Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1179: Ngươi đúng là một tên khốn kiếp

.Nha nha nha! Nữ nhân này vẫn chưa bị thắng lợi làm hỏng đầu óc!
.Hàn Nghệ thấy bị vạch trần rồi cũng dứt khoát không lên tiếng nữa.
.Hắn vừa không lên tiếng, Vương Huyên lập tức sốt ruột, thật không dễ dàng mới đến lượt ta phách lối, ngươi lại không tiếp chiêu, ngươi thật là ức hiếp người quá đáng, ngồi trước mặt Hàn Nghệ, nói: - Này! Sao ngươi không nói gì thế?
.Hàn Nghệ thở dài: - Ta còn gì có thể nói, thật không ngờ ta một đời anh minh, cuối cùng hủy hết trong tay cô, ta thật là thẹn với Vô Y.
.Vừa nói đến Vô Y, Vương Huyên trong lòng không khỏi căng thẳng, thấp thỏm bất an nói: - Sao lại nói như vậy?
.Hàn Nghệ quay đầu lại, ngập ngừng hồi lâu nói: - Vương Huyên, ta... ta nghĩ có lẽ ta yêu cô mất rồi.
.Vương Huyên hai mắt trợn trừng, nhìn Hàn Nghệ bằng ánh mắt kinh ngạc.
.Hàn Nghệ lại thở dài, nói: - Ta vốn tưởng rằng, ta có thể chống lại bất cứ sự hấp dẫn nào, nhưng... nhưng mà cảnh lúc nãy, dường như đã khắc vào trong đầu ta rồi, rất lâu không thể quên đi. Mái tóc ướt sũng, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt trắng nõn, hai chân tròn trịa, bờ mông gợi cảm, bộ ngực cao ngất kia của cô!
.Vương Huyên nghe một chút, giọng điệu này sao lại thay đổi rồi, đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Hàn Nghệ, nổi giận nói: - Hàn Nghệ, ngươi câm miệng cho ta!
.Hàn Nghệ ngẩn ra, hoang mang nói:
.- Sao vậy?
.- Ngươi... !
.Vương Huyên chỉ vào Hàn Nghệ, xấu hổ mấp máy miệng a!
.Hàn Nghệ nhìn nàng ta mặt đỏ lên như vậy, thật không nhịn được phá lên cười ha ha.
.- Tên lãng tử phóng đãng nhà ngươi!
.Vương Huyên tức đến bộ ngực phập phồng lên xuống, nho nhã mắng một câu, lực sát thương cũng chỉ như vậy.
.Hàn Nghệ ủy khuất nói: - Thôi xin! Là cô chủ động đong đưa ôm ấp, việc này cũng trách ta, cô khoe miệng lưỡi lợi hại, lẽ nào không cho hai mắt ta ăn kem sao?
.- Không được phép nói nữa! Vương Huyên xấu hổ vội kêu lên.
.Hàn Nghệ lập tức nghiêm chỉnh nói: - Vậy được, chúng ta không nhắc chuyện gì đó nữa.
.Không nói tới thì làm sao phách lối a!
.Vương Huyên lúc này trợn tròn mắt, hiện giờ nói cũng không được, không nói cũng không được, hóa ra mình toi công bị hắn ôm một cái, thế này thì đi đâu nói lý a, lúc này tức giận bừng bừng ngồi trở lại.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, cười nói: - Được rồi! Được rồi! Ta thừa nhận sắc đẹp của cô thực sự là hiếm có trên đời, cũng khó có nam nhân nào có thể cưỡng lại, nếu không ta cũng không nguyện ý bỏ công sức ra với cô.
.Vương Huyên nghe thấy vậy trong lòng bất chợt vui vẻ, nhưng lập tức lại hoang mang không ngừng, tại sao mình có thể cảm thấy vui vẻ vì một câu như vậy được? Nói: - Chỉ có như vậy thôi sao?
.Hàn Nghệ nói: - Không thì cô muốn như thế nào?
.Vương Huyên nói: - Sau này không được phép nhục mạ ta nữa. Nàng ta thực rất sợ cái miệng kia của Hàn Nghệ, thật là quá đê tiện.
.Hàn Nghệ ủy khuất nói:
.- Đó không phải là nhục mạ, mà là khích tướng, nếu ta không làm như vậy, cô sẽ làm như lúc nãy sao? Nhưng ta thấy khích tướng này cũng rất thành công.
.Vương Huyên vẫn lãnh đạm nói: - Nếu như đã thành công rồi, thì cũng không cần dừng lại nữa.
.- Ặc! Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Được rồi! Ta sẽ thay đổi một cách khác, dù sao cô cũng đã trưởng thành rồi, biết tự mình suy nghĩ rồi, không cần người lớn dùng phép khích tướng ấu trĩ như vậy.
.Vương Huyên nói: - Ngươi mới ấu trĩ!
.Phản ứng nhanh vậy! Hàn Nghệ cười cười, nói: - Ta sẽ chỉ dựa theo cách của ta để dạy cô, trừ khi cô muốn đổi người, vì nếu như ta nhục mạ cô, như vậy là bắt buộc phải nhục mạ cô, là vì giúp cô, không phải là nhằm vào cô, mà là nhằm vào việc này, với cá nhân ta mà nói, ức hiếp phượng hoàng sa cơ như cô, có thể được cái gì chứ.
.Được rồi! Trong lúc vô ý, Vương Huyên lại bị Hàn Nghệ hung hăng nhục mạ một lần nữa, nếu đã như vậy, nàng ta cũng không để ý nhiều như vậy, nói: - Vậy ngươi cũng đừng ra vẻ thánh nhân quân tử gì nữa, ngươi chẳng có gì khác với những nam nhân bình thường khác.
.- Đương nhiên! Ta cũng sẽ không bao giờ nói cô tư sắc bình thường gì nữa, đối với ta chẳng có chút tác dụng nào, như vậy không phải là tự chuốc lấy nhục sao. Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Vương Huyên nói: - Ngươi biết thì tốt rồi!
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Thực ra hôm nay ta tới đây, là có một tin tốt và một tin xấu nói cho cô biết, cô muốn nghe tin nào trước?
.Vương Huyên không nghĩ gì bèn nói luôn: - Tin xấu!
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Vì sao?
.Vương Huyên nói: - Với ta mà nói chỉ có tin xấu, tin tốt chỉ là an ủi mà thôi.
.- Cô thật là càng ngày càng thông minh.
.Hàn Nghệ không kìm được khen ngợi Vương Huyên một câu: - Tin xấu là Lý Trung đã rời khỏi Đông Cung, trưởng tử của Võ Mị Nương được lập làm tân thái tử.
.Vương Huyên cả người run lên, viền mắt lập tức đỏ lên, dù đây là điều nàng ta sớm dự liệu, nhưng nghe được tin này, trong lòng không khỏi một trận đau xót, mí mắt cụp xuống, qua một lúc lâu mới nói: - Vậy tin tức tốt.
.Hàn Nghệ nghiêm mặt nói:
.- Tin tức tốt chính là hắn ta không phải do cô sinh ra.
.Nhưng Hàn Nghệ không ngờ, Vương Huyên lại thờ ơ, cúi đầu, trầm mặc không nói, vội vàng nói: - Đây chỉ là nói đùa thôi, tin tức tốt chính là vì Lý Trung chủ động từ vị, nên bệ hạ chỉ tước đi ngôi vị thái tử của hắn ta, vẫn phong vương cho hắn ta, ít nhất hắn ta cũng sống không lo ăn mặc, không phải sao?
.Khóe môi Vương Huyên nhếch lên, cười buồn bã nói: - Nhưng ngươi cho rằng Võ Mị Nương sẽ tha cho nó sao?
.Hàn nghệ không lên tiếng, thực ra tin tốt này cũng chính là đang an ủi hắn.
.Việc này đương nhiên sẽ không, Lý Trung dù sao cũng từng là thái tử, cho dù bản thân Lý Trung không có dã tâm, nhưng trời biết người khác có lợi dụng phế thái tử Lý Trung này gây nên sóng gió hay không?
.Thôngthường hoàng thất đều dùng thủ đoạn nhổ cỏ tận gốc, như những nhà bình thường, huynh đệ hai người cũng có thể rút đao tương tàn vì chút của cải, huống hồ là ngôi vị hoàng đế.
.Vì vậy, để đảm bảo ngôi vị thái tử của Lý Hoằng, Võ Mị Nương nhất định sẽ tìm cớ loại bỏ Lý Trung hoàn toàn.
.Cho nên vừa rồi Hàn Nghệ nói tin tốt là Lý Trung không phải nàng ta thân sinh, thực ra không sai một chút nào.
.Qua một lúc lâu, Vương Huyên chợt từ từ ngả người về sau, ngửa mặt lên, hai tay đặt trên bụng, ngây ngẩn nhìn đỉnh động.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, khẽ thở dài, cũng ngả xuống nói: - Ta tin rằng nếu như Võ Mị Nương thua, cô ta sẽ thảm hơn cô gấp vạn lần.
.- Là ả ta cướp lấy vị trí của ta, ta không có bỉ ổi như ả ta.
.Một dòng nước mắt trong suốt từ khóe mắt Vương Huyên rơi xuống, đọng trên suối tóc của nàng ta.
.- Ta hoàn toàn tin tưởng những gì cô nói. Hàn Nghệ nói: - Nhưng đó chỉ là vì cô xuất thân tốt, cô căn bản không cần nỗ lực gì cả thì đã có thể đạt được thứ mà người khác cố gắng cả đời cũng không có được, nếu cô thắng, cô căn bản không cần động thủ, tự nhiên sẽ có người giúp cô nhổ cỏ tận gốc. Còn Võ Mị Nương thì sao? Thậm chí bao gồm cả ta, mỗi một thứ, đều phải mang cả sinh mệnh ra để giành lấy, mỗi một việc đều phải tự mình làm.
.Vương Huyên nói: - Cho nên ngươi cho rằng ả ta đúng?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta không nghĩ việc này có thể dùng đúng hay sai để xem xét, chỉ có thể nói là được làm vua thua làm giặc, nếu không thì ta cũng sẽ không ngồi ở đây, chỉ có thể nói quy tắc trò chơi chính là như vậy, từ xưa đến nay, biết bao nhiêu hoàng đế cuối triều đại chết thảm dưới đao, nói chi đến hoàng hậu.
.Vương Huyên đột nhiên ngồi dậy, nhìn thẳng Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, ngươi thực sự có thể giúp ta báo thù sao?
.Hàn Nghệ hơi do dự một chút, nói: - Chắc có thể! Nhưng việc này không thể sốt ruột được, vì việc này liên quan đến rất nhiều các mối quan hệ lợi hại, nếu như cô muốn sớm báo thù, bảo vệ cho Lý Trung, vậy thì ta khuyên cô từ bỏ ý định này đi, vì việc này không thể được.
.Vương Huyên buồn bã cười nói: - Nếu người ta yêu quý đều đã không còn nữa, vậy thì sự báo thù của ta còn có ý nghĩa gì?
.- Nếu như ta không hiểu sai, ý nghĩa của báo thù không phải là vì người mà cô yêu quý không còn nữa, vì vậy cô sinh ra tức giận mà hành động sao? Với những gì trước mắt, tất cả nỗ lực của cô cũng chỉ là giành lại những gì thuộc về cô, chứ không phải là báo thù.
.Vương Huyên nghe vậy không nói gì.
.Một lát sau, Hàn Nghệ lại nói: - Coi như cô nói đúng, vậy ta càng không thể vì người cô yêu quý mà lấy người ta yêu quý ra mạo hiểm.
.Vương Huyên đột nhiên nhìn Hàn Nghệ, vô cùng hiếu kỳ nói: - Thực ra có một vấn đề, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Chỉ cần không phải về cuộc sống riêng tư của ta, ta rất vui lòng trả lời cô.
.- Ai quan tâm cuộc sống riêng của ngươi.
.Vương Huyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lại nói: - Ngươi chẳng qua là một tên nông dân ở Dương Châu, cũng không có bất cứ quan hệ gì với Thái úy bọn họ, cho dù ngươi từng là người của Thái úy, nhưng mà hiện nay ngươi dựa vào bệ hạ và Võ Mị Nương một bước lên mây, vậy vì sao ngươi còn muốn tới đây giúp ta đối phó với Võ Mị Nương, thực ra ngươi đứng bên phía bệ hạ chẳng phải càng vững chắc hơn sao, hay là ngươi có nhược điểm gì nằm trong tay Thái úy?
.- Vấn đề này thật sự có chút phức tạp! Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Nhưng có thể khẳng định là cô nghi ngờ vào lòng trung thành của ta, đây là một phán đoán rất sai lầm, ta không phải một nam nhân dễ thay lòng đổi dạ.
.- Hừ! Vương Huyên dùng một âm tiết bác bỏ Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Vương Huyên, đột nhiên cười nói:
.- Bỏ qua những thứ này không nói, thật ra cho dù không có Thái úy, ta cũng đồng ý tới đây.
.- Vì sao?
.- Đó còn không phải là tiếp thu bài học của cô sao?
.Vương Huyên kinh ngạc nói: - Sao lại nói như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Trước đây cô đồng ý để Võ Mị Nương vào cung, không phải để đối phó với Tiêu thục phi sao? Nhưng kết quả thì sao? Sau khi Tiêu thục phi thất sủng liền tới lượt cô? Cùng một đạo lý như vậy, tại sao Võ Mị Nương trọng dụng ta, không phải vì để ta đối phó với cô và Thái úy sao, ta phải đề phòng một chiêu này, mà trong tay ta có cô, dù sao cũng vẫn tốt hơn một chút.
.Vương Huyên nói: - Về việc dùng hay không dùng, tất cả phụ thuộc tình cảnh của ngươi.
.- Xin đừng dùng "dùng" để hình dung, như vậy quá sỉ nhục người khác rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Cho dù nói thế nào, không phải bây giờ cô vẫn sống sao? Vẫn sống thì vẫn có hy vọng, đây đều là công lao của ta.
.Ngụ ý, chính là như thế a!
.Vương Huyên chỉ có thể chấp nhận, Hàn Nghệ đương nhiên xem hoàn cảnh của mình, chẳng lẽ còn thật sự toàn tâm toàn ý giúp nàng ta, dù có là Phật Tổ, ngươi không đi thắp hương, ông ấy cũng sẽ không phù hộ ngươi. Nàng ta thản nhiên nói: - Ta sẽ cầu trời cho ngươi và Võ Mị Nương sớm trở mặt thành thù.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Nếu lời cầu nguyện của cô có tác dụng, cô đã không ở đây rồi, cô không thể tức giận với ta.
.Vương Huyên mắt lạnh trừng một cái.
.Hàn Nghệ lại nói: - So với nói những việc không thể xác địnhnày, chi bằng bàn chuyện tiếp theo, thực sự mà nói, một mình cô ở đây, cô cũng nhẫn nại được a.
.Vương Huyên nói:
.- Ta sớm đã quen rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, trầm mặc.
.Vương Huyên nói: - Sao ngươi không nói gì?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - À, chỉ là từ trước đến giờ ta chưa nghe câu chuyện nào thê lương như vậy, ta cần có thời gian để tiêu hóa một chút.
.- Ngươi... ngươi thật là một tên khốn kiếp.
.Vương Huyên vẻ mặt tức giận nói.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Cô thật đáng yêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận