Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 540.1: Hôm khác tặng ngươi một tấm gương

.Hàn Nghệ nghe được ngẩn ra, trừng mắt nhìn, nói:
.- Ngươi —— ngươi nói cái gì? Thẩm Tiếu đến Trường An sớm hơn ngươi một tháng?
.Dương Triển Phi gật gật đầu nói:
.- Lúc trước ta bảo y theo chúng ta, nhưng ngươi biết tính cách của Thẩm Tiếu, y không thích giao tiếp với người trong quan trường, hơn nữa y luôn nhớ đến ngươi, sớm không chờ được, vì thế xuất phát sớm một tháng.
.Hàn Nghệ nghe vậy thì mặt ủ mày chau.
.Tuy thời gian hắn ở cùng Thẩm Tiếu không lâu, nhưng có thể nói là mới quen đã thân, tình bạn rất thâm hậu đấy, đây đối với hắn, thật đúng là sấm sét giữa trời quang.
.Dương Triển Phi thấy vẻ mặt u sầu của Hàn Nghệ, vì thế nói:
.- Tuy nhiên ngươi cũng không cần lo lắng quá, nay thái bình thịnh thế, từ Dương Châu đến Trường An giao thông tiện lợi, cũng không nghe nói có lâm tặc lui tới, hơn nữa y còn có lệnh bài thông quan của phụ thân ta cho y, chắc không có vấn đề gì đâu, ta nghĩ chắc y không vội vã đến đây như chúng ta, mà là dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy, vì vậy mới tới trễ thôi.
.Hàn Nghệ không khỏi nghĩ tới ngày đó khi bọn họ đến Trường An, cũng trễ hơn cả tháng so với dự định, liên tục gật đầu nói:
.- Đúng vậy, đúng vậy, như thế rất giống tác phong của Thẩm Tiếu, tên đó thích tới thanh lâu, không chừng mỗi một chỗ y đến, cũng ở lại thanh lâu mấy ngày.
.Dương Triển Phi cười cười, một tay dựa vào bàn trà bên cạnh, hơi có vẻ xin lỗi nói:
.- Hàn Nghệ, về Nhị bá của ta.
.Hàn Nghệ lập tức đánh ngang lời của y:
.- Nhị công tử, ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng sự thật không giống như ngươi nghĩ, ta rời phủ Quan Quốc Công là lựa chọn của bản thân ta, Quan Quốc Công và Thiếu công tử đối xử rất tốt với ta, ta vẫn lòng mang cảm kích, nếu không có cha con Quan Quốc Công hỗ trợ, ta cũng không có hôm nay.
.Dương Triển Phi vừa nghe, trong lòng cực kỳ vui mừng. Ha hả nói:
.- Thế thì không còn gì tốt hơn rồi. Ồ, cha ta muốn mời ngươi ngày mai thượng phủ một chuyến, không biết ngươi có rãnh không?
.Hàn Nghệ bây giờ không còn như ngày trước, hẹn hắn, còn phải hỏi hắn có rảnh không.
.Hàn Nghệ trả lời:
.- Coi lời này của ngươi kìa, Dương Công có thể xem như là ân nhân của ta. Cho dù ngươi không đến, ta cũng phải tới cửa thăm hỏi, lời này của Nhị công tử khách khí rồi.
.Dương Triển Phi ha ha nói:
.- Vậy một lời đã định.
.- Một lời đã định.
.Kế tiếp, mấy người lại tán gẫu trong chốc lát, chủ yếu vẫn là Hàn Nghệ hỏi về tình hình của Dương Châu, Dương Triển Phi không có hỏi nhiều về hoàn cảnh của Hàn Nghệ, bởi vì y cũng biết, hoàn cảnh bây giờ của Hàn Nghệ rất đặc biệt, bên trong còn liên quan rất nhiều thế lực đấu tranh nhau. Thật sự y không dám hỏi nhiều, đương nhiên, Dương Tư Nột đã dặn dò y.
.Tán gẫu xong, Dương Triển Phi liền cáo từ, y vừa mới tới Trường An, còn phải đi thăm hỏi nhiều người, chạy tới chỗ này trước, có thể thấy được địa vị của Hàn Nghệ trong lòng Dương gia, là rất quan trọng đấy.
.Sau khi tiễn bước Dương Triển Phi, Hàn Nghệ vừa cúi đầu trầm tư vừa đi tới hậu viện, thật ra trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng choThẩm Tiếu, dù sao tên đó không phải dạng vừa đâu, bản lĩnh gây rắc rối, đó là tuyệt đỉnh, hắn thật sợ Thẩm Tiếu sẽ xảy ra chuyện. Suy nghĩ, có cần phái người đi dò la không.
.Chợt nghe được phía trước vang lên một âm thanh nhu mì, nói:
.- Ngươi muốn sàm sỡ à?
.Hàn Nghệ ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một vị siêu nhân che mặt, không. Là nữ hiệp che mặt, thật là gần trong gang tấc, có lẽ chóp mũi đụng mi tâm rồi, nhưng thấy một đôi mắt cực kỳ yêu mị, mang theo vài phần ý cười khiêu khích nhìn hắn, đôi gò bông chập chờn, tản ra một sức hấp dẫn vô tận, không khỏi tâm thần nhoáng lên một cái, chỉ muốn bước lên trước một bước, dán lên đó, cũng may Hàn Nghệ vừa mới nộp bài, định lực mạnh thêm,
.- Ách các hạ đứng gần quá, tại hạ nhìn không rõ lắm, xin cho phép tại hạ lui một bước trước.
.Nói xong, hắn lui về sau một bước, lập tức cười ha hả nói:
.- Ta nói trên đời này còn có ai có thể đứng ở khoảng cách gần ta như vậy, còn có thể duy trì thân thể mềm mại không run rẩy, hóa ra là Cố đại mỹ nữ Bán Diện Khuynh Thành.
.Thầm nghĩ, người phụ nữ này thật sự là sức hút vạn phần, mới vừa rồi thiếu chút nữa là ta nhào vào đổ gục nàng, khó trách Bùi Thiếu Phong ngu xuẩn kia bị nàng đùa bỡn trong bàn tay.
.Cố Khuynh Thành nghe ra ý châm chọc trong lời nói của hắn, cũng cười nói:
.- Hai ngày nay ngươi đi phong lưu sung sướng ở đâu thế?
.Hàn Nghệ trong lòng run lên, mặt không đổi sắc nói:
.- Lời này nói sao?
.Đôi mắt Cố Khuynh Thành xoay chuyển, cười mỉm nói:
.- Ta xem giữa mày ngươi còn lưu lại vài phần xuân phong đắc ý, trên người lại có mùi phụ nữ, nghĩ chắc hẳn là phong lưu đâu đó.
.Vậy cũng thấy được, rõ ràng ta đã tắm qua, còn thay luôn quần áo, chẳng lẽ nàng thật sự lợi hại như vậy? Hàn Nghệ đương nhiên không ngốc đến ngửi áo của mình, đây chẳng phải là không đánh đã khai, cười ha hả, nói:
.- Xem ra công lực của cô vẫn còn thấp nha.
.Cố Khuynh Thành sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta đây sao có thể đi phong lưu với người phụ nữ nào, muốn cũng phải là một đám, cô chỉ ngửi thấy một người, xem ra còn phải nâng cao năng lực a.
.Cố Khuynh Thành cười khúc khích, nói:
.- Một đám phụ nữ, ngươi có nói quá không.
.Hàn Nghệ hai tay ôm ngực, cười hì hì nói:
.- Như thế nào? Cô nghi ngờ năng lực của ta?
.Cố Khuynh Thành trong mắt có ý cười nói:
.- Như thế nào? Ngươi muốn chứng minh cho ta xem sao?
.Kháo! Gặp được đối thủ a! Hàn Nghệ ngẩn ra, cắn răng nói:
.- Cô đủ ác!
.Cố Khuynh Thành cười khúc khích, lại hỏi:
.- Vị công tử ban nãy, chính là Nhị công tử của Dương Châu Thứ Sử?
.Hàn Nghệ ha hả đáp:
.- Đúng vậy a! Đủ đẹp trai, phong độ chứ! y là huynh đệ của ta, có muốn ta giới thiệu cho cô hay không, thân hình như cô, cho dù chỉ lộ nửa khuôn mặt, làm tiểu thiếp cũng không vấn đề gì, cô có thể yên tâm.
.Cố Khuynh Thành cười nói:
.- Công tử ca anh tuấn đẹp trai, phong độ, khí vũ hiên ngang, ta thấy vô số, nếu cảm thấy hứng thú, sao cũng không tới lượt gã, bây giờ ta rất có hứng thú với bọn dân phố phường có bộ dạng bình thường, thích cười nhạt.miệng mồm lẻo mép.
.Nói xong, nàng còn trao một ánh mắt quyến rũ cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ tiếc nuối nói:
.- Ta đây chẳng phải là không có cơ hội rồi.
.Cố Khuynh Thành che miệng khanh khách mỉm cười, õng ẹo nói:
.- Ngày khác ta cho ngươi một tấm gương.
.Hàn Nghệ nổi giận, đang muốn nổi trận lôi đình, lại thấy một đám nữ nhân đi ra từ trong viện, chính là Lưu Nga, Mộng Nhi bọn họ.
.Hàn Nghệ vội vàng ngoắc cười nói:
.- Lưu tỷ, lâu ngày không gặp, tỷ ngày càng đẫy đà mặn mà nha.
.Lưu Nga không khỏi hơi hơi trừng mắt, nhưng cũng đã thành thói quen.
.- Tiểu Nghệ ca, ngươi lại đùa giỡn Khuynh Thành tỷ tỷ a!
.Quỷ tinh linh Mộng Nhi cười hì hì nói.
.Hàn Nghệ tiếc rằng nói:
.- Cho xin, ta là đang bị người ta đùa giỡn được không.
.Mộng Đình xì nói:
.- Ta mới không tin.
.Hàn Nghệ bi thương che mặt than:
.- Trời ạ!
.Lưu Nga không khỏi trợn mắt nhìn Mộng Đình. Lại nói với Hàn Nghệ:
.- Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ vừa thấy vẻ mặt này của nàng, lập tức nói:
.- Lưu tỷ, tỷ đừng nói vội, hãy nghe ta nói. Kinh doanh ở ngõ Bắc còn tốt đó chứ?
.Lưu Nga sửng sốt, nói:
.- Cũng giống như trước.
.- Không ai đến tìm phiền toái đi?
.Lưu Nga lắc đầu.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vậy thì được rồi, ta vừa trở về. Tỷ cần gì phải vội vã đối nghiêm hình tra tấn ta.
.Ngày đó hắn đắc tội nhiều quý tộc như vậy, Lưu Nga không thể nào không biết chuyện, với tính cách của Lưu Nga, không đánh vỡ nồi đất hỏi đến đáy, đó là không có khả năng.
.Lưu Nga vừa mới há mồm định nói, Mộng Nhi cười khúc khích, nhưng lại phát hiện có chút không ổn, sửa lời nói:
.- Tiểu Nghệ ca, Lưu tỷ cũng là quan tâm ngươi nha!
.Lưu Nga lại há mồm định nói. Cố Khuynh Thành bảo:
.- Lưu tỷ, nếu quả thật giống như đồn đãi, như vậy còn con dòng cháu giống nào nguyện ý đến ngõ Bắc chúng ta, nếu kinh doanh ngõ Bắc không có ảnh hưởng gì, có thể nghĩ, cũng không phải chuyện lớn gì.
.Hàn Nghệ lập tức nói:
.- Nhìn xem, ta nói cái gì ấy, Khuynh Thành thật là huệ chất lan tâm. Khéo hiểu lòng người, các cô phải học tập ở Khuynh Thành nhiều hơn. Không phải việc gì cũng cần hỏi, phải đoán đấy, không, phải tự mình lý giải.
.Cố Khuynh Thành sóng mắt lưu chuyển, nói:
.- Ta thật sự tốt như vậy sao?
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Ngày khác ta cho cô một tấm gương, cô xem là biết thật hay giả rồi.
.- Đủ rồi!
.Lưu Nga đột nhiên quát một tiếng lớn.
.Mấy người đều sợ nhảy lên.
.Lưu Nga nói:
.- Các ngươi nghe ta nói hai câu được không?
.Mấy người lại nhìn về phía Lưu Nga.
.Lưu Nga nói:
.- Ta nói ta muốn hỏi về mấy chuyện trong trại huấn luyện khi nào?
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi:
.- Chẳng lẽ không phải sao?
.Ngày đó đắc tội nhiều quý tộc như vậy. Nhất định sẽ có lời đồn đại, nếu không khiến Lưu Nga bị dọa ngất đi, hắn không tin rồi, cho nên Lưu Nga vừa há miệng, hắn liền cho rằng nhất định là tới hỏi việc này đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận