Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1021.1: Quan thương kết hợp

..
.Hàn Nghệ vốn muốn từ giờ quân vương không triều sớm, nhưng bi ai là chuyện này không chơi một mình được, nhất định cần đối phương phối hợp, nhưng Nguyên Mẫu Đơn còn lâu mới phối hợp, Nguyên Mẫu Đơn là người cuồng công việc, sau khi tiến hành vận động buổi sáng liền thúc giục Hàn Nghệ dậy, giờ đang là thời điểm then chốt.
.Phòng hội nghị!
.- Mặc dù chúng ta đã thuê mướn không ít nông phu, nhưng đồng thời cũng có không ít đất đai, một khi tất cả gia nô xuôi nam thì rốt cuộc là vào vụ xuân năm sau, những nông phu đó có thể cô phụ, cô phụ!
.Nguyên Triết đang nói đột nhiên phát hiện Hàn Nghệ vẫn luôn không nhìn mình, vẫn cứ tủm tỉm cười nhìn Nguyên Mẫu Đơn bên cạnh, không khỏi hô lên.
.- Hả?
.Hàn Nghệ giật mình, quay đầu lại nói: - Chuyện gì?
.Nguyên Kiệt lúc này bất mãn kêu lên: - Cô phụ, sao người có thể như vậy, chúng ta đang nói chuyện với ngươi, ngay cả liếc nhìn chúng ta mà ngươi cũng không nhìn, chỉ biết nhìn cô cô cười ngây ngô, cuộc họp này làm sao tiếp tục được a!
.Đệch! Ta tân hôn yến nhĩ, không nhìn kiều thê của mình, nhìn một đám đại lão gia các ngươi, nói đùa gì vậy! Hàn Nghệ định phản bác, nhưng thấy mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt có phần quái dị, biết mình đã khiến mọi người nổi giận, cười ha hả nói: - Ta đang nghe, ta đang nghe.
.Ngươi đang nghe cái khỉ, tưởng chúng ta là kẻ mù sao?
.Đây chính là tiếng lòng của đội con cháu Nguyên gia.
.- Ái ôi!
.Hàn Nghệ đột nhiên kêu một tiếng, theo bản năng lấy tay sờ bắp chân phải của minh, vẻ mặt sầu não nhìn về phía Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn hung hăng trừng mắt lườm Hàn Nghệ, chẳng qua là trải qua một đêm nồng nàn, hôm nay Nguyên Mẫu Đơn sắc mặt hồng hào, nhìn càng thêm kiều diễm động lòng người, cho dù là lườm cũng khiến người ta tâm thần say mê.
.Nguyên Kiệt cười he he nói: - Cô cô, chất nhi kiến nghị sau này cô đeo mặt nạ đến dự họp, nếu không thì cô phụ đâu có tĩnh tâm được a.
.Y là tên khốn khiếp do Nguyên Ưng dạy dỗ ra, trong lòng hiểu rõ vô cùng.
.- Ngươi câm miệng!
.Nguyên Mẫu Đơn lạnh lùng trừng mắt, hết sức uy nghiêm, nhưng trong lòng thì lại xấu hổ giận dữ lẫn lộn, dù sao thì ánh mắt của Hàn Nghệ cũng quá lộ liễu rồi.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Được rồi! Chi tiết về chuyện này, đều giao cho Mẫu Đơn xử lý, trong phương diện này nàng ấy làm còn tốt hơn ta rất nhiều. Nhưng điều ta muốn nói là, kế hoạch này vĩnh viễn không thể theo kịp thay đổi, bây giờ chúng ta phải làm chuẩn bị cả hai tay.
.Nguyên Triết kinh ngạc nói: - Chuẩn bị hai tay?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Nhưng chuyện này ta vẫn phải đi thương lượng một chút với đại bá bọn họ trước đã, đợi sau khi thương lượng xong, ta lại nói cho các ngươi biết.
.Nói xong hắn lại quay sang Nguyên Thương nói: - Trong kho dự trữ của chúng ta, còn bao nhiêu cuốn lụa?
.Nguyên Thương sửng sốt, nói: - Nếu là lụa, tạm thời chúng ta chưa đếm, ngươi hỏi cái này làm gì?
.- Sau này ngươi sẽ biết. Hàn Nghệ nói: - Bây giờ ta cần biết Nguyên gia các ngươi có bao nhiêu cuốn lụa, nếu như có thể điều động
.Đúng lúc này, lão quản gia bên cạnh Nguyên Hi đột nhiên đi vào, cung kính nói: - Cô gia, lão gia căn dặn tiểu nhân đến nói với người, sau khi người bàn bạc ở đây xong thì đến nghị sự đường một chuyến.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bên này ta không có gì để bàn bạc, bây giờ đi thôi.
.- Vâng.
.Hàn Nghệ đứng dậy, nói với Nguyên Mẫu Đơn: - Mẫu Đơn, bên này giao cho nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, nhưng trong mắt lại lộ ra một chút hoang mang.
.Hàn Nghệ rời khỏi phòng hội nghị, lại đi đến nghị sự đường, chỉ thấy Nguyên Hi, Nguyên Nhạc, Nguyên Kỳ và một loạt trưởng lão đều ngồi bên trong.
.Hàn Nghệ nhất nhất thi lễ với bọn họ, sau đó liền ngồi ở phía cuối hàng.
.Nguyên Hi liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, lần này đã dọa chúng ta sợ chết khiếp rồi a!
.Về sau này suýt nữa ồn ào đến tình trạng không thể vãn hồi, Nguyên gia chỉ sợ mỗi như thế
.Hàn Nghệ vội nói: - Không giấu đại bá, ta cũng bị dọa chết khiếp, nhưng may là nguy hiểm trùng vây, bây giờ tất cả đều đã qua rồi.
.Nguyên Nhạc nửa nói đùa: - Sau này ngươi cũng ít làm chuyện này thôi, nếu thêm một hai lần nữa, ngươi cứ chờkhóc tang cho nhị bá ngươi đi.
.Nguyên Kỳ cười nói:
.- Lần này đã làm thất bá ngươi khóc rồi.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Nhị bá, thất bá dạy dỗ đúng, Hàn Nghệ nhất định ghi nhớ trong lòng.
.Nhưng Nguyên Hi biết, ra khỏi cánh cửa này là tiểu tử này sẽ quên luôn rồi, nói: - Chuyện này đã qua một khoảng thời gian rồi, nói lại cũng có ý nghĩa gì. Ta nghe người ta nói Thôi Tập Nhận đã từng kiến nghị trước mặt bệ hạ, muốn cải cách chế độ thuế, không biết có chuyện này không?
.Tin tức của ông cũng thật là nhanh nhạy! Hàn Nghệ nói: - Có chuyện này.
.Nguyên Hạc nói: - Nếu là lời tiểu tử Thôi Tập Nhận đó nói thì đây không phải chuyện tốt đối với Nguyên gia chúng ta, chúng ta vừa mới thu nhiều đất đai như vậy, và còn gánh vác thuế thu nhập của những nông phu kia.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tứ bá xin yên tâm, ta nhất định sẽ ngăn chặn, ít nhất trong vòng ba năm tới, chuyện này không thể nào xảy ra.
.- Vậy còn sau ba năm thì sao? Nguyên Hi hỏi.
.Hàn Nghệ tràn đầy tin tưởng nói: - Sau ba năm, nếu Nguyên gia chúng ta vẫn còn để tâm đến chút thuế thu nhập này, thì người chủ quản là ta cũng nên tự nhận lỗi từ chức rồi.
.Hắn nói như vậy, Nguyên Hi bọn họ cũng thật không còn nói được gì nữa.
.Hàn Nghệ nói:
.- Các vị bá bá, ta cũng đang muốn tìm mọi người thương lượng một chuyện.
.Nguyên Hi nhíu mày nói: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này, có thể là lập tức sớm muộn gì ta cũng phải đến Hộ Bộ nhậm chức.
.Nguyên Nhạc nghe nói vậy cảm thấy là lạ, nói: - Cái gì là có thể, lập tức, sớm muộn?
.Hàn Nghệ lúng túng nói: - Tuy bệ hạ đã bổ nhiệm ta làm Hộ Bộ thị lang, nhưng chiếu lệnh vẫn chưa ban xuống, ta nghĩ
.Mọi người đều hiểu, ngươi đã đắc tội với nhiều người như vậy, người ta có thể không chỉnh ngươi sao.
.- Nhưng đây là chuyện sớm hay muộn. Hàn Nghệ lại bổ sung một câu, bất chợt nói: - Mà việc đầu tiên khi ta đến Hộ Bộ chính là phải thúc đẩy kinh tế của vùng Tây Đột Quyết cũ, ta đã đề nghị bệ hạ lợi dụng thương nhân để xung phong vì triều đình.
.Nguyên Hi lập tức nói: - Ngươi muốn chúng ta đến bên đó làm buôn bán?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Nguyên Hi lắc đầu nói: - Bên đó không hề yên ổn như Trung Nguyên, đến bên đó làm ăn, phiêu lưu quá lớn, thương nhân mạnh đến đâu cũng không mạnh bằng mã đao của người Đột Quyết a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Đại bá có thể yên tâm, triều đình nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ tài sản của thương nhân, hơn nữa trước mắt chính là cơ hội tốt nhất, bởi vì bên đó chiến hỏa liên miên, bách tính đã có cảm giác ghét chiến tranh, cộng thêm quân Đường ta đã trấn thủ ở địa phương, đợi các thương nhân đến, sẽ chỉ khiến cho bên đó trở nên càng yên ổn hơn, điều này là triều đình đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ rồi.
.Nguyên Nhạc nói: - Cho dù là như vậy, bên đó ngoài chăn nuôi ra thì chẳng có việc làm ăn nào có thể làm được.
.- Quán trọ! Hàn Nghệ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận