Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 610: Lòng người bàng hoàng

.Phủ Quan Quốc Công!
.- Hàn Nghệ bái kiến Dương Công!
.Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, hóa ra vừa nãy hắn vừa về ngõ Bắc thì đã gặp Dương Triển Phi đợi hắn đã lâu, thế là hắn cùng Dương Triển Phi đến phủ Quan Quốc Công.
.Còn chuyện bên Nguyên Mẫu Đơn, hắn đã biết một số tin tức từ chỗ Nguyên Ưng, do vậy ngược lại hắn cũng không gấp.
.- Hàn Nghệ! Việc việc Thôi Thứ Sử là chuyện gì thế? Lẽ nào bệ hạ cũng mời chào ông ta?
.Dương Tư Nột nhìn thấy Hàn Nghệ thì vội tiến lên hỏi.
.Hàn Nghệ hồi đáp: - Là Thôi Thứ Sử chủ động dâng tấu chương lên, trước đó không ai biết cả.
.- Vì sao? Dương Tư Nột kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ nói: - Còn có thể vì sao, đương nhiên là nhằm vào chức Ngự Sử Đại Phu rồi.
.Dương Tư Nột nghe được mà mây đen đầy mặt: - Vậy vậy bệ hạ có nói với ngươi chuyện của ta không?
.Ông ta không ngốc nha, so hai tấu chương với nhau, bản thân ông ta cũng thấy sợ nha!
.Hàn Nghệ cười nói: - Bệ hạ chẳng phải đã thăng Dương Công làm Tả Vệ Đại Tướng Quân sao, Dương Công sao còn cảm thấy lo âu như vậy chứ.
.Dương Tư Nột thở dài: - Đế tâm khó dò nha! Nếu ta biết Thôi Thứ Sử lại dâng một tấu chương như thế lên, vậy ta thà là về Dương Châu cũng tuyệt đối không dâng tấu chương này lên.
.Hàn Nghệ khẽ cười nói: - Thật ra dụng ý lần này của bệ hạ, hoàn toàn không phải khó dò như thế, ý nghĩa đã rất rõ ràng rồi.
.Dương Tư Nột cau mày nói: - Nói vậy là sao?
.Hàn Nghệ nói: - Thật ra cho dù là bệ hạ, hay là Võ Chiêu Nghi đều đã xem qua tấu chương của Dương Công ngài, bọn họ có thể không hiểu sao? Thêm vào tấu chương của Thôi Thứ Sử, trong lòng ít nhiều chắc chắn cũng có chút không thoải mái, nhưng tại sao bệ hạ lại thăng Dương Công làm Tả Vệ Đại Tướng Quân, chẳng phải vẫn muốn mời chào ngài sao. Ngài nghĩ xem, thái độ của ngài không xác định như thế, nhưng bệ hạ vẫn cất nhắc ngài, để ngài làm thống quản Cấm Quân Kinh Thành, đây là sự tín nhiệm lớn thế nào nha, đổi lại là bất cứ ai e rằng đều cảm kích tột cùng rồi, hận không thể liều mạng giúp đỡ bệ hạ, đây chẳng qua là thuật dùng người thôi.
.Dương Tư Nột chớp mắt, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, liên tục nói:
.- Nói có lý, nói có lý, vẫn là Hàn Nghệ ngươi thông minh, bằng không, ta thật sự ăn ngủ không yên rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không phải ta thông minh, chỉ là trong cuộc u mê, ngoài cuộc tỉnh táo thôi.
.Dương Tư Nột khẽ thở phào một hơi, lại hỏi: - Bây giờ chuyện đã ồn ào huyên náo như thế, ta nên xử lý thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Dương Công, bất cứ lúc nào, mười sáu Vệ Quân đều là thế lực bệ hạ ỷ lại nhất, chỉ cần Dương Công làm tốt chuyện của mình, thực hiện chức trách Tả Vệ Đại Tướng Quân, thì chúng là lòng trung thành tốt nhất của bệ hạ.
.Chức trách của Tả Vệ Đại Tướng Quân là gì, đương nhiên là bảo vệ hoàng đế nha. Nói cách khác, ngươi có thể không ủng hộ phế Vương lập Võ, có thể không tham gia tranh đấu trong triều, nhưng ngươi phải trung thành với trẫm, phải làm đúng bổn phận một thần tử, đây chính là ưu thế của hoàng đế, cũng tức là hành động này của Lý Trị là đang tích trữ thế lực của mình, phải biết phía sau Dương Tư Nột còn có một Dương gia khổng lồ, Dương Tư Nột cũng nhậm chức trong quân.
.Lúc này Dương Tư Nột hoàn toàn yên lòng, hơn nữa trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, bởi vì đây chính là điều mà ông ta muốn, vui vẻ ra mặt nói: - Hàn Nghệ, thật may mà có ngươi, cho dù thế nào, đêm nay ta phải uống mấy chén với ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Thật xin lỗi, ta còn có việc phải xử lý, e rằng không thể ở lại đây uống rượu với Dương Công, ngày khác đi, ngày khác Hàn Nghệ nhất định sẽ tự mình đến nhà bái phỏng.
.- Như vậy à!
.Dương Tư Nột có vẻ tiếc nuối, trước mắt ông ta không rõ lắm thế cục Trường An, vẫn hi vọng có thể nói chuyện với Hàn Nghệ nhiều hơn, có điều ông ta cũng biết bây giờ Hàn Nghệ kiêm nhiều chức vụ, thực sự có rất nhiều việc đang chờ xử lý, do vậy cũng không giữ lại, nói: - Vậy được, ngày khác chúng ta nhất định không say không về.
.- Nhất định, nhất định!
.Hàn Nghệ chắp tay nói:
.- Kính mong Dương Công giúp ta hỏi thăm Dương lão phu nhân một tiếng.
.Dương Tư Nột cười gật đầu.
.Hàn Nghệ vừa rời đi, Dương lão phu nhân đã tới rồi, hỏi: - Hàn Nghệ nói thế nào?
.Dương Tư Nột lập tức nói cho mẫu thân biết những câu vừa rồi.
.- Vậy thì không thể tốt hơn được nữa.
.Dương lão phu nhân gật đầu, cười nói: - Lão phụ ta không nhìn nhầm người mà. Thật ra hài tử Hàn Nghệ này, đáng quý nhất chính là hắn biết ân nghĩa, thông minh tháo vát chỉ là thứ yếu. Nếu không phải thế, hắn e rằng cũng sẽ không hoàn toàn xuất phát từ lập trường của con mà suy xét, thiệt cho con lúc trước còn muốn vì Tần gia mà bỏ qua hắn, nếu là thế, bây giờ con sẽ hối hận rồi.
.Dương Tư Nột ngượng ngùng nói: - Phải phải phải, mẫu thân giáo huấn phải.
.Dương lão phu nhân thờ dài: - Chỉ đáng tiếc hắn đã thành thân rồi, bằng không!
.Dương Tư Nột khiếp sợ nhìn mẫu thân.
.- A!
.Khi Hàn Nghệ đi đến tiền viện, đang chuẩn bị xuất môn, chợt nghe thấy một tiếng kêu khẽ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng trên một con đường nhỏ cây cối um tùm bên cạnh.
.Không phải Dương Phi Tuyết thì là ai, bàn tay nhỏ trắng bóng mịn màng của nàng che lấy bờ môi anh đào, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Thật ra vừa rồi Hàn Nghệ đã nghĩ có nên đi tìm Dương Phi Tuyết chào hỏi một tiếng không, nhưng ngẫm lại cũng không biết nói gì, thế là định thôi, nhưng lại không ngờ đụng mặt ở đây, cười nói: - Dương cô nương.
.Dương Phi Tuyết ngẩn ra, đôi mắt trong veo nhìn trái nhìn phải, chiếc cổ trắng nõn ửng đỏ, một lát sau, mới tiến lên, giọng nói nhỏ như muỗi đố:
.- Hàn Nghệ, ngươi sao ngươi lại đến đây?
.Hàn Nghệ cười nói: - À, ta đến bàn chút chuyện với cha cô.
.- À.
.Dương Phi Tuyết lên tiếng, rồi không nói nữa.
.Cho dù thế nào, Hàn Nghệ cũng không muốn mất đi người bạn Dương Phi Tuyết này, ra vẻ thoải mái nói: - Dương cô nương, cô thì sao?
.Dương Phi Tuyết ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Nghệ, nói:
.- Hàn Nghệ, xin lỗi, ta ta cũng không biết sao cha lại không đi, còn còn thăng quan nữa. Ta ta không có ý lừa ngươi đâu. Nói đến đoạn sau, gương mặt trái xoan trắng sáng đò bừng lên, càng thêm kiều diễm.
.Nha đầu này! Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Ta còn rõ ràng hơn cô nhiều.
.- Vậy vậy thì tốt! Dương Phi Tuyết gật đầu, không khó lại trầm xuống lần nữa.
.- Ngươi ngươi phải về sao? Dương Phi Tuyết ấp úng thật lâu mới nói ra một câu.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Còn có chuyện phải xử lý.
.Dương Phi Tuyết vội nói: - Vậy ngươi đi nhanh đi.
.Bây giờ nàng luôn có cảm giác xấu hổ trước mặt Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy được! Ta cáo từ trước.
.- Ừ.
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi.
.Dương Phi Tuyết nghiêng mắt nhìn Hàn Nghệ rời đi, không khỏi vẻ mặt u sầu.
.Phủ Thái Úy.
.Trong hậu đường có hai lão giả ngồi đó, một người đương nhiên là Trưởng Tôn Vô Kỵ, còn người kia lại là Thôi Nghĩa Trung.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn xéo qua Thôi Nghĩa Trung, hừ lạnh nói: - Thôi Đại học sĩ, hai nhà ta và ông tuy ít nhiều cũng có mâu thuẫn, nhưng người của Thôi gia các ngươi nhậm chức trong Tam Tỉnh, lão phu cũng luôn đối xử công bằng, nên cất nhắc đều đã cất nhắc, chính vì lão phu vô cùng kính trọng khí tiết và môn phong của Thôi gia các ngươi, lão phu tin ngươi sẽ lấy quốc gia và dân chúng làm trọng, nhưng làm sao ta cũng không ngờ, Thôi gia ngươi lại đi ủng hộ bệ hạ phế bỏ Hoàng hậu, rốt cuộc Vương Hoàng hậu làm sai chuyện gì, ngươi đừng quên Vương Hoàng Hậu cũng xuất thân từ sĩ tộc Sơn Đông các ngươi.
.- Bệ hạ muốn phế hậu, đó là vì bệ hạ bây giờ còn trẻ tuổi, nhất thời xúc động, làm đại thần nên khuyên ngăn bệ hạ mới đúng, bằng không thì cần những đại thần như chúng ta làm gì. Uổng cho Thôi gia các ngươi đọc nhiều sách thánh hiền như thế, lại làm ra chuyện vô đạo đức, không biết liêm sỉ như thế. Nếu bệ hạ thật sự vì thế mà phế Vương Hoàng Hậu, lập Võ Chiêu Nghi làm hậu, Thôi gia các ngươi tất bị hậu nhân thóa mạ.
.- Còn nữa, Thôi gia các ngươi chẳng phải luôn đề xướng hôn nhân dòng dõi sao, không ngờ, các ngươi lại vì quyền lực mà ngay cả chuyện này cũng vứt bỏ, lão phu lần này coi như đã kiến thức được môn phong của Thôi gia các ngươi rồi.
.Ông ta đánh phủ đầu, chửi mắng Thôi Nghĩa Trung một phen, mấu chốt là đạo lý của chuyện này thủy chung nằm phía bên ông ta, ông ta nói chuyện rất có khí thế nha. Lý Trị muốn phế Vương Hoàng hậu, bản thân đích thật là không đúng, thời cổ bỏ vợ rất khó, bởi vì có luật pháp bảo vệ, càng huống chi là Hoàng đế, nhưng về mặt quyền lực, có thể phân được đúng sai sao.
.- Thái Úy, thật ra chuyện này không liên quan gì đến Thôi thị ta, đều là ý của một mình đường huynh ta, ta thậm chí còn không biết huynh ấy lại dâng một tấu chương như thế lên. Thôi thị ta đương nhiên sẽ không ủng hộ Võ Chiêu Nghi. Thôi Nghĩa Trung rõ ràng có chút lo lắng, bởi vì bây giờ, thế lực của Thôi gia bọn họ trong triều đã cảm nhận được áp lực mà tập đoàn Quan Lũng gây ra, nhất thời cũng lòng người bàng hoàng, dù sao bây giờ Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng là đại thần nắm quyền, không ai không sợ Trưởng Tôn Vô Kỵ, giống như Hứa Kính Tông, vốn muốn đầu cơ trục lợi, kết quả ngược lại bị Trưởng Tôn Vô Kỵ hù cho co rụt trong nhà, đến giờ chưa dám thò đầu ra, thế là Thôi gia vội để Thôi Nghĩa Trung đến phủ Thái Úy, giải thích chuyện này với Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày, nói: - Thật sao?
.- Cực kỳ chính xác.
.Thôi Nghĩa Trung kích động nói: - Võ gia chẳng qua là họ nhỏ, Thanh Hà Thôi thị chúng ta sao lại ủng hộ nàng ta chứ.
.Đây đích thật là lời thật, quý tộc sao có thể ủng hộ hàn môn, muốn ủng hộ chắc chắc cũng ủng hộ Vương Hoàng hậu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Vậy chuyện Thôi Nghĩa Huyền giải quyết thế nào?
.Thôi Nghĩa Trung nói: - Việc này ta cũng không rõ, có điều trước đó đường huynh ta từng nói tuổi mình đã cao, không muốn ở Vụ Châu nữa, muốn ở lại Trường An.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Cho dù là thế, vậy xin về Trường An là được, tại sao phải dâng tấu chương đó lên.
.Thôi Nghĩa Trung liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, nói: - Đường huynh chẳng phải là sợ Thái Úy ngài sẽ phản đối sao.
.Lúc trước sau khi bình phản, Trưởng Tôn Vô Kỵ từng có ý tăng công lao của Dương Tư Nột, giảm bớt công lao của Thôi Nghĩa Huyền, dù sao cũng chèn ép sĩ tộc Sơn Đông.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi nhíu mày, không lên tiếng.
.Thôi Nghĩa Trung lập tức rèn sắt khi còn nóng: - Thái Úy, chuyện khác ta không dám nói, nhưng Thanh Hà Thôi thị chúng ta tuyệt đối sẽ không ủng hộ Võ Chiêu Nghi, điểm này Thái Úy có thể yên tâm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy độ lửa cũng gần được rồi, sắc mặt hòa hoãn mấy phần, nói: - Nghĩa Trung à! Ngươi có thể nói thế, lão phu cũng yên tâm rồi. Những chuyện khác đều dễ bàn, chỉ duy nhất chuyện này phải nhớ không được. Nếu đổi Hoàng Hậu, trong triều nhất định sẽ khơi dậy tinh phong huyết vũ, việc này hẳn ngươi cũng rõ. Lần này ta nể mặt của Thôi gia các ngươi nên không tính toán, nhưng lão phu nói lời không hay trước luôn, nếu còn có lần sau, lão phu cho dù liều mạng già này, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Ngoài ra, phía Thôi Nghĩa Huyền các ngươi cũng nên cảnh cáo ông ta, ta thấy ông ta đã hồ đồ rồi.
.Thôi Nghĩa Trung lập tức gật đầu đồng ý, thật ra việc này Thôi gia cũng là người bị hại, bởi vì Thôi gia không đoàn kết giống như Nguyên gia vậy.
.Hôm sau!
.Hàn Nghệ và Tiểu Dã từ sớm đã ra khỏi cổng thành, đi đến ngoại ô hai mươi dặm, tìm thật lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy phía xa có một tiểu viện.
.- Cuối cùng cũng tìm được rồi, mẹ nó, ngay có bảng chỉ đường cũng không có, thật sự là mệt chết ta.
.Hàn Nghệ lắc đầu oán trách mấy câu, sau đó cùng Tiểu Dã đi qua.
.Đi đến trước cửa, gõ cửa vài cái, rất nhanh cửa đã mở ra, là một nha hoàn, nàng cũng nhận ra Hàn Nghệ, vội hành lễ nói: - Nô tì bái kiến Hàn Ngự Sử.
.Hàn Nghệ nói: - Cho hỏi Mẫu Đơn nương tử có ở nhà không.
.- À, Mẫu Đơn tỷ vào sơn cốc hái hoa rồi.
.- Sơn cốc?
.- Ừm.
.- Khi nào thì nàng trở về?
.- Không rõ lắm, chắc là phải chạng vạng mới trở về.
.- Chạng vạng?
.Hàn Nghệ nhíu mày, thầm nghĩ, đại khái Mẫu Đơn nương tử sẽ không giữ mình ở lại qua đêm, thế là hỏi: - Vậy sơn cốc ở đâu?
.Tiểu nha hoàn chỉ tay về phía bắc nói: - Đi về phía này năm dặm có thể thấy một khu rừng núi, xuyên qua khu rừng thì có thể thấy sơn cốc rồi.
.Tiểu Dã nghe thấy thì mắt sáng bừng, nói: - Hàn đại ca, chúng ta đi tìm Mẫu Đơn tỷ đi.
.Hàn Nghệ cười gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận