Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 976: Thà làm ngọc vỡ, còn hơn ngói lành

.Bài ngửa đã được lật!
.Hàn Nghệ ngay từ đầu đã không ngừng nhắc nhở bọn Huyền Minh thu lại cái nụ cười giả tạo của họ, người của các ngươi đã đuổi sạch khách nhân của ta khỏi ngõ Bắc rồi.
.Nói thô tục một chút, tức là con mẹ cái trò vừa đấm vừa xoa của các ngươi!
.Hòa thượng Huyền Minh bị Hàn Nghệ nói móc mà mặt mày lúc đỏ bừng lúc tái nhợt, thế là cũng thôi cái nụ cười giả tạo, thay vào đó là sự giận dữ!
.- Thật không ra thể thống gì!
.Lý Sùng Giang đập bàn đứng dậy, tức giận nói: - Hàn Nghệ, Huyền Minh đại sư một lòng từ bi, từ tốn khuyên bảo, thật là chẳng biết phân biệt tốt xấu!
.- Ra ngoài xem đi!
.Hàn Nghệ giận dữ nói: - Ngươi bảo ta làm sao có thể bình tĩnh mà nói chuyện với các ngươi được?
.Lý Sùng Giang nghe vậy, đột nhiên cười ha hả rồi chậm rãi nói: - Đành rằng ngươi đã hiểu rõ cục thế trước mắt, vậy thì chẳng còn gì tốt hơn, ta sẽ nói thẳng với ngươi vậy. Hai vị đại sư một lòng từ bi, không đành lòng đuổi tận giết tuyệt, nếu không thì với tính cách của ta, số người e rằng còn gấp đôi thế này, chưa biết chừng ngươi còn dính vào vòng lao lí. Ngươi đừng hòng qua mặt bọn ta. Ta quá rõ tình hình Kim Hành các ngươi. Yêu cầu của bọn ta vô cùng đơn giản, chỉ cần ngươi nâng mức lãi suất cho vay lên 10 văn tiền là được.
.- Gì mà một lòng từ bi, thôi cái trò tự dát vàng vào mặt đi!
.Hàn Nghệ khẽ cười một tiếng rồi nói: - Nếu như không có Hoàng hậu, thì các ngươi còn không đẩy ta vào chỗ chết luôn chắc, còn đợi ta trở về mới ra tay. Các ngươi tưởng ta ngu à? Hắn ngay từ đầu đã nghĩ tới Võ Mị Nương, bởi nàng có quan hệ với Kim Hành, bọn chúng đợi hắn trở về mới động thủ, rõ ràng là muốn dành đường lui, nhưng đây không phải là giữ thể diện cho hắn, mà là giữ thể diện cho Hoàng hậu, nên hắn cũng chẳng phải giữ thể diện cho đối phương làm gì.
.Lý Sùng Giang cứng đơ mặt lại, tên tiểu tử này cũng lanh lợi đó, đoạn tức giận nói:
.- Thế thì sao nào? Nhưng nếu như ngươi ép bọn ta đến đường cùng, thì cho dù có phải kinh động tới Hoàng hậu, bọn ta vẫn không sợ.
.- Chớ chớ chớ!
.Hàn Nghệ xua tay nói: - Đây chỉ là làm ăn, nhất quyết không được kéo Hoàng hậu vào, hơn nữa Kim Hành chẳng liên quan gì tới Hoàng hậu, Hoàng hậu chủ yếu liên quan tới quỹ từ thiện giáo dục của Võ Hoàng hậu thôi. Thứ mà ta muốn biết là, nếu như ta không đồng ý với điều kiện của ngươi thì sao?
.Lý Sùng Giang hừ một tiếng nói:
.- Vậy thì bọn ta sẽ lập tức tung tin rằng Kim Hành của các ngươi đã hết sạch tiền, xúi giục người dân tới Kim Hành rút tiền, đợi đến khi các ngươi không lấy đâu ra tiền nữa, thì ngươi sẽ bị kiện lên Ngự sử đài!
.- Thông minh!
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta thấy các ngươi cũng đã thật là hao tâm tổn huyết, vì Kim Hành của ta mà đã bỏ ra đúng 1 năm trời bài binh bố trận, cũng thật là làm khó các ngươi quá. Tuy nhiên đáp án của ta chỉ có một.
.Nói xong, hắn khẽ đẩy chén trà trên bàn về phía trước.
.Choang một tiếng, vô cùng chát chúa!
.Chiếc chén trong nháy mắt vỡ làm tư làm năm.
.Hành động này của hắn còn khiến bọn Lý Sùng Giang giật bắn mình.
.- Ngươi muốn làm gì?
.Tuệ Trạch có phần kinh ngạc nói.
.- Lẽ nào thế còn chưa đủ rõ sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Thà làm ngọc vỡ, còn hơn ngói lành.
.Trong ánh mắt Lý Sùng Giang lóe lên một tia vui mừng, liền nói: - Ngươi đừng hối hận!
.- Đây cũng là câu ta muốn nói với các ngươi!
.Hàn Nghệ đột nhiên đứng dậy, tay chỉ đám người Lý Sùng Giang nói: - Đám tiểu nhân các ngươi, ngụy quân tử, bắt nạt ai chẳng bắt nạt, lại dám động đến ta. Ta trước kia chưa thèm đối phó gì với đám đầu trọc địa chủ các ngươi, đó là bởi ta không muốn gây chuyện thị phi, nhưng không có nghĩa là các ngươi có thể tùy ý ỉa lên đầu ta. Dựa vào đám người ngu muội vô tri các ngươi mà dám đấu với ta.
.Các ngươi nhớ cho kĩ, việc hôm nay tuyệt đối không chỉ có vậy, ta sẽ khiến cho các ngươi phải trả giá đắt, khiến các ngươi không thể chịu nổi, còn về sóng gió to đến đâu thì hoàn toàn do các ngươi gánh chịu. Còn nữa, nghe nói chùa Từ Ân và chùa Đại Hưng Thiện các ngươi chuẩn bị tới Lạc Dương xây chùa chiền, nếu như ta là các ngươi, ta sẽ mau chóng dừng lại, bởi vì các ngươi sắp xong đời rồi, mỗi tháng các ngươi phải chi trả lượng lợi tức khổng lồ, con mẹ cái A di đà Phật các ngươi!
.- Ngươi--- !
.Đám Lý Sùng Giang nghe xong vô cùng khiếp sợ.
.Bọn họ cho rằng hiện giờ phần thắng đã nằm chắc trong tay, chơi Hàn Nghệ một vố trở tay không kịp. Bọn họ mới là những người có thể lên mặt, Hàn Nghệ phải hạ giọng xin xỏ mới đúng, nhưng bọn họ không bao giờ ngờ được rằng, Hàn Nghệ còn lên mặt gấp vạn lần, xổ toẹt vào mặt bọn họ!
.- Ngươi--- ngươi, hãy đợi đấy!
.Ném lại câu nói đó, rồi mấy người nổi giận đùng đùng rời đi.
.Hàn Nghệ đương nhiên không tiễn bọn họ, không chỉ có hắn, đám hạ nhân cũng vô cùng tự giác coi như không nhìn thấy gì.
.Bọn Lý Sùng Giang vừa rời đi, Tang Mộc, Lưu Nga liền hấp ta hấp tấp chạy vào, cùng lúc đó, hai bên cửa lớn xuất hiện thêm mấy người nữa, nam trái nữ phải, bên trái là Hùng Đệ, tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa, còn bên phải là tứ Mộng.
.Hàn Nghệ liếc nhìn bọn họ, vẻ giận dữ lập tức tan biến, đoạn cười nói:
.- Xem ra sát khí trên người ta còn nặng lắm! Mấy tiểu quỷ các ngươi, còn không vào đi.
.- Hê hê!
.Hùng Đệ híp mắt cười đưa đẩy đi vào.
.Những người còn lại thấy vậy cũng theo sau.
.Hàn Nghệ nói: - Vô cùng xin lỗi, ta xuất chinh lần này, chém giết hơn trăm đại tướng Đột Quyết, sát nghiệp nặng quá, cho ta thời gian mấy hôm, ta sẽ gột sạch sát khí trên người.
.Tiểu Dã nghe vậy cười không dứt.
.Đừng thấy tên tiểu tử này bây giờ vô hại, nhưng thực chất cậu ta mới là người giết nhiều nhất!
.Mộng Đình đon đả nói: - Tiểu Nghệ ca, sao huynh vừa về tới nơi đã khoác lác thế!
.Hàn Nghệ liếc nhìn Mộng Đình nói: - Mộng Đình, hơn 1 năm không gặp, cô ngày càng xinh ra đó!
.Trong ánh mắt Mộng Đình có thể thấy rõ một vẻ vui mừng.
.Lại nghe Hàn Nghệ nói: - Thấy ta nói khoác thế nào?
.Mộng Đình ngẩn người ra, sau đó vẻ tức tối nhìn Hàn Nghệ.
.- Hi hi!
.Mộng Dao, Mộng Tư liền bật cười.
.Lưu Nga đảo đôi con ngươi, vội tiến lên phía trước nói:
.- Phải rồi, phải rồi, người vừa từ chiến trận quay về, ác khí có hơi nặng, ngươi uống chén trà đi đã, bớt giận đi chút. Lát nữa ta sẽ cử người tới chỗ Huyền Minh đại sư giải thích. Vừa nói, nàng vừa rót trà cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ liếc xéo Lưu Nga, chỉ cười mà không nói gì.
.Lưu Nga bị ánh mắt mờ ám của hắn làm cho đỏ bừng mặt, liền nói: - Ngươi nhìn ta làm gì?
.Hàn Nghệ cười hề hề nói: - Lưu tỉ, tỷ thật là có lớn mà chẳng có khôn, chậc chậc, dáng vẻ mềm mại, thùy mị thướt tha, lại còn thông minh hơn người, cái bản lĩnh tận dụng triệt để có thể nói là đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi đó!
.Lưu Nga chột dạ hỏi: - Ngươi--- ngươi vậy là ý gì?
.Hàn Nghệ bực bội nói: - Ta bảo tỷ đi gặp bọn chúng giải thích lúc nào?
.Lưu Nga nói: - Ngươi mới về, việc gì cũng chưa rõ ràng, đã gây gổ với bọn họ, có phải là hơi mất kiểm soát không? Chùa Từ Ân và chùa Đại Hưng Thiện không dễ động vào đâu, đặc biệt là chùa Từ Ân, đó có thể nói là chùa miếu Hoàng gia rồi, việc này ngươi có thể mời Hoàng hậu ra mặt, điềm đạm từ tốn mà giải thích việc này.
.- Việc này chẳng có gì đáng nói cả!
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì những thứ bọn ta tranh giành là lợi ích cốt lõi, không thể có bên nào nhượng bộ, mời Hoàng hậu tới, chỉ càng khiến Hoàng hậu khó xử thôi. Thà ta hạ nhục bọn chúng trước còn hơn để bọn chúng vênh mặt lên hạ nhục ta.
.Bọn chúng đã hao tổn tâm sức để đối phó với Kim Hành như vậy, chủ yếu là bởi việc cho vay nặng lãi. Cho vay nặng lãi giờ đây là một ngành nghề vô cùng lớn mạnh, trong đó lấy địa chủ và chùa chiền làm cốt lõi. Phật giáo triều Đường vô cùng cường thịnh. Cần nhớ rằng trong tình hình hoàng thất Lý Đường dốc toàn lực ủng hộ Đạo giáo, Phật giáo vẫn cứ áp đảo Đạo giáo là có thể thấy rõ ngay. Hơn nữa chùa chiền không chỉ là sức ảnh hưởng của giáo phái, kinh tế và nhân lực của bọn họ cũng vô cùng cường thịnh, đồng thời luôn trong trạng thái phát triển.
.Bây giờ là kinh tế tiểu nông, mà kinh tế tiểu nông thì cần đất đai, chùa chiền cũng cần đất đai. Vậy đất đai lấy từ đâu ra? Chính là nhờ cho vay nặng lãi. Bọn họ cho người dân vay nợ, khi người dân không trả nổi tiền, thì chỉ cần mang đất đai ra thế chấp. Dưới chế độ quân điền, mọi nhà đều có ruộng đất, nói trắng ra là một thủ đoạn để thôn tính.
.Vì thế cho vay là lợi ích cốt lõi của chùa chiền! Cũng là lợi ích cốt lõi của đám địa chủ kia. Cho vay lãi chính là cơ hội để bọn chúng bóc lột người dân thường.
.- Thế nhưng--- thế nhưng bọn họ không dễ động vào đâu!
.- Ta cũng không dễ động vào đâu !
.Hàn Nghệ nói:
.- Nếu như bọn chúng có năng lực trên triều đường động thẳng đến ta, thì chúng đã động từ lâu rồi, chính là bởi không động nổi, nên mới đấu với vụ làm ăn này. Đương nhiên, ta cũng hiểu rằng, ta cũng chẳng động nổi bọn chúng, về mặt này thì hai bên coi như hòa, tiếp đến là dựa vào bản lĩnh thôi!
.Tang Mộc một vẻ áy náy nói: - Xin lỗi, ân công, ta làm ngươi thất vọng rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là thứ chúng ta bắt buộc phải trải qua, nếu như ngươi nghĩ rằng làm ăn lúc nào cũng thuận lợi, thì ngươi nhầm to rồi, huống hồ việc này cũng chẳng trách gì được ngươi, đối phương đã phải bỏ ra cả năm trời để dụ dỗ chúng ta mắc bẫy, ngươi cứ nhớ lấy bài học này là được, chẳng phải áy náy đâu!
.Tang Mộc gật gật đầu, rồi lại hỏi: - Không hay ân công có cách nào đối phó với bọn họ?
.- Tạm thời chưa có!
.Hàn Nghệ trả lời vô cùng dứt khoát!
.Tang Mộc, Lưu Nga ngây cả ra, làm gì có ai kiểu ngạo như ngươi chứ!
.Hàn Nghệ nhìn bọn họ nói: - Các ngươi yên tâm, ta chỉ nói là tạm thời chưa có, đó là bởi ta đang suy nghĩ xem sẽ chơi bọn chúng thế nào, hơn nữa việc này đối với chúng ta mà nói không hề đơn giản đâu, ta cần nghĩ cho kĩ cái đã! --- Đúng rồi, tên khốn Thẩm Tiếu đâu rồi?
.Tang Mộc vội nói: - Thẩm công tử vẫn ở Kim Hành bận việc rút tiền, ta bây giờ gọi cậu ấy đến nhé?
.- Vậy đợi y làm xong đã rồi tính! Hàn Nghệ xua tay nói: - Ngươi lát nữa nói với y, mấy ngày tới lượng người gửi tiền sẽ tiếp tục tăng, bảo bọn họ chuẩn bị nhân sự đầy đủ. Ngoài ra, càng vào lúc như thế này, càng phải thận trọng, nhất định không được mắc sai sót, tuyệt đối không được vội vàng, mỗi một nhân viên đều phải giữ gìn được ý thức nghề nghiệp, rõ chưa?
.Tang Mộc sững người lại, rồi gật đầu nói: - Ta rõ rồi! Không thể vội vàng, có nghĩa là chậm nhất có thể, để kéo dài thời gian!
.- Được rồi!
.Hàn Nghệ chắp hai tay lại, nói: - Tiệc mừng công của ta tạm thời để đó đã, dù sao thì ta đã lập công lớn như vậy trở về, ta rất không muốn chúc mừng trong cái không khí thế này, đợi sau khi ta xử lí cái đám nhà quê và lũ đầu trọc kia đã, rồi lúc đó chúng ta chúc mừng cả thể!
.Mộng Đình tò mò nói: - Chúng ta phải tổ chức tiệc mừng cho tiểu Nghệ ca sao?
.- Mộng Đình!
.Lưu Nga trừng mắt nhìn Mộng Đình, khẽ quát.
.Mộng Đình lè cái lưỡi xinh đẹp ra.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nhất định phải chúc mừng, nếu không thì sao có thể thu được tiền mừng? Dù sao thì chúng ta bây giờ nghèo thế này mà!
.- !
.Cả đám người không nói nên lời!
.Chí hướng của tiểu Nghệ ca từ khi nào trở nên thấp kém thế!
.Hàn Nghệ đột nhiên đưa mắt nhìn quanh dò xét nói: - Ấy? Khuynh Thành đâu? Sao không thấy nàng?
.Lưu Nga nói: - Khuynh Thành tới Lạc Dương thắp hương cho mẫu thân rồi, qua 1,2 tháng nữa mới quay về.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận