Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 576.1: Kế hoạch cản không nổi biến hóa

.Sau khi Hàn Nghệ bấm nút cò súng, lập tức khiến cả triều dã lâm vào khiếp sợ.
.Không thể không nói một câu, một chiêu này của Võ Mị Nương, thật đúng là ác độc, phạm vi ảnh hưởng thật sự là quá lớn, sự tình đã phát triển hướng tới một trạng thái không thể dự tính được.
.Nói không sợ, đó chính là giả dối.
.Hơn nữa đối với những quan lại bên dưới, một khi bùng nổ loại sự tình như thế này, bọn họ sẽ chỉ là vật hi sinh a!
.Phủ Thái úy.
.- Thái úy, một ngày hôm nay thôi mà Hàn Nghệ đã kêu hơn hai mươi người đến hỏi rồi, bên dưới rất nhiều người đang bàng hoàng trong lòng, bọn họ đều hướng về ta hỏi việc này làm sao lại biến thành như vậy.
.Hàn Viện vẻ mặt sầu lo nói.
.Lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không nói gì, Chử Toại Lương thì bất mãn đầy mặt nói: - Ta thực không biết mấy người các ngươi đang lo lắng cái gì, chút chuyện như vậy, có cần phải như thế không, tra án đương nhiên là phải gọi người đến để hỏi rồi, điều này rất bình thường nha, ngươi bảo bọn họ cứ có gì thì nói đấy là được, là cái gì thì chính là cái đó, còn đã không có, cũng không có ai dám vu oan đến trên đầu bọn họ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả gật đầu nói: - Lời Đăng Thiện nói không sai, chẳng qua là đi Đại Lý Tự một chuyến mà thôi, có cần phải khủng bố như vậy không?
.Liễu Thích nói: - Nhưng Thái úy, việc này xem ra là càng náo càng lớn rồi, hơn nữa chúng ta không có quyền chủ động, như vậy rất bất lợi cho chúng ta.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Nếu chúng ta còn có quyền chủ động, thì sẽ không phát sinh việc này rồi, các ngươi không cần lo lắng, việc này xét đến cùng, vẫn là ai mới là hung thủ thật sự, còn lại chẳng qua đều là hoa trong gương trăng trong nước mà thôi.
.Gió xuân từ từ đến, trên Vị Hà trong veo có một con thuyền cô độc, di chuyển theo từng vòng sóng gợn, so sánh với bên trong thành đang náo nhiệt, thì nơi này lại càng an tĩnh hơn nhiều.
.Chỉ nghe thấy tiếng đàn lượn lờ, đầu thuyền một vị nam tử áo trắng đang ngồi, diện mạo bên ngoài vàng võ, phong tư tuyển thích, trầm tĩnh như thần, mười ngón trắng nõn thon dài không nhanh không chậm đang gảy dây đàn, tiếng đàn tuyệt vời chính là bởi vậy mà tuôn ra.
.Mà ở bên cạnh ông ta còn một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn đang nằm, khuôn mặt cương nghị, nhưng ánh mắt lại vô cùng lười nhác.
.Hai người này đúng là Nguyên Ưng và Thôi Bình Trọng.
.- Ai nha nha nha!
.Nguyên Ưng đột nhiên giơ lên cao hai tay, duỗi lưng một cái, nói:
.- Trường An thật sự là một nơi đầy rẫy thị phi mà, ta vừa mới trở về không bao lâu, kết quả lại phát sinh loại sự tình này, không có việc gì thì uống chút rượu, cùng lão bà tâm sự phong nguyệt, thích ý cỡ nào, thật sự là trên đời vốn không có việc gì, lo sợ không đâu a!
.Tiếng đàn không ngừng, Thôi Bình Trọng dường như không có nghe thấy gì cả.
.Nguyên Ưng liếc nhìn Thôi Bình Trọng, nói: - Lão Thôi, mặc dù là ta dùng hai hũ rượu ngon đổi cho ngươi đến đánh đàn cho ta nghe, nhưng ngươi tốt xấu cũng phải nói một câu đi chứ.
.Thôi Bình Trọng nói: - Nói cái gì?
.- Đương nhiên là vụ án của Trương Minh a! Hiện tại ngoại trừ vụ này, còn có thứ gì khác có thể nói à.
.- Ngươi không giống như người đang quan tâm việc này.
.- Cũng không phải ta quan tâm việc này, ta chủ yếu là quan tâm người.
.- Ai?
.- Hàn Nghệ a!
.Nguyên Ưng đột nhiên ngồi dậy, ha hả nói: - Không nói gạt ngươi, Hàn Nghệ là muội phu mà ta đã nhận.
.Tiếng đàn đột nhiên dừng lại.
.Thôi Bình Trọng cả kinh nói: - Ngươi nói cái gì? Muội phu?
.Nguyên Ưng nói: - Không thể sao?
.Thôi Bình Trọng nói: - Vì sao?
.Nguyên Ưng nói: - Còn có thể vì sao, ta thích tiểu tử này, hơn nữa tiểu muội ta phỏng chừng cũng khá thích hắn.
.Thôi Bình Trọng hoảng sợ nói: - Ngươi nói Mẫu Đơn thích Hàn Nghệ?
.Nguyên Ưng nói: - Đúng vậy! Tuy rằng đây là ta đoán đấy, nhưng cũng không phải là ta đoán lung tung, ngươi cũng biết cá tính của Mẫu Đơn, trên đời này không có một nam tử nào có thể vào mắt nàng cả, mà ngay cả Độc Cô Tiên Lược kia cũng đều không được, cũng chỉ có Hàn Nghệ có thể, hơn nữa lúc trước Hàn Nghệ liều tính mạng đi cứu nàng, thế này còn chưa đủ để thuyết minh hết thảy sao.
.Thôi Bình Trọng hơi hơi nhíu mày nói: - Ngươi đây là càn quấy, chẳng lẽ ngươi không biết Hàn Nghệ là người đã có thê thất.
.- Ngươi quen biết ta lâu như vậy, ta chưa từng để ý những thứ này. Nguyên Ưng ha hả cười nói:
.- Dù sao nha, ta chính là nhận chuẩn muội phu Hàn Nghệ này rồi, tiểu tử này thú vị. Ha ha. Ai ai ai, đừng nói những thứ này nữa, ngươi giúp phân tích phân tích việc này đi.
.Thôi Bình Trọng ưu sầu đầy mặt, thở dài: - So sánh với việc này của ngươi, vụ án Trương Minh liền có vẻ bé nhỏ không đáng kể rồi. Ông ta biết Hàn Nghệ chính là trượng phu của Tiêu Vô Y.
.Mẫu Đơn? Vô Y? Thế này thật sự là Hỏa tinh đụng Địa cầu.
.Nguyên Ưng nói:
.- Ngươi đừng lừa gạt ta, việc Trương Minh náo lớn như vậy, hiện nay chưa có sự kiện nào có thể vượt quá được.
.Thôi Bình Trọng cười khổ nói: - Án này chẳng qua chỉ là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ thôi.
.Nguyên Ưng trừng mắt nhìn, nói: - Chỉ giáo cho?
.Thôi Bình Trọng nói: - Chẳng lẽ ngươi cho rằng vụ án này còn có thể thẩm ra được phản án của Phòng Nhị Lang sao?
.Nguyên Ưng nói: - Lấy trạng thái trước mắt, không phải là không có khả năng.
.Thôi Bình Trọng lắc đầu nói: - Chuyện này là không thể nào, bởi vì bệ hạ không có thực lực này, nếu bệ hạ muốn học quốc cữu công, vậy thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn, ngươi đừng nhìn Hàn Nghệ hiện tại gây sức ép lợi hại, nhưng hắn cũng không dám định tội bất cứ người nào, thậm chí hắn cũng không dám giam giữ bất luận một gã quan viên nào trong triều, căn bản án này và án Phòng Nhị Lang có sự khác nhau.
.Nguyên Ưng nói:
.- Vậy vì sao hắn lại làm như thế?
.Thôi Bình Trọng thở dài: - Còn có thể vì sao, không phải là vì dọa bọn họ sao, còn tác dụng khác thì không có, đây chẳng qua chính là đánh cờ trên tâm lý thôi, chỉ xem ai không nén được tức giận trước, việc này mấu chốt, vẫn là do hung thủ là ai, còn lại đều là song phương đang phô trương thanh thế, nhiễu loạn tầm mắt mọi người, nếu ta không đoán sai, quốc cữu công hiện tại khẳng định đang phái người âm thầm điều tra chứng cớ, chuẩn bị giúp Trương Minh lật lại bản án. Cho nên việc này bất kể gây sức ép thế nào, nhưng quyết sẽ không náo đến nông nỗi không thể thu thập, bởi vì song phương đều không có can đảm này.
.- Nghe ngươi vừa nói như vậy, ta an tâm rồi.
.Nguyên Ưng cười ha hả, lại nằm xuống.
.Thôi Bình Trọng nói: - Nguyên huynh, về Mẫu Đơn và Hàn Nghệ, đó là chuyện của tự bản thân bọn họ, ngươi cũng đừng có sớ rớ vào nữa.
.- Muốn nói đến việc này, thì ngươi lại không hiểu ta rồi, nếu lúc trước ngươi nghe ta, Chỉ nhi cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy rồi. Nguyên Ưng rung đùi đắc ý, nắm chân, khoát tay một cái nói: - Được rồi được rồi, ngươi tiếp tục đàn đi, ngươi còn nợ ta ba thủ khúc đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận