Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1124.2: Được lợi ích không nhỏ

.Kỳ thật nàng ta chủ yếu là hi vọng Lý Trị coi trọng Học viện Chiêu Nghi của nàng ta, học sinh Học viện Chiêu Nghi là con cháu người nghèo, nói tóm lại, nàng ta đã phá vỡ truyền thống sĩ thứ thiên cách, đây cũng không hẳn vì nàng ta là tiểu họ của Võ gia, còn vì một điểm, chính là vì nàng ta từ trước tới nay đều đối kháng với quý tộc, đương nhiên, nàng ta cũng từng muốn dựa vào quý tộc, nhưng không ai để mắt đến nàng ta, đấu tranh từ xưa tới nay, khiến trong tâm nàng ta vô cùng khó chịu đám quý tộc ngạo mạn.
.Nguyên gia bảo!
.- Tại sao lại như vậy hu hu hu!
.- Oa! Tiểu Hổ, con làm gì vậy, khóc thành thế này!
.- Cha, sao cha không gõ cửa đã vào rồi.
.- Lão tử vào phòng của con trai, còn phải gõ cửa, có tin lão tử đánh con không. Đúng rồi, sao con lại khóc thành đức hạnh này? Chẳng lẽ cô cô con không nhận chất nhi này?
.- Cha đừng nói lung tung, con bị quyển Du viên kinh mộng này làm khóc đấy.
.- Đọc sách mà khóc? Ha ha, Tiểu Hổ, con bảo cha phải nói con sao đây!
.Một lúc lâu sau!
.- Cảm động! Thật sự là quá cảm động rồi! Nguyên Ưng vừa đọc vừa lau nước mắt nói.
.Dương gia!
.- Hu hu hu Hu hu hu!
.- Tiểu Mông!
.- Tỷ! Sao tỷ lại tới đây?
.- A! Tiểu Mông, sao đệ lại khóc!
.Dương Phi Tuyết nhìn Dương Mông Hạo mặt đẫm nước mắt, sợ tới mức cả kinh.
.Dương Mông Hạo gượng cười, nói: - Không, không có gì?
.Lúc nói chuyện, lặng lẽ giấu sách trong tay ra sau.
.Dương Phi Tuyết liếc mắt liền nhìn thấy, nói: - Trong tay đệ cầm cái gì?
.- Không có gì!
.- Tiểu Mông?
.Dương Mông Hạo cực kỳ không muốn đem sách ra, nói: - Tỷ, không nói giấu tỷ, đệ bị sách này làm khóc đấy, tỷ tuyệt đối không được nói cho người khác biết.
.Dương Phi Tuyết ánh mắt đột nhiên lóe lên vài cái, nói:
.- Sách gì?
.- Du viên kinh mộng!
.Dương Phi Tuyết lập tức mím môi, nói: - Du viên kinh mộng? Chưa nghe bao giờ, ai viết thế?
.- Bạch Y Nhân, nhưng tên thật là ai, cũng không biết, dù sao đệ biết cũng không phải Hàn Nghệ viết.
.- Sao đệ dám khẳng định?
.- Bởi vì Hàn Nghệ cũng viết một quyển sách, tên là Kinh tế học trong Hiền giả lục học, với da mặt hắn, sao phải dùng hai cái tên để viết.
.- Điều này cũng đúng.
.Dương Phi Tuyết mím môi cười, nói: - Sách này hay không?
.Dương Mông Hạo lập tức nói: - Tỷ, là tỷ không biết, hiện giờ thiên kim dễ có, một quyển sách khó cầu, quyển Du viên kinh mộng này ngày đầu tiên đã bán hết sạch rồi, nếu muốn mua, còn phải chạy tới tiệm sách đặt sẵn. Bây giờ bên ngoài cũng có không ít người đang tìm Bạch Y Nhân này.
.Trong mắt Dương Phi Tuyết hiện lên chút vui mừng, lại nói: - Thế sách của Hàn Nghệ thì sao?
.Dương Mông Hạo nói: - Cũng bán hết sạch rồi, tuy nhiên bình thường người mua sách của hắn cũng là những thương nhân, quan viên, người tuổi tác còn nhỏ một chút, đều thích xem Du viên kinh mộng này, tỷ, tỷ đừng có mượn đệ, đệ còn chưa xem hết, đợi xem xong đệ cho tỷ mượn.
.Dương Phi Tuyết khóe miệng giương lên nói: - Ai nói ta muốn mượn, không phải chỉ là một quyển sách nát sao, có gì hiếm lạ đâu.
.- Sách nát? Dương Mông Hạo hừ nói: - Tỷ ra ngoài dạo chút xem, nếu tỷ không xem qua Du viên kinh mộng, tỷ đáp không lại lời rồi.
.Hiền giả Lục viện!
.- Ây ôi! Mấy mãng phu các người chậm chút đi! Đây chính là tấm biển bệ hạ tự tay viết đấy, nếu rơi vỡ, cẩn thận đầu các ngươi khó giữ được!
.Chỉ thấy Trương Đức Thắng đứng ở bên trong cửa lớn Hiền giả Lục viện, chỉ vào vài hán tử tác nghiệp trên cửa gào thét lớn.
.Hàn Nghệ đứng bên cạnh nghe cũng sốt ruột, cười nói: - Trương Thiếu giám, theo ý ta, ngươi hét như vậy, có thể sẽ dọa bọn họ, nói không chừng chữa lợn lành thành lợn què!
.Trương Đức Thắng hừ một tiếng nói: - Ta nói này Hàn Thị lang, ta đây chính là nghĩ cho ngươi đấy, nếu xảy ra việc gì, vậy chính là điềm xấu rồi, Hoàng Gia đồ thư các này đội cái danh hoàng gia, ngươi gánh vác nổi không?
.Ngươi giỏi! Ai kêu ngươi nhẹ như vậy rồi! Hàn Nghệ âm thầm trợn mắt, ngoài miệng lại cười nói: - Phải phải phải, vậy mời ngươi tiếp tục! Nói xong hắn liền đi về phía một chiếc xe ngựa vừa mới dừng trước cửa lớn, nhưng thấy hai lão già từ phía trên đi xuống, chính là Lý Thuần Phong và Diêm Lập Bản.
.- Hai vị đã lâu không gặp rồi!
.Hàn Nghệ chắp tay cười nói.
.Lý Thuần Phong cười ha hả, nói: - Hàn Thị lang, bây giờ cuối cùng chúng ta cũng có thể danh chính ngôn thuận gọi ngươi một tiếng ân sư rồi.
.Hàn Nghệ lập tức giơ hai tay lên nói: - Làm ơn, vãn bối còn muốn sống thêm vài năm nữa.
.Diêm Lập Bản cười ha hả nói: - Lý huynh nói không sai, hôm qua chúng ta đều thảo luận nghiên cứu Kinh tế học trong Hiền giả lục học của ngươi trắng đêm, viết thật sự là quá tốt, làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
.Lý Thuần Phong gật đầu cười nói: - Hơn nữa cũng không chỉ là dạy người ta quản lý tài sản, đạo lý trong đó có thể đánh đồng cùng với lời thánh nhân, giống như cái hiệu ứng thùng gỗ ngươi nói, một cái thùng nước có thể chứa nhiều hay ít nước phụ thuộc vào bản gỗ ngắn nhất. Chỉ điểm lý luận này thôi, ta và Diêm huynh đến nay còn chưa thảo luận xong.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Các vị bây giờ khen tặng ta, không có vấn đề gì, không bao lâu nữa, ta sẽ trả lại gấp đôi đấy, dù sao Hiền giả lục học cũng không phải là chuyện riêng của ta, kỹ thuật và toán học trong đó giữ lại cho các vị đấy.
.Lý Thuần Phong cười ha hả nói: - Hai lĩnh vực này, không phải chúng ta cũng bái ngươi làm thầy sao? Ngươi giáo huấn chúng ta, là ngươi không dạy tốt, ngươi khen chúng ta, đó là ngươi dạy tốt.
.Diêm Lập Bản gật đầu nói:
.- Đúng đúng đúng.
.- !
.Hàn Nghệ có chút hết chỗ nói, cười nói: - Nếu một ngày ta chết đi, thì nhất định là chết vì mệt đấy.
.- Ha ha!
.Ba người nói chuyện phiếm một lát, đi vào cửa chính, vừa đưa mắt nhìn liền thấy một bức hoành viết "Hoàng gia đồ thư các" đã được treo lên, đây chính là tự tay Lý Trị viết, treo tấm biển này lên, người đến hành hương nhất định nhiều không kể xiết.
.Hiền giả Lục viện đã chuẩn bị ổn thỏa, lập tức đã sắp khởi động rồi.
.Chào hỏi với Trương Đức Thắng một tiếng, ba người lại đi chung quanh, bên trong vô cùng náo nhiệt, một đám thái giám, tạp dịch đem một sách vở mới tinh đặt lên giá sách.
.Diêm Lập Bản nói: - Hàn Thị lang, năm nay có kỳ thi lớn rồi, có không ít thí sinh đã tới Trường An rồi, trong đó cũng có một vài người muốn được thi chế khoa, nhưng bọn họ đối với Hiền giả lục học không hiểu lắm, điều này khiến bọn họ vô cùng lo âu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Khảo thí kỳ thực thi phải thật công bằng, đều không hiểu lắm, không phải là rất công bằng sao.
.Diêm Lập Bản vừa nghe, khá có đạo lý đấy.
.Lý Thuần Phong lại nói: - Nhưng hiện giờ phòng sách Hoàng Kim vừa mở, có khi nào ảnh hưởng tới Hoàng gia đồ thư các chúng ta.
.- Đương nhiên là có, chỉ có điều là chính diện đấy. Hàn Nghệ cười nói: - Du viên kinh mộng và sách của ta đều là cung không đủ cầu, chỉ một số ít mua được, đến lúc đó hai quyển sách này đều đã nhập vào Hoàng gia đồ thư các, hơn nữa người đến đây đọc sách đều không thu tiền, mà sách liên quan đến Hiền giả lục học cũng sẽ ở Hoàng gia đồ thư các, phải biết rằng về đề thi của chế khoa là chúng ta ra, những thí sinh kia còn không chen nhau tới, các người cứ đợi mà xem, lúc Hiền giả lục học chúng ta vừa mở, tuyệt đối là nơi náo nhiệt nhất thành Trường An, thậm chí còn hơn cả hai chợ.
.Ps: Cầu đặt, cầu khen thưởng, cầu vé tháng, cầu đề cử...
Bạn cần đăng nhập để bình luận