Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 734: Mô hình sản xuất.

.Theo Hàn Nghệ thì khế ước Quân tử thần thánh đánh dấu cho sự quật dậy của thương nghiệp Đại Đường, đây chính là ranh giới phân chia. Vì thế để đẩy mạnh khế ước Quân tử thần thánh, hắn liền quyên góp 10 vạn khế ước có hình thức tiêu chuẩn cho Hộ bộ. Đương nhiên, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn rồi. Vì văn bản khế ước ở những thôn thuộc Trường An, Lạc Dương đều khác nhau, muốn sửa đổi ngay tức khắc thì quá khó, vì thế Hàn Nghệ mới làm vậy, quy cách hắn viết xong giùm các ngươi rồi, ngươi chỉ cần điền tên họ và nội dung vào là xong, công việc dễ dàng hơn lúc trước, lại không cần ngươi ra tiền, vậy còn lý do gì mà không xài khế ước ta in ra.
.Còn về việc là tư khế hay luật pháp, dù sao thì quốc gia đã ban bố pháp lệnh, văn bản đã quy định rõ ràng rồi, ngươi có nghĩ gì cũng không thể thay đổi điều này.
.Nhưng chỉ với khế ước Quân tử thần thánh thôi thì chưa đủ, dù sao vào thời Đường thì kinh tế tiểu nông đã ăn sâu vào tâm trí con người, thứ cần thay đổi thì quá nhiều, trước hết là mô hình sản xuất, mô hình bây giờ chủ yếu lấy gia đình làm đơn vị sản xuất chủ yếu, tự cung tự cấp, chính vì sự tồn tại của mô hình sản xuất này nên sự hồi phục của kinh tế thương phẩm mới diễn ra chậm chạp.
.Hôm nay Hàn Nghệ mời những thương nhân dẫn đầu ở hai chợ và Bình Khang Lý đến Phượng Phi Lâu.
.Hiện nay Hàn Nghệ có thể xem là người chủ đạo rồi, trên kia cũng chỉ có Hộ bộ đàn áp hắn thôi, vì thế lời mời của Hàn Nghệ, nếu ngươi không đến, vậy thì ngươi ngồi chờ khóc đi.
.Những thương nhân sớm đã đến Phượng Phi Lâu, trong lòng thì nửa vui nửa buồn, trong mắt họ thì Hàn Nghệ là dạng người rất cực đoan, lúc hắn tốt thì cứ như Bồ Tát sống, lúc hắn xấu thì hắn chính là Diêm La Vương.
.Lần này Hàn Nghệ không xuất hiện áp chót, từ sớm hắn đã ngồi đấy đợi mọi người đến, sau khi tất cả mọi người đều đến đông đủ, một phen hàn huyên xong mọi người liền ngồi xuống, hội nghị chính thức bắt đầu.
.Hàn Nghệ đứng như hạc giữa bầy gà giữa các thương nhân, hắn không thích ngồi đó nói chuyện, vì khi đứng thể hiện sự tôn trọng của hắn đối với thính giả, đây là tố chất của kẻ lừa đảo, cười bảo:
.- Lần này ta mời các vị đến đây, chủ yếu là muốn trao đổi với các vị về khu chợ của chúng ta.
.Vấn đề cao cấp như vậy mà ngươi tìm chúng tôi đến trao đổi à?
.Các thương nhân đều ngây ra như phỗng, ngay cả ba phần của một mẫu đất của mình họ còn lo chưa xong, còn nói về chợ, liên quan gì đến ta a!
.Không ai lên tiếng cả, họ đích xác là chả hiểu gì.
.Hàn Nghệ nói:
.- Thật ra ngõ Bắc chúng ta luôn có làm cuộc điều tra về khách hàng, phát hiện những khách hàng đến đây mua đồ, nếu không là địa chủ thứ tộc, thì là quý tộc, bá tánh bình thường chiếm số lượng rất ít, dù họ có đến thì cũng chỉ ghé xem náo nhiệt, hầu như không bỏ ra xu nào, các vị có biết vì sao không?
.Tiền Đại Phương bảo:
.- Bá tánh bình thường đâu có tiền, điều này cũng bình thường thôi.
.Những thương nhân khác gật đầu lia lịa.
.- Việc này không bình thường chút nào!
.Hàn Nghệ lắc lắc đầu, nói:
.- Dù cho thế nào thì họ cũng cần ăn, mặc, ở, đi lại chứ.
.Từ Kha liền nói:
.- Lương thực thì họ tự trồng, y phục thì họ tự may, không cần mua gì nữa.
.- Còn một điểm nữa, chính là thù lao cũng là lương thực.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nói cách khác, đều là do trong tay họ thiếu tiền. Ta không nói ai khác, chỉ những nhân viên của các vị, 90% thù lao của họ là gạo, thưởng ít thì mùng một tháng thêm năm đấu gạo và giày dép quần áo, thưởng nhiều thì hai mươi đấu gạo và hai ba bộ y phục, các vị bảo họ lấy gì mà mua?
.Triệu Tứ Giáp xoay chuyển con ngươi, nói:
.- Cho dù có phát tiền cho họ thì chút tý tiền ấy làm được gì nào.
.Hàn Nghệ nói:
.- Đây không phải chuyện tiền nhiều hay ít, mà là vấn đề chi tiêu, không có chi tiêu thì chợ sẽ sập, các vị làm vậy chẳng khác nào giết chết ý niệm chi tiền của những người này, cả đời họ cũng không bước chân vào chợ, hơn nữa diễn biến này ngày càng phức tạp, bổng lộc của quan viên cũng vậy, thợ thủ công cũng vậy, hạ nhân cũng thế. Bá tánh cũng là tự cung tự cấp. Ta cảm thấy chúng ta còn có thể tồn tại trong hoàn cảnh này thì đúng là chỉ toàn thiên tài không thôi.
.Một đám người hoang mang nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Các vị đừng nói với ta là các vị còn chưa hiểu nhé?
.Mọi người đều lắc đầu.
.Hàn Nghệ giải thích:
.- Chúng ta phải cổ vũ ai ai cũng ghé chợ dạo chơi, không cần quan tâm họ có bao nhiêu tiền, chúng ta cần bồi dưỡng tư tưởng chi tiền cho họ, chứ không phải tư tưởng tự làm tự ăn, nếu không, chợ của chúng ta đến lúc đóng cửa rồi đấy, muốn tiến thêm một bước cũng khó. Giả sử cả thành Trường An này, ai nấy mỗi ngày chi một văn tiền vào chợ chúng ta, vậy đó quả là mức tiền khổng lồ nha.
.Bành Vạn Kim hỏi:
.- Vậy theo ý của Hàn tiểu ca thì chúng ta nên làm thế nào?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đương nhiên là trực tiếp phát tiền a!
.Đậu Nghĩa họ nhẹ một tiếng nói:
.- Phát tiền, trong tay chúng ta có lương thực, trong tay người làm thì không có, chúng ta phát lương thực cho họ không phải tốt rồi sao?
.Lương thực trong tay bọn họ quá nhiều, bản thân họ còn ăn chưa hết. Trái lại tiền thì không có bao nhiêu, tiền tệ và lương thực đều đồng giá trị thì đương nhiên tiền tệ vẫn tốt hơn, lương thực chỉ có thể ăn, còn tiền thì muốn mua gì cũng được, hơn nữa với lý lẽ vật hiếm mới quý, dù là hai vật này có đồng giá thì giá trị tiềm năng của tiền tệ vẫn cao hơn chút đỉnh.
.Hàn Nghệ ráng nói:
.- Lão Đậu, sao ngươi vẫn chưa hiểu, cái chúng ta làm chỉ là quăng mồi ra, chỉ những nhân viên của chúng ta thì có bao nhiêu người đâu, dù là phát tiền cũng không là gì a! Mục tiêu của chúng ta là khuấy động trào lưu tiêu tiền, các vị hãy nghĩ xem, nếu thù lao sau này dùng tiền để trả thì thị trường của chúng ta sẽ bùng nổ cỡ nào? Vì tiền mà không xài thì cũng chỉ là miếng đồng nhỏ thôi, không ăn được cũng chả uống được, mang theo thì phiền phức, chợ phụ thuộc vào tiền tệ để hoạt động đấy, chúng ta cần làm cho đồng tiền xoay chuyển thì mới kiếm được nhiều hơn, phiên chợ của chúng ta mới có thể trường thịnh không suy.
.Nói thế mọi người đều hiểu rồi.
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói:
.- Thị trường dựa vào tiền, đồng thời tiền cũng dựa vào thị trường, người làm của các vị cầm tiền theo chưa chắc là sẽ chạy sang Lạc Dương mua thịt về ăn a, rồi đống tiền đó cũng bay về túi các vị thôi, mà hơn hết là có thể thu hút nhiều người đến chợ của chúng ta tiêu tiền, đây chẳng phải là lần mua bán kiếm chắc không lỗ sao! Nếu thương nhân không dùng tiền thì chúng ta còn cầu mong kẻ nào dùng tiền nữa chứ?
.Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đã có bàn tính của mình.
.Giả Phú Quý đột nhiên phát biểu:
.- Ta thấy cách nói của Hàn tiểu ca rất có lý, hơn nữa hắn ấy chưa từng gạt chúng ta, chúng ta có ngày hôm nay cũng là vì chúng ta luôn tin tưởng Hàn tiểu ca, lần này cũng thế, ta ủng hộ Hàn tiểu ca.
.Lần trước Hàn Nghệ để ông ta oai phong một lần, phun hết ác khí trong lòng rồi, vì thế ông ta vô cùng tin tưởng Hàn Nghệ, dù lần này Hàn Nghệ có nói là Mặt trời mộc từ phía tây thì tin chắc ông ta cũng tin tưởng 100%, dù sao thì Hàn Nghệ đã tạo ra quá nhiều kỳ tích.
.Ông ta vừa mở đầu thì Tiêu Cửu, Từ Kha bọn họ cũng gật đầu đồng ý.
.Bọn Tiền Đại Phương, Bành Vạn Kim chưa quyết định được, thấy thế cũng nhanh chóng gật đầu tán thành.
.Còn bọn Ngụy Thanh dù phản đối nhưng với tình cảnh bây giờ, thì cũng biết gật đầu đáp ứng.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Vì để họ nhanh chóng quen với việc đến chợ tiêu tiền, ta kiến nghị mọi người dùng phiếu mua hàng để trả thù lao, phiếu mua hàng có thể đến Tiền hào để đổi ra tiền đồng đấy, ta tin những người làm công và hạ nhân sẽ không có ý kiến gì.
.Mọi người cũng không ý kiến gì, phiếu mua hàng cũng là tiền đồng, dù sao mực độ tin dùng cao, hơn nữa Hộ bộ đã tham gia thẩm tra rồi.
.Hàn Nghệ làm như vậy đương nhiên là hy vọng phiếu mua hàng sẽ len lỏi vào cuộc sống người dân, vì trong đời sống mỗi người, tiền lương là khâu vô cùng quan trọng.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Ta hy vọng mọi người sẽ trả nhiều thù lao một chút, đừng đừng gấp, ta biết các vị có điểm khó xử của mình, nhưng cùng một đạo lý, hôm nay các vị bỏ ra nhiều hơn thì mai sau sẽ có thêm càng nhiều người đến tặng tiền cho các vị, hơn nữa tiền bạc thế nào cũng về túi các vị thôi.
.Mọi người gật đầu mà không nói gì.
.Đương nhiên là Hàn Nghệ biết rõ họ sẽ không trả thêm một xu thù lao nào nữa, mục đích hắn nói như vậy là phòng ngừa họ trả ít đi, nhưng hắn cũng không thể bắt ép bọn người này hào phóng như hắn, phải từ từ tiến tới, nói:
.- Ngoài ra, việc thương nhân Giang Nam đến đây cũng rung lên hồi chuông nhắc nhở chúng ta một điều, thị trường của ta không thể chỉ giới hạn ở ngõ Bắc và hai chợ, những người dũng sĩ vì nước nhà đã mở mang bờ cõi cho chúng ta, thân là người dân Đại Đường, lý nên mang phiên chợ của chúng ta mở rộng toàn quốc, chúng ta cần để hàng hóa tốt nhất tiến lên thị trường cả nước, vậy mới kiếm được nhiều tiền hơn nữa, đúng không?
.Tiền Đại Phương cười tủm tỉm nói:
.- Hàn tiểu ca quá lời rồi, cả nước lớn thế, sao mà đem hàng hóa của chúng tiêu thụ trên mặt bằng toàn quốc được, có thể kiếm được chút tiền ở đây thì chúng tôi đã mãn nguyện rồi.
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Lão Tiền, ta đã hiểu, ngươi đây là nói mát, ngươi muốn ta kiếm kế dùm các ngươi chứ gì?
.Tiền Đại Phương cười không ra tiếng.
.Hàn Nghệ nói:
.- Các vị có từng nghĩ vì sao Tự Do Chi M lại phát triển thần tốc chỉ trong thời gian ngắn vậy không?
.Triệu Tứ Giáp hâm mộ nói:
.- Thì cũng là nhờ sự giúp đỡ của Hàn tiểu ca thôi.
.Giả Phú Quý nói:
.- Tự Do Chi Mchúng ta không thể sánh bằng, mấu chốt là hàng hóa của ta, nơi khác cũng có, chúng ta không có ưu thế.
.- Sai!
.Hàn Nghệ nói:
.- Lão Giả lời này của ngươi quá là sai rồi.
.Giả Phú Quý ngạc nhiên hỏi:
.- Lời của ta sai ở đâu?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Các vị nghĩ Tự Do chi Mỹ phát triển nhanh như thế chỉ nhờ mẫu mã mới đẹp thôi sao?
.Giả Phú Quý không hiểu:
.- Chẳng lẽ không phải sao?
.Những người còn lại đều tò mò nhìn sang Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Vì sao đợt này thương nhân Tây Vực lại mua nhiều y phục từ Tự Do chi Mỹ, không phải vì mẫu mã mới đẹp, mà vì y phục ở Tự Do chi Mỹ có giá rẻ hơn họ tự tay may vá, nếu đã vậy sao họ không đi mua chứ, đây mới là cốt lõi của vấn đề. Trong mắt của thương nhân chỉ có lợi nhuận, không có mẫu mã, vì sao vốn may y phục của Tự Do chi Mỹ thấp hơn nhiều các loại y phục trước đây, đó là do mô hình sản xuất của Tự Do chi Mỹ. Với mô hình sản xuất này, người càng nhiều thì số lượng hàng sản xuất ra càng nhiều, đây chính là ưu thế tuyệt đối của Tự Do chi Mỹ. Hàng hóa của chúng ta sẽ rẻ hơn rất nhiều so với những nơi khác, thế thì chúng ta có thể nhắm đến thị trường toàn quốc rồi.
.Từ Kha nói:
.- Chẳng lẽ Hàn tiểu ca định dạy chúng tôi cách sản xuất theo mô hình này sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đương nhiên, đây chính là mục đích ta mời mọi người đến đây hôm nay, ta đã thương lượng với Cửu thúc rồi, hôm nay chúng ta sẽ đến thăm quan xưởng may y phục của Tự Do chi Mỹ.
.Mọi người nghe vậy vui mừng không siết, đây rõ ràng là quá lời cho họ rồi!
.Nhưng Hàn Nghệ đột nhiên lại bảo:
.- Nhưng ta có một yêu cầu.
.- Yêu cầu gì?
.- Xưởng y phục toàn là phụ nữ, các vị đừng đặt ánh mặt của mình lên người ta nhé.
.Trong lầu trước tiên là một mảnh trầm mặc, sau là tiếng cười ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận