Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 516.1: Cuộc thi hùng biện (trung)

.(¯`'•. ¸ (¯`'•. ¸† Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp †¸. •'´¯) ¸. •'´¯)
.- Làm càn!
.Chử Toại Lương quát:
.- Bệ hạ hỏi chuyện ngươi, sao ngươi có thể trả lời một cách thùy tiện như vậy?
.Thì búa đương nhiên là dùng để đập rồi!
.Hàn nghệ cảm thấy ủy khuất:
.- Bệ Hạ, Hữu Phó Xạ, ta lấy cây búa này để đập thật mà.
.Lý Trị cảm thấy bực mình:
.- Tổ chức cuộc thi biện luận thôi, có phải xây nhà đâu, ngươi cầm búa để làm gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Cây búa này chủ yếu là để nhắc nhở học viên không được vi phạm qui tắc, không khác gì cây thước gõ trên công đường cả.
.Lý Trị nói:
.- Vậy ngươi lấy cây thước gõ là được chứ gì?
.Hàn Nghệ trả lời một cách thành thực:
.- Nhưng thước kẻ thì gõ không tiện lắm.
.- Ngươi ------- !
.Lý Trị nghẹn miệng, nhưng lời Hàn Nghệ nói đích thực rất có đạo lý, búa đích thực dễ đập hơn thước kẻ nhiều, ít ra nó sẽ không đập trúng tay của mình. Y phất tay nói:
.- Được rồi, được rồi, ngươi thích lấy gì để đập cũng được, mau bắt đầu đi, Trẫm sắp đợi tới phát ngán rồi.
.- Tuân lệnh!
.Hàn Nghệ vội chạy tới bên cái bàn cao, vừa đứng lên, lập tức nhìn rõ hết những người bên dưới. Hơi ấm phả vào mặt hắn, Hàn Nghệ xếp vị trí của mình ở đây, không có điểm đặc biệt gì khác, mà chỉ vì nó ở gần đống lửa mà thôi, đứng ở đây không lạnh, chỉ đơn giản vậy thôi. Hắn cầm búa đập vài cái, đồng thời thầm nhủ trong lòng, đập vài cái trước đã, mất công bọn họ lại nói hắn phu diễn này nọ, sau đó hắn to giọng nói:
.- Các vị học viên, mục đích ban đầu của cuộc thi hùng biện lần này, là vì tinh thần nghi ngờ mà ta đã đề xuất trước đó. Nhưng, các vị hãy nhớ lấy, cuộc thi hùng biện này không hề liên quan tới tinh thần nghi ngờ đó, nếu các vị cứ canh cánh bấu víu vào điểm này, thì sẽ không còn bất cứ ý nghĩa nào cả. Mục tiêu chính yếu của cuộc thi hùng biện lần này chính là, tranh luận về hàm ý chân chính của câu nói “Dân khả sử do chi bất khả sử tri chi”. Ta nhắc lại các ngươi lần nữa, đừng để lạc đề đó.
.Lập tức, vô số ánh mắt khinh bỉ bắn thẳng vào mặt hắn.
.Những lời này của Hàn Nghệ nghe thì như là đang làm rõ chủ đề, nhưng thật chất là đang thanh minh để mọi chuyện xảy ra sau đây không dính líu tới mình nữa.
.Hàn Nghệ như hoàn toàn không cảm thấy gì hết, bắt đầu tuyên bố quy tắc của cuộc thi lần này. Hai bên mỗi lần cử một người ra biện luận, xem như một hiệp, không giới hạn số người tranh luận, nhưng không được lặp lại ý kiến của người trước. Hàn Nghệ làm như vậy chẳng qua là hi vọng có thêm nhiều người hơn tham gia vào thôi, thêm nữa là hơn trăm người ngồi chính giữa này chính là trọng tài của cuộc thi lần này. Sau khi tranh luận xong, sẽ do họ bỏ phiếu quyết định thắng thua.
.Thôi Hữu Du đột nhiên lên tiếng:
.- Không phải Bệ hạ, Thái Úy làm trọng tài sao?
.Hàn Nghệ cười ha ha nói:
.- Bệ hạ, Thái úy đều là những người bụng đầy kinh luân, trình độ của các ngươi chưa đủ để họ làm trọng tài đâu, Bệ hạ và các vị đại thân có thể đến xem, đã là xem trọng các ngươi rồi. Không phục sao? Không lẽ các ngươi đang chất vấn Bệ hạ và Thái Úy có phải bụng đầy kinh luân sao?
.- Học sinh sao dám!
.Tất cả học viên lập tức nói.
.Lý Trị nói với giọng bó tay:
.- Tên tiểu tử này đúng là đang “cáo mượn oai hùm” mà!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Bệ hạ minh giám.
.Đùa hoài! Nếu để họ làm trọng tài, thì cho dù các ngươi nói bừa, cũng là các ngươi thắng sao? Hàn Nghệ thấy tất cả mọi người đều im lặng hết, mới nói:
.- Cũng đã tới lúc, ta cũng không nói nhiều nữa. Cuộc thi hùng biện chính thức bắt đầu, đầu tiên bên chính sẽ cử người phát biểu trước.
.Vừa dứt lời, Uất trì Tu Tịch đã lắc lư đứng dậy, khua tay múa chân nói:
.- Cái này có gì để tranh luận nữa, từ xưa đến nay câu nói này chẳng phải cũng đều giải thích theo nghĩa đó sao? Nếu có sai, không lẽ các thánh nhân, những người thông minh trước đó lại nhìn không ra. Cho nên ta thấy chẳng có gì để tranh luận cả.
.- Hay! Nói hay lắm!
.Y vừa nói xong là nghe một tiếng hoan hô rất lớn.
.Không phải Uất Trì Kính Đức thì còn ai vào đây.
.Uất Trì Tu Tịch hei hei cười. Thật ra y cũng không định phát ngôn đâu, nhưng Uất Trì Kính Đức muốn y phải thể hiện cho thật tốt vào đêm nay. Y lại sợ nói muộn quá, sẽ bị người khác nói mất, thế là vội vã nói hết những lời mà y đã chuẩn bị suốt buổi chiều qua. Nhưng y không biết là, cho dù y nói cuối cùng, câu này cũng sẽ chẳng ai “phỗng tay trên” y đâu.
.Bên kia Tiêu Hiểu lập tức nói:
.- Phản đối cách nói của Uất Trì Tu Tịch. Trước đó có nhiều thánh nhân, nhiều người thông minh như vậy, tại sao chỉ có lãnh thổ của Đại Đường ta là lớn nhất? Tại sao chỉ có thực lực của Đại Đường ta là mạnh nhất? Mọi người nói có phải không?
.- Phải!
.Bên biện lập tức cao hô hưởng ứng.
.Hàn Nghệ thở dài một tiếng, cuộc thi hùng biện của hắn chắc bị hủy trong tay hai thằng khốn nạn này quá, hắn gõ búa vài cái, nói:
.- Được rồi, cuộc thi hùng biện chính thức bắt đầu.
.Uất Trì Tu Tịch ngẩn người:
.- Không phải đã chính thức bắt đầu rồi sao?
.- Ủa vậy hả?
.Hàn Nghệ hỏi lại với khuôn mặt mơ màng:
.- Bộ vừa nãy các ngươi đã bắt đầu biện luận rồi sao?
.Uất trì Tu Tịch nói:
.- Đương nhiên rồi!
.Hàn Nghệ vỗ đầu một cái:
.- A, thật là xin lỗi. Ta còn tưởng đó là tiết mục biểu diễn pha trò do các vị chuẩn bị cơ chứ.
.- Ha ha!
.Lập tức tiếng cười lớn ồ lên.
.Ngay cả bọn Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng lắc đầu.
.Ngượng quá!
.Uất Trì Tu Tịch, Tiêu Hiểu ỉu xìu ngồi xuống.
.Không đọc sách, còn muốn làm màu, đúng là không tự lượng sức. Hàn Nghệ nói:
.- Hiệp tiếp theo.
.Lần này tất cả mọi người đều cẩn thận hơn, không dám khinh suất ra mặt, quan trọng là Phó Đốc Sát này đúng là biết làm nhục người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận