độ khách quý của chúng ta cũng gặp phải khó khăn giống như của hai chợ.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Chỉ cần có kế hoạch chu đáo chặt chẽ, quy củ nghiêm khắc, chỉ cần chúng ta làm việc theo chiếu chương, hết thảy đều sẽ trở nên vô cùng đơn giản, hơn nữa ta cũng sẽ đầu tư mạnh tay vào, dù sao hết thảy cũng là suy nghĩ cho các ngươi, hai chợ sở dĩ không có khả năng thống nhất, là bởi vì bọn họ năm bè bảy mảng, ít nhất bọn họ sẽ không giống như các ngươi, nguyện ý đem tiền giao trước vào trong tay của ta. Không chỉ như thế, ta sẽ nghĩ thêm biện pháp, cho khách hàng một trải nghiệm tốt nhất.
.Hàng hóa bây giờ, kỳ thật khác biệt cũng không phải rất lớn, giá cả cũng không chênh lệch nhiều lắm, nơi nào tiện thì khách đến nơi đó, tương lai thị trường tranh đoạt, chúng ta hẳn là đem trọng điểm bỏ trong phương diện này, khách nhân mua thoải mái, đương nhiên sẽ đến chỗ chúng ta mua, dù sao vị trí địa lý và quy mô của chúng ta cũng không bằng hai chợ, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức, cho khách hàng một trải nghiệm mua sắm tốt nhất.
.Mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
.Bành Vạn Kim đột nhiên nói:
.- Hàn tiểu ca, đối với chợ đêm hình như chúng ta còn làm chưa đủ nhiều?
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói:
.- Đối với chợ đêm, ta tạm thời không có ý định đi cạnh tranh với hai chợ, hiện tại chúng ta cũng rất khó cạnh tranh lại, dù sao người ta địa bàn lớn, xung quanh mật độ dân đông, hơn nữa còn có triều đình ủng hộ, cũng cho họ cơ hội hồi phục hồi phục, đợi sau khi thị trường mới của ta thành lập, ta sẽ từ từ bắt đầu xây dựng chợ đêm.
.Lời tuy như thế, nhưng trong lòng đoàn người đều hiểu được, làm tốt chợ đêm thuộc trách nhiệm của Hàn Nghệ, hiện tại hắn đang cực lực giúp hai chợ làm chợ đêm, không có khả năng còn giành mối làm ăn của hai chợ.
.Mọi người bàn luận tới canh hai mới lén lút trở về, đương nhiên, bọn họ nhiều người như vậy cũng không dám phạm lệnh đêm, chỉ có thể ngủ trong cửa hàng.
.Sau khi tiễn hết bọn họ, Hàn Nghệ về tới hậu viện, Lưu Nga và Tang Mộc đang đợi hắn.
.- Bọn họ đều về rồi?
.- Ừ.
.Hàn Nghệ ngồi xuống, uống ngụm trà, nói:
.- Tình hình ghi danh hôm nay thế nào?
.Tang Mộc mặt lộ ra một chút vui sướng tươi cười nói:
.- Một buổi chiều số người đã đột phá bảy trăm, nhất là chợ Đông, nghe nói trong vòng một canh giờ, có hai trăm người đến ghi danh, mà sau khi người của chúng ta đem tin tức này truyền sang chợ Tây, chợ Tây lập tức gia tăng một trăm người, hiện tại bên ngoài tranh luận rất kịch liệt.
.Vẫn là ân công ngươi lợi hại, hết thảy đều đang phát triển như dự tính của ân công ngươi.
.Hàn Nghệ cười cười, nói:
.- Tang Mộc, ngươi học được việc nịnh nọt từ khi nào thế.
.Tang Mộc nói:
.- Ân công, ta đây là phát ra từ nội tâm đấy, bắt đầu từ Dương Châu, ta liền cảm thấy rằng ân công ngươi là người thông minh nhất Đại Đường.
.Hàn Nghệ thật là có chút gánh không nồi rồi, nói:
.- Được rồi, được rồi, Lưu tỷ còn ở đây đấy.
.Lưu Nga cười khúc khích, lại nghiêm mặt nói:
.- Ta vốn nghĩ Bình Khang Lý chúng ta nhất định là mạnh nhất, nhưng hiện giờ người giàu có bên chợ Tây và quý tộc bên chợ Đông đều phái ra ca kỹ lợi hại nhất nhà dự thi, ưu thế của Bình Khang Lý giờ không còn gì cả.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng nếu Bình Khang Lý chúng ta ôm hết tất cả, vậy lợi ích của chúng ta sẽ không nhiều.
.Lưu Nga nói:
.- Lời này của ngươi có ý gì?
.Hàn Nghệ liếc nhìn Lưu Nga, đột nhiên nói:
.- Lưu tỷ, nếu ta không đoán sai, điều tiếp theo tỷ muốn nói, chắc chắn là điều giật gân.
.Lưu Nga sửng sốt, nói:
.- Cái gì chuyện giật gân, ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Có phải tỷ tính nói, hiện giờ quý tộc và phú hào đều phái ra ca kỹ lợi hại nhất nhà mình, như vậy đến lúc đó chúng ta phải thực hiện lời hứa, trả lại tự do cho các nàng, cũng hoặc là cho các nàng ký kết hợp đồng với Phượng Phi Lâu, nhất định rất khó khăn đấy. Có phải thế không?
.Lưu Nga khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ, nói:
.- Làm sao ngươi biết?
.Hàn Nghệ nói:
.- Phàm là dính đến quý tộc, tỷ sẽ luôn sống yên ổn mà phải nghĩ đến gian nguy, cái này cũng không khó đoán.
.Tang Mộc lẩm bẩm:
.- Vậy sao ta lại không đoán được?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn y nói:
.- Ngươi muốn đoán tâm tư của Lưu tỷ làm gì?
.Tang Mộc lắc đầu liên tục nói:
.- Không không không, ta chỉ là thuận miệng nói vậy.
.Lưu Nga vốn xuất thân là giả mẫu, những lời này không đả thương được nàng, nói:
.- Tang Mộc ngươi sợ cái gì, châm ngòi ly gián là thứ hắn am hiểu nhất đấy, ta mới không mắc mưu hắn.
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Bị ta lừa, thật ra cũng không sao, dù sao ta là người có thê tử, bị Tang Mộc lừa, ha ha, Lưu tỷ, tỷ trốn không được đâu.
.Tang Mộc khuôn mặt bão kinh phong sương đã ửng đỏ lên.
.Lưu Nga trừng hai mắt.
.Hàn Nghệ vội hỏi:
.- Nói đùa, nói đùa, quay về việc chính, việc chính.
.Đúng rồi, chúng ta nói đến đâu nhỉ.
.Lưu Nga hừ một tiếng, nói:
.- Nói đến chuộc thân, đây cũng không phải là chuyện giật gân, nếu như là ca kỹ quý tộc quý phủ, sao bọn họ đồng ý giao ca kỹ cho chúng ta, đến lúc đó khẳng định lại sinh ra thị phi, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp sớm.
.Tang Mộc nói:
.- Lưu tỷ, cái này cô không cần phải lo lắng, đây chỉ là phần thưởng, nếu các nàng không nhận lấy, vậy thì được rồi.
.Lưu Nga nói:
.- Nếu chẳng may các nàng muốn ký, nhưng khế ước của các nàng lại nằm trong tay bọn quý tộc, chúng ta phải làm sao bây giờ?
.- Này ——!
.Tang Mộc lại nhìn sang Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đương nhiên ký a! Ta làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì, còn không phải là muốn giúp Phượng Phi Lâu tìm kiếm một ít nhân tài có thể sử dụng. Việc này các ngươi cứ yên tâm đi, ta muốn làm cho bọn họ biết rõ dù đó là một cái bẫy, còn phải cắn răng nhảy vào.
.Lưu Nga khẩn trương nói:
.- Ngươi cũng chớ làm loạn.
.- Tỷ yên tâm, ta sẽ không tùy tiện xằng bậy đấy, ta chỉ nghiêm túc xằng bậy.
.Hàn Nghệ ha hả mỉm cười.
.Tang Mộc hiếu kỳ nói:
.- Ân công, ngươi lại có diệu kế gì vậy?
.- Sao ta có nhiều diệu kế như vậy, Tôn Tử lợi hại thế, cũng chỉ có ba mươi sáu diệu kế thôi.
.Hàn Nghệ cười cười, lại nói:
.- Tuy nhiên quý tộc có một chỗ thiếu hụt trí mạng, chính là cực sĩ diện, mà thương nhân thích nhất là khách hàng sĩ diện, cái này kêu là một người nguyện đánh một người nguyện chịu đòn, ít nhất là top hai mươi, ta lấy hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận