Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 741.2: Lộ ra nguyên hình

.Hàn Nghệ hừ nói: - Nàng yên tâm, lần trước chỉ là cá nhân ta khá thẹn thùng, vì vậy mới dẫn Tiểu Mập đi để đánh yểm hộ, lần tới ta quyết sẽ không dẫn nó đi nữa.
.Thẹn thùng? Tiêu Vô Y khinh bỉ lườm hắn một cái, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nói: - Chàng và Nguyên Mẫu Đơn đã nói chuyện như thế nào rồi?
.Hàn Nghệ vừa nghe đến Nguyên Mẫu Đơn, lập tức hưng trí cũng mất sạch, thở dài:
.- Ta phát hiện chẳng những quân tử chi giao phải nhạt như nước, mà quân tử thục nữ chi giao cũng phải nhạt như nước a.
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: - Thế là thế nào?
.Hàn Nghệ đem sự tình đại khái nói một lượt với nàng, trong đó dĩ nhiên tóm tắt cả bộ phận mua bán, Tiêu Vô Y cũng không có hứng thú.
.- Sao chàng có thể như vậy?
.Tiêu Vô Y sau khi nghe xong, có vẻ kích động dị thường:
.- Chàng đây là đang lợi dụng cảm tình của Nguyên Mẫu Đơn đối với chàng.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Nếu ta nhớ không sai ấy mà, nàng cùng Nguyên Mẫu Đơn hẳn là kẻ thù a!
.Tiêu Vô Y nói: - Nhưng chúng ta đều là nữ nhân, chàng lợi dụng cảm tình của nữ nhân để mưu lợi cho chính mình, chẳng lẽ ta còn phải tán thành chàng làm như vậy sao?
.Hàn Nghệ thở dài: - Ta không phải muốn nàng tán thành, ta chỉ là hy vọng nhận được sự lý giải của nàng, ta cũng biết làm như vậy không đúng, nhưng cuộc đời của con người thật sự là quá ngắn ngủi, mà mục tiêu của ta lại cách ta quá xa, ta phải nắm chắc hết thảy cơ hội, hơn nữa kết quả của kế hoạch này là ích lợi mà ta với Nguyên Mẫu Đơn cùng theo đuổi.
.Tiêu Vô Y cũng biết tình cảnh hiện tại của Hàn Nghệ, trong lòng cũng không đành lòng trách cứ hắn, giọng điệu có hòa hoãn hơn vài phần, nói: - Ta biết chàng có nỗi khổ tâm riêng của chàng, nhưng ta vẫn không tán thành chàng làm như vậy, cũng giống như lúc đầu ta không tán thành Nguyên Mẫu Đơn trợ giúp Nguyên gia đối phó chàng vậy.
.Hàn Nghệ gật đầu cười nói: - Đương nhiên, mỗi người đều có ý nghĩ của chính mình, cái này cũng không có gì đáng trách.
.Tiêu Vô Y lại hỏi: - Vậy giữa chàng với cô ta.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Kỳ thật ta cùng cô ta, còn cả nàng nữa đều có một chỗ vô cùng giống nhau, chính là quá mức chấp nhất, nàng có chấp nhất của của, cô ta có ý nghĩ của cô ta, ta có mục tiêu của ta, bất đồng chính là, giữa ta cùng cô ta còn trộn lẫn rất nhiều quan hệ lợi ích, có thể không giống như các nàng, trở mặt biến thành kẻ thù thì đã xem như may mắn rồi.
.Tiêu Vô Y nói: - Ta cùng với cô ta cũng không phải là kẻ thù, chỉ là, chỉ là cô ta trách ta hại chết Thôi đại tỷ, còn ta đương nhiên cho là ta không hề sai.
.Hàn Nghệ vội vàng đem đề tài chuyển dời đến trên người các nàng, nói: - Chẳng lẽ nàng tính toán cả đời với cô ta như thế này sao?
.Tiêu Vô Y buồn bã nói: - Là cô ta vẫn không chịu tha thứ cho ta, còn ỷ vào mình là tỷ tỷ, yêu cầu ta hối cải để làm người mới, nhưng ta không biết là đã ta làm gì sai, dựa vào cái gì bảo ta hối cải để làm người mới, vì sao cô ta không sửa cái tính tự cho là đúng kia của cô ta đi, chàng nói có đúng không?
.Nàng còn không giống cũng tự cho là đúng sao. Tính cách của các nàng thật đúng là quá giống nhau, nếu ta cùng với hai người các nàng ngủ ở trên một cái giường, trời ạ, thực là vui vẻ và thống khổ đồng hành, vậy đến tột cùng là lãi, hay là lỗ đây? Ừ, phải trở về tính tính toán toán trước đã. Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Ta cũng không cảm thấy nàng làm sai, chỉ có điều kết quả gây bất lợi cho nàng, nhưng cái này ai có thể đoán trước được chứ.
.Tiêu Vô Y cứ thế gật đầu: - Đung đây, đúng đấy.
.Hàn Nghệ lại nói: - Tuy nhiên cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách a!
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Muốn ta nhận sai là chuyện không thể nào.
.Thì chính là không giỡn rồi. Hàn Nghệ cười gật gật đầu.
.Tiêu Vô Y lại nói: - Vậy nàng và Phi Tuyết thì sao?
.- Phi.. Phi tuyết?
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, nói: - Ta gần đây bận quá rồi, không hề đi đi tìm cô ta. Trong lòng lại nghĩ, thật sự là không xong rồi! Lại quên mất chuyện của Phi Tuyết rồi, mệt cho ta ngày đó còn nói ra lời thề son sắt, xem ra ta còn chưa thích ứng được việc cục diện tác chiến ba mặt.
.Cũng may Tiêu Vô Y cũng không hỏi nhiều, dù sao đây là thời gian thuộc về nàng và Hàn Nghệ, hai người ngồi lại trong chốc lát, đợi cho đến khi mặt trời hạ xuống phía tây, lại dắt tay nhau lên đỉnh Cô Phong ngắm mặt trời lặn, sau đó hai người lại ở trên Cô Phong triền miên hai ngày hai đêm, rồi mới xuống núi.
.Sau khi Hàn Nghệ trở lại Phượng Phi Lâu, trong lòng trước sau vẫn vướng bận không thôi về chuyện Dương Phi Tuyết, vì thế sang ngày thứ hai liền đi đến Dương phủ.
.Sau khi Dương Tư Nột hồi kinh nhậm chức, Lý Trị liền cho ông ta một tòa nhà, hơn nữa ngay tại cách vách phủ Quan Quốc Công, đây là lần đầu tiên Hàn Nghệ đến.
.- Xin hỏi ngươi tìm ai?
.Đứa bé giữ cửa mở cửa ra cũng không nhận ra Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vốn muốn nói trực tiếp tìm Dương Phi Tuyết, nhưng nghĩ lại, trước mắt hắn còn không biết thái độ của Dương Tư Nột, nếu chẳng may Dương Tư Nột phản đối, như vậy hắn trực tiếp tới cửa tìm khuê nữ nhà người ta, như vậy không khỏi có chút quá đường đột, hẳn nên chọn dùng sách lược vu hồi mới được. Vì thế đổi đề tài nói: - Tại hạ là Hàn Nghệ, xin hỏi Dương công ở nhà không?
.- Lão gia nhà ta đi ra ngoài rồi.
.- Vậy lão phu nhân đâu?
.- Lão phu nhân có ở nhà.
.- Vậy làm phiền ngươi thông báo một tiếng, hãy nói Hoàng gia Đặc phái sứ Hàn Nghệ cầu kiến.
.- Hoàng gia Đặc phái sứ? Thằng bé giữ cửa kia nghe vậy khẽ run rẩy, khẩn trương lên tiếng, liền đi vào trong thông báo.
.Trôi qua trong chốc lát, thằng bé giữ cửa đã quay trở lại, mời Hàn Nghệ tới hậu đường, chỉ thấy Dương lão phu nhân vẫn rất là hiền lành hòa ái ngồi ở trên ghế, cười ha hả nói: - Là Hàn Nghệ đến đây.
.- Hàn Nghệ gặp qua lão phu nhân.
.- Tốt tốt tốt!
.Dương lão phu nhân đầu tiên là bảo tôi tớ lui ra, sau đó nói: - Ngươi là tìm đến Phi Tuyết a.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.- Vậy vì sao ngươi không nói thẳng, còn phải dùng lão thân để làm cái cớ. Dương lão phu nhân cười ha hả nói.
.Hàn Nghệ nói: - Lão phu nhân hiểu lầm tiểu tử rồi, tiểu tử sao dám lấy lão phu nhân để làm cái cớ, chỉ là tiểu tử tới đây, dù sao cũng phải tới thăm hỏi lão phu nhân trước.
.- Ngươi thật đúng là ăn nói dễ nghe. Lão phu nhân tâm sáng như gương nha, lại nói: - Phi Tuyết ở nhà, ngươi đi tìm nàng đi, lão thân phải nghỉ ngơi một chút.
.Đây chính là tâm ý của Hàn Nghệ, trong lòng vui vẻ, xem ra lão phu nhân vẫn giúp đỡ ta. Nói: - Vậy tiểu tử sẽ không đã quấy rầy lão phu nhân nghỉ ngơi nữa.
.Dương lão phu nhân lập tức gọi một nha hoàn đến, bảo nàng ta dẫn theo Hàn Nghệ đi tìm Dương Phi Tuyết.
.Nha hoàn này dẫn Hàn Nghệ đi tới trước một hoa viên nho nhỏ, chỉ thấy trong đình đài của hoa viên có một thiếu nữ thanh xuân đang ngồi, không phải Dương Phi Tuyết thì là ai.
.Hàn Nghệ đang chuẩn bị đi qua đó, chợt thấy thân mình Dương Phi Tuyết khẽ run, trong tay cầm khăn lụa không ngừng lau hai mắt, hiển nhiên là đang khóc, không khỏi cả kinh, hướng tới nha hoàn kia nói: - Xảy ra chuyện gì thế? Làm sao mà Dương cô nương lại ngồi ở đó khóc?
.Nha hoàn kia nói: - Nô tì cũng không rõ ràng lắm, đây cũng không phải là lần đầu tiên, Tuyết Nhi tỷ thường xuyên một người ngồi ở chỗ kia vụng trộm rơi lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận