Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1355: Thời gian không chờ ta

.Dương Châu!
.Cách hơn hai tháng, đội thuyền từ Trường An cuối cùng đã đến Dương Châu, cũng thật sự là được trời cao giúp đỡ, đội thuyền thuận buồm xuôi gió, suốt dọc đường đi không gặp trở ngại, mấu chốt là thời đại này ít thuyền, tuy ở các châu huyện dọc đường đi, có dừng lại, tháo dỡ ít hàng hóa, nhưng Dương Châu vẫn là trạm trung chuyển lớn nhất, đây là yêu cầu của Hàn Nghệ.
.Chỉ thấy trên một bến tàu mới tinh trên kênh đào, có hàng vạn người tề tụ tại đây, trên mặt sông từng chiếc thuyền hàng lớn neo đậu ở bến tàu, hàng trăm hàng ngàn người chèo thuyền đang bề bộn dỡ hàng, tuy nhiên người vây xung quanh thì nhiều hơn cả số người làm việc rất nhiều.
.- Chậc chậc! Nước hoa này thật là thần kỳ, khiến người ta ngửi đến say mềm!
.- Rượu ngon! Rượu ngon! Vừa thơm vừa mạnh!
.- Giấy giấy này được làm như thế nào vậy? Tốt như vậy, còn rẻ như thế nữa, giấy này vừa đến, giấy của Giang Nam chúng ta e là cầm nhét khe cửa được rồi.
.- Nếu nói rẻ, thì xiêm y này mới thật là rẻ, ta từng nghĩ xiêm y này rẻ như vậy, nhất định chẳng ra sao, thật không ngờ còn tốt hơn cả đồ chúng ta may!
.Chỉ thấy một đám nam tử trung niên lóe lên ánh mắt khôn khéo, cầm các loại thương phẩm, không muốn rời tay, tấm tắc kêu khen ngợi.
.Mà đứng giữa bọn họ là một người trẻ tuổi khí vũ hiên ngang, khóe miệng của gã ta hơi giương lên, nói: - Các vị, bản công tử không lừa các ngươi chứ?
.Người này chính là Dương Triển Phi.
.Mà nhóm người bên cạnh gã ta, lại là phú thương Dương Châu cùng với khu xung quanh và một số địa chủ.
.- Nhị công tử, cái này cái này, trước kia tiểu nhân đắc tội nhiều, kính xin công tử lượng thứ.
.- Phải đấy! Phải đấy! Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với chúng ta.
.- Nhị công tử, sau này tiểu nhân đều hết thảy nghe theo sắp xếp của ngài.
.Dương Triển Phi thầm hừ một tiếng, thương nhân đúng là thương nhân.
.Thương nhân này vốn là kẻ ti tiện, theo lý mà nói, Dương Triển Phi không cùng đi với họ, bởi vì không phải cùng đẳng cấp, nhưng Dương Triển Phi không có cách nào, gã ta quá trẻ tuổi, hương thân xung quanh đều là đối đãi với gã ta như tiểu bối, tuy rằng vẫn sẽ nể mặt, dù sao cũng là người của Dương gia, nhưng nói chuyện vẫn có chút cảm giác vênh mặt hất hàm sai khiến, càng thêm không nghe theo Dương Triển Phi, chúng ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, hẳn là chúng ta phải dạy ngươi thống trị Dương Châu thế nào chứ.
.Tuy nhiên Dương Triển Phi đã chọn Hàn Nghệ, người nhất định không cùng đường với hương thân.
.Dương Triển Phi không còn cách nào, vậy mới lung lạc những địa chủ, thương nhân này. Nhưng khổ nỗi là, lúc trước Hàn Nghệ đi tây bắc một chuyến, làm cho cả kế hoạch mắc cạn, thời điểm gã ta thảm nhất, ngay cả những thương nhân này còn xa lánh gã ta, ngươi nào là sửa bến tàu, nào là sửa đường, làm đến ầm ĩ cả lên, kết quả đến cọng lông cũng không bay tới, còn lãng phí nhiều tiền như vậy nữa, khi đó Dương Triển Phi sống như đi trên băng mỏng.
.Lần này Dương Triển Phi là đã cam đoan với bọn họ, dù sao không thành công cũng thành nhân, nếu Hàn Nghệ lại lỡ hẹn, thì gã ta liền trực tiếp về Trường An, nơi này thật sự là không lăn lộn được, gã ta cũng không có mặt mũi tiếp tục ở lại.
.Cũng may lần này Hàn Nghệ không lỡ hẹn, đội thuyền tới Dương Châu đúng thời gian, bến tàu lớn dựng lên đã lâu cuối cùng cũng phát huy công dụng, Dương Triển Phi thở phào một hơi.
.Mà hiện giờ Giang Nam vẫn là thời kỳ khá lạc hậu, nhất là ở phương diện ngành chế tạo, cộng thêm nguyên nhân tình hình trong nước, rất nhiều thương nhân đều không ra khỏi cửa, địa chủ thì càng không cần phải nói, kiến thức chỉ có tí chút như vậy. Bởi vậy những thương nhân, địa chủ này nhìn thấy những sản phẩm tiên tiến này, biết tuyệt đối sẽ không tồn tại tình huống không bán được, chính bọn họ cũng đều muốn mua nữa là. Hơn nữa, hàng của Trường An đến, trực tiếp phân chia cho ai, việc đó cũng đã định rồi, không có cạnh tranh gì, đây là Hàn Nghệ suy xét để trợ giúp Dương Triển Phi củng cố quyền uy của gã ta, nếu tự do cạnh tranh, thì người ta cũng đi nhờ vả thương nhân Trường An, sẽ không đến cầu Dương Triển Phi, hiện giờ đã hận không thể cung phụng Dương Triển Phi rồi, ngài đúng thật là thần tài a.
.Ngoài ra, còn có một người cũng đang bị mọi người vây quanh, người này chính là Dương Lâm.
.Lúc trước, khi ông đến Trường An, Hàn Nghệ đã nói với ông, làm ngành vận tải, nhất định có tiền đồ. Ông nghe theo lời Hàn Nghệ, vì thế đã đem toàn bộ tiền đầu tư vào ngành vận tải, và còn hoàn toàn áp dụng bến tàu kiểu mới, nhưng ông làm ra toàn là thuyền nhỏ, chuyên chạy Giang Nam, bởi vì thủy vực Giang Nam vô cùng phong phú, vận chuyển đường thủy là vô cùng thuận tiện. Dương Châu là trạm trung chuyển, vậy thì cần thuyền nhỏ vận chuyển đến các hương trấn xung quanh, Dương Lâm đã sớm nghiêm chỉnh chờ đợi, nhân viên thuyền đều đã chuẩn bị xong, đều không cần phải đi thỏa thuận, những thương nhân kia đã tự mình tìm tới cửa rồi.
.Cả nhà Dương Lâm nhìn mà vui mừng muốn chết, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, tương lai sẽ có nhiều hàng hóa từ Trường An chở về đây hơn, cũng sẽ có nhiều hàng hóa từ Giang Nam vận chuyển đến Trường An, nếu Giang Nam là một cổ phiếu có lời, mười năm tới cũng không cần lo nó sẽ sụp đổ.
.Mà Hàn Nghệ ở Trường An xa tít, lúc này lại không rảnh để nghĩ đến chuyện mua bán, hiện tại thị trường tương đối bình ổn, chỉ chờ nam bắc nở hoa, thúc đẩy thương nhân tiến bước mở rộng quy mô. Bây giờ hắn đang bận chuyện về phương diện giáo dục, không có giáo dục, thì không có gì hết, bởi vì bất luận hắn lên kế hoạch gì cũng đều căn cứ vào phương diện nhân tài.
.Hàn Nghệ trên hội nghị, giọng điệu nhẹ nhàng một chút, tin tức này rất nhanh đã truyền ra ngoài. Mà điều này trực tiếp khiến cho giai cấp trung tầng và thượng tầng Trường An kích động không thôi. Lúc trước khi đại hội vận động cũng đã động tâm rồi, nhưng đó chỉ là không khí tốt, kết quả thế nào, cũng không ai dám chắc, nhưng hôm nay ngay cả Học viện Sĩ Tộc với hình thức giáo dục mẫu mực cũng thua rõ ràng như thế, một chút tính khí cũng không có, vậy thì kiểu giáo dục này của bọn họ lại càng không cần nhắc nữa, bọn họ cũng sợ tương lai con cháu đời sau của mình không bằng học sinh Học viện Chiêu Nghi, mà cách duy nhất, chính là vào Học viện Chiêu Nghi, nhưng do tính đặc thù của Học viện Chiêu Nghi, bọn họ cũng không biết mở miệng thế nào, lần này Hàn Nghệ đã nới lỏng rồi, đã khiến bọn họ kích động chết đi được, hỏi thăm tin tức khắp nơi.
.Nói ngay nhà mẹ đẻ của Võ Mị Nương, cánh cửa cũng sắp bị người ta đạp nát rồi.
.Phượng Phi Lâu.
.- Ôi chao! Trịnh công tử đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, lượng thứ, lượng thứ.
.- Ta đây sẽ không lượng thứ! Trịnh Thiện Hành mỉm cười nói.
.Hàn Nghệ ngẩn người nói: - Sĩ tộc các ngươi đến lời khách sáo cũng tưởng thật sao?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Cũng không hẳn thế, chỉ có điều ngươi đã sớm biết ta sẽ tới đây, lại không ra cửa nghênh đón, tổn thương tình nghĩa bằng hữu a!
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười ha hả: - Mời ngồi, mời ngồi.
.Đợi sau khi Trịnh Thiện Hành ngồi xuống, Hàn Nghệ cười nói: - Ta nghĩ Thôi Tập Nhận nhất định rất vui vẻ gánh cái tội này nhỉ.
.Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ nói:
.- Cái gì mà gánh tội?
.- Ặc, chính là kéo hết trách nhiệm về mình.
.- Ha ha!
.Trịnh Thiện Hành cười gượng vài tiếng, nói: - Ngươi và Thôi huynh thật là thú vị, rõ ràng một câu là có thể giải quyết vấn đề, cứ lần lữa tính đi tính lại, kết quả các ngươi đều là bên thắng.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng nói: - Đức hạnh đó của Thôi Tập Nhận, ta không chịu nổi. Hơn nữa, Thôi Tập Nhận giỏi ở việc động tay chân trên thẳng lại quả thực của người ta, như thế quá âm hiểm, ta không muốn giúp các ngươi, nhưng ta không giúp các ngươi, ta chỉ có thể cố ý thất bại, ta đây không có lựa chọn nào khác a!
.Trịnh Thiện Hành khẽ cười một tiếng, gã biết nếu Hàn Nghệ không muốn hai bên cùng thắng, vậy thì không chừng Thôi Tập Nhận sẽ thua, nhưng chỉ sợ cũng lắm trắc trở, nói: - Việc đã đến nước này, sao ngươi không phát chút từ bi, lại giúp chúng ta một tay.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Trịnh công tử ngươi mở miệng, ta có thể không giúp sao! Chúng ta có thể hợp tác, giao lưu về kỹ thuật, nhưng có một điểm, lão sư của Học viện Chiêu Nghi chúng ta đều là người trẻ tuổi, nếu như bọn người đại bá của ngươi thì thôi đi, lão sư của Học viện Chiêu Nghi cũng không dám giao lưu với đám người đại bá của ngươi.
.Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: - Cái này ngươi có thể yên tâm, chúng ta cũng đã an bài xong rồi, sẽ học tập Học viện Chiêu Nghi các ngươi, toàn bộ bắt đầu để nữ tử đến giảng bài.
.- Nam tử thì sao?
.- Nếu là nam tử, mấy tên ăn chơi trác táng đó, sao có thể làm gương sáng cho người khác, người hơi nỗ lực một chút, vẫn phải lấy công danh làm trọng, bản thân họ cũng phải học hành, chỉ sợ không có sức đảm đương trọng trách này, chúng ta suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể bắt đầu dùng nữ tử trong nhà đảm nhiệm lão sư, thứ nhất, dù sao học sinh cũng đều là con cái trong nhà, thứ hai, Học viện Sĩ Tộc chúng ta chỉ có một trường, hoặc là toàn bộ đều dùng nam tử, hoặc là toàn bộ đều dùng nữ tử.
.- Cái này cũng đúng.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Trịnh Thiện Hành lại nói: - Về phần sách vở, chỉ sợ phải làm phiền các ngươi rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các ngươi rốt cuộc cũng hiểu được sách vở buồn tẻ chỉ dạy hư học sinh.
.- Lời của thánh nhân sao lại dạy hư học sinh được? Trịnh Thiện Hành lắc đầu cười nói.
.Hàn Nghệ cười, nói:
.- Cái này cũng không có vấn đề, nhưng phải trả tiền.
.- Lý nên như thế.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu.
.Hàn Nghệ lại nói: - Vừa hay, Học viện Chiêu Nghi chúng ta đã nghỉ lễ, nhưng lão sư của Học viện Chiêu Nghi vẫn phải tiếp tục làm việc, cũng chính là biên soạn và hiệu đính tài liệu giảng dạy mới, và soạn bài chương trình học sang năm, trong này sẽ bao gồm kinh nghiệm dạy học trong một năm vừa rồi của họ, các ngươi có thể phái lão sư của các ngươi cùng nghiên cứu với họ, dù sao cũng đều quen biết nhau. Hơn nữa, ngay ở Tiêu phủ.
.- Tiêu phủ?
.- Ừ!
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Nếu không ngươi nghĩ vì sao mấy ngày nay ta đều ở Ngõ Bắc, bởi vì Tiêu phủ đã không còn chỗ chứa ta rồi.
.Trịnh Thiện Hành bật cười ha hả.
.Đúng lúc này, chỉ thấy ba bốn người vội vã chạy vào: - Ôi chao! Hàn Thị lang, ngài ở đây thì tốt quá rồi, chúng ta lại sợ ngài không có đây, đi đi đi, mau theo chúng ta vào cung.
.Người có thể không thông qua bảo vệ mà trực tiếp xông vào cửa, ngoại trừ Trương Đức Thắng cũng không còn ai khác.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, bởi vì hắn thấy được một vẻ bất an từ sắc mặt của Trương Đức Thắng, vì thế lập tức đi theo Trương Đức Thắng vào cung.
.Vừa mới vào cung, đã gặp được Lý Tích.
.- Hạ quan bái kiến Tư không.
.Hàn Nghệ hành lễ, lại hỏi nhỏ: - Tư không, xảy ra chuyện gì vậy?
.Đến cả Lý Tích cũng hỏa tốc chạy đến, vậy thì chuyện này chắc chắn không tầm thường.
.Lý Tích nhỏ giọng nói: - Lão phu nghe nói hình như Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn bên đó xảy ra chuyện rồi.
.Hàn Nghệ nghe thấy vậy ngây ra như phỗng, trong lòng mắng to, tổ sư, không phải chứ, các ngươi cho ta thêm ít thời gian thì chết à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận