Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1112.1: Giữ gìn hòa bình thế giới

.Đương nhiên, phong cách như trước, trong bữa tiệc mọi người bắt đầu phá đám lẫn nhau, cái này đương nhiên là Hàn Nghệ mang đến, cho đến nay đã trở thành văn hóa chỉ có ở Phượng Phi Lâu, trêu chọc lẫn nhau, nói những chuyện xấu hổ trong một năm nay của đối phương, chỉ mong giành được tiếng cười ha ha của mọi người.
.Hàn Nghệ cũng chìm đắm trong đó, cười nhạo nam nhân, trêu ghẹo nữ nhân, ngồi giữa Cố Khuynh Thành và Mộng Nhi, trái ôm phải ấp, lộ ra nguyên hình, thật là vui vẻ.
.Bầu không khí khá là hòa hợp!
.Nhưng mọi người cũng chỉ uống một chút rượu rồi ngừng lại, bởi vì trước đó từng có trải nghiệm không tốt, đó là mọi người đều uống đến say khướt, ngã trái ngã phải, chơi cũng không chơi nổi, ngày hôm sau ai ai cũng kêu đau đầu, đấu rượu chẳng có bất cứ ý nghĩa gì, còn không bằng chơi bài, vẫn là Hàn Nghệ muốn chơi tới bến, dù sao thì lát nữa đánh bài cũng không có phần của hắn, một mực giật dây Thẩm Tiếu uống rượu, hắn biết Thẩm Tiếu uống rượu không bằng hắn, nhưng Thẩm Tiếu hoàn toàn không mắc lừa, không thèm uống với hắn.
.Mọi người đều biết Hàn Nghệ cố ý gây rối, đều khinh thường tên nhãi này, làm cho Hàn Nghệ thất bại quay về.
.Sau khi ăn cơm xong, mọi người liền bắt đầu bài bạc, bởi vì tuyết rơi nên buổi tối ra ngoài không an toàn lắm, ở trong nhà chỉ có thể chơi bài, ngay cả Lưu Nga, Tang Mộc bọn họ cũng tham dự vào, chơi hết sức say sưa.
.Phải biết rằng giữa bọn họ đều có ân oán cả, nhưng hôm nay là 30 tết, có thù báo thù, có oán báo oán, Mộng Đình, Thẩm Tiếu hai người này thường xuyên là bại tướng quân nay lấy hết cả hòm rương ra, chuẩn bị rửa sạch nỗi hổ thẹn trước đây.
.Hàn Nghệ rất thích bầu không khí náo nhiệt này, cũng rất muốn tham gia, trong tình huống không thiếu tiền, hắn sẽ không giở trò gian lận, nhưng không có cách nào, hắn đã vào danh sách đen rồi, ngay cả xem cũng không cho xem, ngươi lượn qua một bên cho ta.
.Chỉ có thể mong đợi sang năm thôi!
.May thay có một nữ nhân yên lặng ngồi bên cạnh Hàn Nghệ, nếu không thì, trong đêm nay Hàn Nghệ thật sự sẽ rơi giọt nước mắt cuối cùng của năm nay.
.Quá cô độc rồi!
.Còn nữ nhân này đương nhiên chính là Cố Khuynh Thành!
.Hai người ngồi dưới giường thấp trong gian phòng bên cạnh, xếp bằng ngồi đối diện, chỗ này là chuyên để cho nữ nhân uống trà, dù sao thì vẫn là nam nữ có khoảng cách, đặc biệt là khi có người ngoài, nữ nhân vẫn phải tránh đi một chút.
.- Nếm thử xem!
.Cố Khuynh Thành đưa cho Hàn Nghệ một chén trà tự tay pha xong.
.- Thật ra không cần nếm cũng biết mùi vị trong này. Hàn Nghệ nhận lấy chén trà.
.Cố Khuynh Thành có hứng thú nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì sự tự tin trên mặt cô đã nói hết mùi vị trong này rồi. Nói xong, hắn nhấp một ngụm nhỏ, gật đầu nói: - Quả thực là mỹ vị như trong tưởng tượng.
.Cố Khuynh Thành một tay chống mặt, khóe mắt có một chút ngượng ngùng, nhưng lại hết sức dũng cảm hỏi: - Không biết ngươi đang khen trà, hay là đang khen người.
.Lại nữa rồi! Hàn Nghệ cũng không thể không thừa nhận, Cố Khuynh Thành giơ tay nhấc chân cũng tràn đầy sự hấp dẫn đối với nam nhân, phải biết rằng nàng ta vẫn làm được tất cả những điều này trong tình trạng một nửa khuôn mặt, nếu như Vương hoàng hậu có một nửa công lực của nàng ta thì căn bản sẽ không cần phải huấn luyện rồi, may mà Hàn Nghệ cũng không phải là chim non, cười nói: - Đương nhiên là khen người, trà ngon đến mấy cũng phải để cho người hiểu về trà pha, nếu để cho người nóng vội như Mộng Đình pha, người khác thì ta không biết, dù sao thì ta cũng không dám uống.
.Cố Khuynh Thành cười khúc khích, sóng mắt lưu chuyển, nói: - Lời này chớ để cho Mộng Đình nghe được, nếu không muội ấy lại bám riết không tha.
.- Một mình Mộng Đình không đáng sợ, chỉ là cộng thêm cô nữa thì ta có chút không chống đỡ nổi! Hàn Nghệ cười ha hả, đột nhiên như nhớ tới gì đó, hỏi: - Đúng rồi! Khuynh thành chi luyến tập luyện như thế nào rồi? Thật ra từ sau khi Giọng hát hay Đường triều kết thúc, Khuynh thành chi luyến đã được lên chương trình rồi, kịch bản, đạo cụ gì đó sớm đã chế tác xong, chỉ là sau này Cố Khuynh Thành về Lạc Dương thăm người thân rồi để chậm trễ, sau khi Cố Khuynh Thành trở về, mọi người liền bắt đầu bận rộn luyện tập vở kịch này, nếu không thì Mộng Nhi các nang sẽ buồn chán chết mất, Mộng Nhi rất thích tập kịch, đã không cần phải Hàn Nghệ lo lắng nữa rồi, hiện tại Hàn Nghệ chỉ cần viết ra đại cương câu chuyện là được rồi, đương nhiên, Khuynh thành chi luyến vẫn là Hàn Nghệ đích thân cầm đao, bởi vì ý nghĩa của vở kịch này vô cùng trọng đại.
.Cố Khuynh Thành nói rất qua quýt: - Tất cả đều rất thuận lợi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Nhưng từ ngữ khí của cô ta lại nghe thấy một cảm giác không thuận lợi.
.Cố Khuynh Thành thở dài thật sâu.
.Hàn Nghệ nói: - Lẽ nào có chuyện gì không thể nói với người ngưỡng mộ cô sao?
.Cố Khuynh Thành mím môi cười, đôi mắt đẹp sáng ngời linh động lườm Hàn Nghệ, nói: - Thật ra cũng không có gì, chỉ là chỉ là ở Phượng Phi Lâu đã lâu rồi, ta không muốn xuất đầu lộ diện nữa.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói:
.- Có phải cô cảm thấy từ đầu đến cuối đây là chuyện khá thấp hèn không?
.Cố Khuynh Thành suy tư một lát, nói: - Có lẽ vậy!
.Hàn Nghệ nói: - Tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, thật ra diễn kịch là việc thần thánh, không khác gì thánh nhân.
.- Thánh nhân? Cố Khuynh Thành trợn trừng mắt, tức giận nói: - Ngươi khoác lác cũng quá lợi hại rồi đấy, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng lừa hay sao.
.- Không phải, không phải! Hàn Nghệ khoát tay, nói: - Tại sao Khổng Mạnh có thể trở thành thánh nhân, chính là bởi vì bọn họ đã nói ra rất nhiều đạo lý, kịch nói của chúng ta cũng giống như vậy, cũng là giáo dục bách tính nên đối nhân xử thế như thế nào, về bản chất là giống nhau, thậm chí chúng ta còn tiên tiến hơn một chút nữa, Khuynh thành chi luyến chính là một bản Luận Ngữ biết nói.- Ngươi cũng thật biết lôi kéo, việc của thanh lâu, cũng có thể móc nối đến thánh nhân, nếu để người khác nghe được, e là nho sinh trong thiên hạ đều sẽ đến tìm ngươi gây chuyện. Cố Khuynh Thành nhìn bộ dáng nghiêm trang Hàn Nghệ, lại không khỏi bật cười.
.Hình như cũng đúng nhỉ! Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Đạo lý lớn sâu sắc cỡ này, ta chỉ nói với vị hồng nhan tri kỷ là cô, người khác thì ta không thèm nói. Cố Khuynh Thành cười hi hi nói: - Muốn bịt miệng ta liền gọi ta là hồng nhan tri kỷ, ngươi cũng thật là nịnh hót! Nữ nhân này đầu óc nhanh nhạy như vậy! Hàn Nghệ nói: - Lời ta nói đều là thật, sao cô lại không tin ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận