Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 725.1: Tranh vanh tuế nguyệt

.Hàn Nghệ khẩn trương rót rượu cho Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng thêm một chén rượu vào bụng, nói: - Năm đó Hiệt Lợi dẫn đầu đại quân đánh bất ngờ Trường An, Thái Tông Thánh Thượng sau khi biết được, lập tức hạ lệnh khiến toàn bộ dân chúng ngoài thành vào thành, người Nguyên gia chúng ta cũng đều phải vào thành, nhưng là vì thời gian gấp gáp, đám lang bằng cẩu hữu ta nuôi dưỡng này không có khả năng đưa vào trong thành, ta không muốn bỏ lại chúng nó, hơn nữa ta lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, không hề cảm thấy sợ hãi, bởi vậy thừa dịp hỗn loạn cùng với tôi tớ mình chạy về trong bảo. Ồ, còn có cả lão Thôi nữa.
.- Lão Thôi?
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn.
.- Chính là cha của Thôi Tập Nhận.
.- Là ông ta? Ông ta không sợ sao?
.- Con người Lão Thôi tuy rằng yếu đuối, không chịu nổi một kích, nhưng lại rất nghĩa khí đấy, hơn nữa lúc ấy chúng ta cũng đều chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, trong lòng cũng không sợ hãi, ồ, còn có, y xem nhiều binh pháp như vậy, cũng muốn luyện tay một chút, cũng may mắn có y ở bên hỗ trợ, bằng không thì không thể nào thủ được.
.Nguyên Ưng nhớ lại một đoạn năm tháng kia, không khỏi ha hả mỉm cười, nói: - Chúng ta trở lại trong bảo, lão Thôi nói Nguyên gia bảo mục tiêu quá lớn, không thể không phòng, đề nghị ta dùng núi giả trong bảo ngăn chặn cửa chính, còn cửa nhỏ thì trực tiếp dùng gạch đá phong kín, y nói đại quân Hiệt Lợi tiến quân thần tốc, lương thảo tất sẽ cung ứng không kịp, không cần lo lắng bị bao vây, chỉ cần thủ được một thời gian là được. Hơn nữa lão Thôi tinh thông thủ đoạn của Mặc gia, lại chỉ huy đám tùy tùng của ta nhanh chóng làm ra một đám cơ quan ám khí trang bị ở trên đầu thành. Quả nhiên không ngoài sở liệu của lão Thôi, tướng lĩnh thủ hạ của Hiệt Lợi nghe nói Nguyên gia bảo có giấu bảo tàng, vì thế phái người đến công phá.
.Hàn Nghệ vừa nghe, vừa rót rượu, nói: - Thật có bảo tàng sao?
.Chén rượu vừa đầy, Nguyên Ưng lập tức bưng lên uống ngay, ăn một miếng thịt chín thật to, lại nói: - Bảo tàng thật ra thì không có, nhưng ngay lúc đó xác thực có không ít tiền tài để ở Nguyên gia bảo, không kịp chở về trong thành. Còn nhớ quân Đột Quyết đến giữa trưa thì chạy tới Nguyên gia bảo, bọn họ trước đó cũng đã nghe ngóng rõ ràng rằng Nguyên gia bảo cũng không có bao nhiêu người, bởi vậy cũng chỉ phái chừng một trăm người đi tới. Tuy nhiên, lão Thôi lợi dụng những cơ quan kia của y cố ý bố trí nghi trận, làm cho địch nhân không dám cường công, chỉ là đâm vào cửa, nhưng thấy đâm vào cửa liên tục mà cũng không hề nhúc nhích một chút nào, thì cũng liền từ bỏ. Đợi đến khi kẻ thù hoàn toàn tỉnh ngộ, thì đã chạng vạng tối. Lão Thôi liền nói với ta, sau khi kẻ thù biết mình trúng kế, nhất định sẽ tin tưởng bên trong Nguyên gia bảo không có bao nhiêu người, lúc này sẽ nổi giận, và buổi tối tất sẽ đến đánh lén, bảo ta chuẩn bị sẵn sàng.
.Y dự liệu không hề sai một chút nào, vào buổi tối kẻ thù phái một trăm danh cao thủ lợi dụng dây thừng trèo lên tường thành. Ta liền mang theo đám tài lang hổ báo âm thầm ẩn núp, đợi cho đến khi toàn bộ bọn chúng vào đến trong bảo, ta liền mang theo đám tài lang hổ báo của ta giết đi lên, dã thú vào ban đêm thì có thể nhìn thấy rõ ràng hơn so với con người, hơn nữa kẻ thù căn bản không hề dự đoán được là sẽ có dã thú, hừ, còn cao thủ Đột Quyết cơ đấy, ta vừa mới giết đi ra, bọn họ đã bị dọa hỏng cả gan rồi, lại thêm những cơ quan kia của lão Thôi, một canh giờ thì chấm dứt chiến đấu, lúc đó thật là sảng khoái cực kỳ. Nhưng kẻ thù ngoài thành lại không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong thành, mà chỉ nghe thấy từng đợt tiếng kêu thảm thiết.
.Lão Thôi còn nói kẻ thù ăn thiệt lớn như vậy, khẳng định còn có thể phái thêm càng nhiều người đến hơn nữa, vì thế liền đợi sau khi đám tài lang hổ báo ăn sạch không còn chút thi thể nào, thì đem đủ một trăm bộ xương cốt đã được tẩy rửa trắng bóc treo lên trên tường thành, lại dùng ở một ít vải vóc có vẽ phù chú chó má gì gì đó dán lên mặt trên, khắp nơi đều làm như thế, biến cho thành Nguyên gia bảo ta giống như một cái thần đàn vậy, ha ha. Quả nhiên, lúc này kẻ thù trực tiếp phái hơn năm trăm tên dũng sĩ đến, nhưng bọn họ vừa thấy này một trăm bộ bạch cốt và phù chú trên tường thành kia, thì sợ tới mức trực tiếp chạy mất. Ha hả, như thế khác với cách ngươi làm khi ở Dương Châu dọa lùi đại quân Trần Thạc Chân nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Không mấy ngày đại quân Hiệt Lợi liền lui đi rồi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nếu thật có chuyện này, vì sao bên ngoài lại truyền ra như vậy?
.Nguyên Ưng nhíu mày, trầm mặc một chút, nói: - Thôi, dù sao hiện tại đã là vật thị nhân phi, nói ra hẳn là cũng sẽ không có gì nguy hiểm. Lúc ấy ta đang thời chính trực khí phách, cũng muốn để cho người khác biết được việc này, nhưng lão Thôi lại khuyên ta không cần làm như vậy, nếu không sẽ dẫn tới họa sát thân.
.Hàn Nghệ cả kinh nói: - Họa sát thân?
.Nguyên Ưng gật đầu nói:
.- Ngươi có biết vì sao năm đó Hiệt Lợi đang có một ưu thế lớn như thế mà lại lựa chọn lui quân không?
.Hàn Nghệ gật đầu: - Là vì Thái Tông Thánh Thượng dốc hết ngân khố quốc gia, mới cùng Hiệt Lợi lập ra Vị Thủy chi minh.
.- Nguyên nhân ngay ở chỗ này. Nguyên Ưng thở dài: - Lão Thôi nói hành động này của Thái Tông Thánh Thượng tuy là cử chỉ sáng suốt, nhưng tóm lại cũng là khuất nhục. Nếu để cho người ta biết được, chúng ta vì bảo vệ cho một ít tiền vàng và một đám tài lang hổ báo mà cũng dám liều chết với kẻ thù, và còn giết cho kẻ thù toàn quân bị diệt, mà Thái Tông Thánh Thượng khi kẻ thù còn chưa tiến công, đã lựa chọn khuất nhục cầu hòa, như vậy chỉ biết sẽ tăng thêm khuất nhục cho Thái Tông Thánh Thượng.
.Khi đó vừa mới lập quốc không lâu, dân tâm bất ổn, trong triều lại vừa mới xảy ra biến cố Huyền Vũ môn, vây cánh của ẩn Thái Tử còn chưa tận trừ, chính quyền của Thái Tông Thánh Thượng cũng không ổn cho lắm. Nếu chẳng may có người mượn việc này gây sóng gió, chúng ta đây nhất định sẽ rước họa vào thân. Cho nên vào ngày đó chúng ta liền vội vàng đem Nguyên gia bảo thanh tẩy sạch sẽ, hết thảy giống như ban đầu, sau đó ta liền mang theo tùy tùng của ta rời khỏi Trường An, đi Giang Nam chơi hơn mấy tháng mới trở về, truyền thuyết mà bây giờ người nghe thấy, đó đều là người Đột Quyết truyền tới đấy.
.Hàn Nghệ nói: - Thái Tông Thánh Thượng cũng vẫn không biết?
.Nguyên Ưng ha hả nói: - Thái Tông Thánh Thượng là người nào chứ. Sao có thể không rõ ràng cho được, trong lòng ông ta hiểu rõ vô cùng, chỉ là không nói rõ ra thôi, từng có người đã nhiều lần đề nghị trưng dụng Nguyên gia bảo phòng vệ kinh sư, trong đó còn bao gồm cả đám người Hầu Quân Tập, Lý Tích, nhưng Thái Tông Thánh Thượng đều trực tiếp cự tuyệt, đây chính là vì để báo đáp ta.
.- Thì ra là thế.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói.
.Nguyên Ưng nói: - Kỳ thật lúc ấy may mà có lão Thôi, nếu không dựa vào một mình ta, thì nhất định sẽ không thủ được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nguyên bảo chủ quá khiêm nhường rồi, muốn ta nói ấy à, hai người các ngươi một dũng một mưu, thiếu một thứ cũng không được, không có bảo chủ dũng mãnh, ta tin tưởng ông ta cũng nhất định sẽ không thủ được. Trong lòng lại âm thầm cân nhắc, Thôi Bình Trọng kia chỉ có mười lăm mười sáu tuổi liền có thể tính kế như vậy, hiện giờ sợ là càng thêm nguy hiểm, nếu ông ta trợ giúp Thôi gia để đối phó ta, vậy đối với ta mà nói, chỉ sợ không phải là một tin tức tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận