Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 993: Kẻ phụ lòng.

.Đi vào đại sảnh, Hàn Nghệ mới vừa vào cửa, chỉ thấy một bóng đen phóng người đánh tới - Ôi! Cô phụ, sao người lại tới đây, thật là khổ cháu rồi.
.Hàn Nghệ bị sợ nhảy lên, thấy Nguyên Kiệt hướng về phía người mình dùng lực ủi ủi, một tay vội vàng che lên trước ngực.- Này, ngươi làm cái gì đấy?
.Nguyên Kiệt kích động không thôi, khoa tay múa chân nói: - Cô phụ, ngươi thật sự là thật lợi hại, một người có thể tiêu diệt mấy vạn đại quân Đột Quyết, đây chính là từ xưa tới nay không có nha! Ngươi biết hay không, ta vì hỏi thăm chi tiết trong đó mà cả ngày mời những tướng quân kia đến nhà ta uống rượu mua vui, chỉ mong có thể nghe nhiều hơn.
.Hàn Nghệ thật sự là tức chết với tiểu này, phẫn nộ nói: - Tiểu tử ngươi là tên ngốc à, việc tốt như vậy không đến tìm ta, thật sự là buồn cười.
.Nguyên Kiệt buồn bực nói: - Ta làm sao mà không muốn đi tìm cô phụ, nhưng cô cô nói ngươi phải xử lý chuyện Kim Hành, bảo ta đừng quấy rầy ngươi, sau đó người lại tổ chức ngươi dụng, lúc này ta đi tìm ngươi dễ làm cho người ta hiểu lầm đấy. Cô phụ, ngươi coi như thương xót, kể cho chúng ta nghe đi.
.Hàn Nghệ đảo mắt, nhỏ giọng nói: - Một trăm quan một canh giờ, thế nào?
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy ném ra một cái nhìn xem thường, người này càng không biết xấu hổ.
.Nguyên Kiệt trừng mắt nhìn, đột nhiên kích động nói: - Cô phụ, không phải chứ, hai chúng ta còn phải nói đến tiền sao?
.Hàn Nghệ hừ nói:
.- Hiện tại ta đang nghèo muốn nghe tiếng lạch cạch rung động.
.Nguyên Triết chen miệng nói: - Không phải tiền vàng rung động sao?
.- Vấn đề chính là ta không có tiền, đã nghèo chỉ còn lại hai cái trứng lạch cạch rung động thôi.
.- Hai cái trứng?
.Nguyên Kiệt gãi cằm, suy tư một lát, hỏi: - Cô phụ, hai cái trứng này là xuất phát từ điển cố gì?
.- Điển!
.Hàn Nghệ đột nhiên liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, nói: - Điển cố chính là ngươi.ngươi không có tiền thì không nói chuyện.
.Nguyên Kiệt vẻ mặt bất mãn nói: - Cho dù muốn nói tiền, điều này của ngươi cũng quá mắc, ta mời nhiều người bọn họ cả đêm ăn không hết một trăm quan tiền, tối đa cũng chỉ hơn mười quan tiền. Dù sao cũng là người Nguyên gia, cũng không phải là thằng ngốc.
.Hàn Nghệ rất khó chịu nói: - Giá trị con người bọn họ là cái gì, giá trị con người ta là cái gì, sao ta cứ cảm thấy như ngươi sỉ nhục ta a!
.- Không sai! Cô phụ hiện tại cũng là Tể tướng rồi.
.Nguyên Phỉ đi đến, chắp tay nói: - Thật sự là chúc mừng cô phụ, tuổi trẻ như vậy đã lên làm tể tướng, nàytata cũng không biết nói như thế nào là tốtnữa.
.Nói đến phần sau, y đột nhiên không biết nên hình dung như thế nào, bởi vì chưa bao giờ có ai còn trẻ như vậy đã lên làm tể tướng, nhìn thấy không giống lắm.
.Nguyên Triết cười nói: - Chúng ta và cô phụ độ tuổi ngang nhau, lại còn lẫn lộn đến không chịu được như thế, thật khiến ta mất mặt.
.Hàn Nghệ nói: - Ta ngược lại là đang nghĩ tới cuộc sống của các ngươi, tự do, phóng khoáng, vô ưu vô lo, ôi thật là khiến ta hâm mộ quá!
.Nguyên Kiệt, nghiêng cái đầu, tức giận nói: - Cô phụ, ta cảm thấy ngươi đang châm chọc chúng ta, nếu chúng ta bởi vì vậy mà luẩn quẩn trong lòng, thì ngươi phải chịu trách nhiệm a!
.Hàn Nghệ nói: - Ta tất nhiên là có trách nhiệm, vậy ngươi chọn nhảy sông tự vẫn hay là thắt cổ?
.- Tuy rằng ta so ra kém cô phụ ngươi, nhưng ta có tiền có nữ nhân, nhảy sông, thắt cổ tự vẫn để làm chi!
.Nguyên Kiệt phủi miệng, lại tiến đến bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn, hì hì cười nói: - Cô cô, hiện tại cô cô là tể tướng phu nhân, tể tướng phu nhân còn trẻ như vậy, cũng là chưa từng có ai, chúc mừng, chúc mừng!
.Hàn Nghệ nghe vậy trong lòng vui vẻ, lặng lẽ nhìn Nguyên Mẫu Đơn, nhưng thấy được Nguyên Mẫu Đơn đang trừng mắt nhìn Nguyên Kiệt liếc một cái.- Nguyên Kiệt, ngươi càng ngày càng kỳ cục không thể tưởng tượng rồi, ngươi có tin ta cho ngươi biến về Tây Vực không?
.Trong lòng Hàn Nghệ không khỏi thở dài một tiếng, trong ánh mắt có một chút ảm đạm.
.Nguyên Kiệt gãi đầu, rất là thấp thỏm nói:
.- Cô cô, ta chỉ đùa một chút thôi, cô cô cô cô sẽ không coi là thật đó chứ.
.- Vậy ngươi hãy câm miệng!
.- Ah.
.Nguyên Kiệt nói xong theo bản năng đưa tay đặt ở bên miệng, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, y không thể so với Nguyên Triết, y thích những nơi phồn hoa náo nhiệt, nếu để cho y đi đến nơi mà đến cứt chim cũng không có, y sẽ chết đấy.
.Nguyên Mẫu Đơn bất đắc dĩ lắc đầu, chợt thấy Hàn Nghệ cô đơn đứng ở bên cạnh, hiếu kỳ nói: - Chàng sao thế?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, cười nói: - Không có việc gì. Lại hướng về phía bọn Nguyên Triết nói: - Chuyện phiếm đến đây là chấm dứt, tiếp theo chúng ta có rất nhiều việc phải làm, về câu chuyện anh hùng của ta, ngày khác bàn lại đi, như vậy đi, cho các ngươi một chút ưu đãi, kiếm đủ 100 quan.
.Nguyên Kiệt lập tức vui vẻ nói:
.- Cái này được nha.
.Thật là người có tiền a! Hàn Nghệ âm thầm nói một tiếng, đầu tiên là cùng Nguyên Mẫu Đơn đi vào chỗ ngồi chính giữa ngồi xuống, Nguyên Triết bọn họ cũng đều ngồi xuống.
.Hàn Nghệ nói: - Trước mắt gấp nhất chính là, quyết định kế hoạch khoanh vùng đất đai, dù sao cũng đã cho ngươi thời gian hơn một năm rồi, ta hy vọng đừng lại khiến ta hao tâm tổn sức một lần nữa.
.Nguyên Triết nói:
.- Điểm này kính xin cô phụ yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.
.- Tốt lắm!
.Nguyên Triết bọn họ không để cho Hàn Nghệ thất vọng, đem đất đai tương lai của Nguyên gia ở Quan Trung phân chia lại một lần nữa, thậm chí bao gồm Sơn Đông, Hà Bắc và những khu khác, không cần phải thương thảo lại nữa, như vậy kế tiếp dĩ nhiên là thương lượng làm thế nào để trên cơ sở việc này như thế nào, đạt tới mục đích khoanh vùng đất đai.
.Dù sao kế hoạch này thực sự đã phải trải qua muôn ngàn thử thách, ngay chuẩn bị thôi cũng đã mất hơn hai năm, bởi vậy đàm phán thật nhanh sau đó Hàn Nghệ đem nhiệm vụ phân phối cho bọn họ.
.- Được rồi! Mọi người trở về chuẩn bị một chút, chắc là ở trong vài ngày này thôi! Hàn Nghệ tràn đầy tin tưởng nói.
.Nguyên Kiệt hả hả nói: - Cô phụ, tối nay ngươi đi về sao?
.Đây là một vấn đề có tính suy nghĩ!
.Hàn Nghệ theo bản năng đưa ánh mắt liếc nhìn về hướng Nguyên Mẫu Đơn, nhưng bắt gặp mặt nàng một chút cảm xúc cũng không có, nghĩ thầm rằng, thôi đi, vẫn là nói xong đi rồi lại suy nghĩ vấn đề này sau! Nói: - Không được! So sánh với các ngươi, ta mới không nhẹ nhàng như vậy, ta còn rất nhiều việc phải làm.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vậy thì chàng trở về sớm đi, không nên làm chậm trễ chuyện.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng nói: - Nơi này thì giao lại cho nàng rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu.
.Nguyên Triết và Nguyên Kiệt nhìn nhau liếc mắt một cái, bọn họ cũng không phải chim non, không khí này dường như có chút lạ lạ.
.Ta đến cuối cùng có nên kiên trì hay không?
.Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn sau khi từ biệt, trong lòng không khỏi xổ ra một vấn đề như vậy, kỳ thật hắn cũng có cảm giác khoảng cách giữa mình và Nguyên Mẫu Đơn càng ngày càng xa rồi, đương nhiên, đây là hai bên, không phải là Nguyên Mẫu Đơn tăng thêm bất hòa với hắn, mà hắn cũng hiểu được giống như lửa này đang từ nhỏ đi lên, không giống như hắn gặp Tiêu Vô Y, thời điểm gặp mặt cái mũi sẽ chua, ánh mắt sẽ đỏ rất tự nhiên.
.Nhưng khi hắn nhìn thấy Nguyên Mẫu Đơn, tuy rằng vẫn rất là vui vẻ, nhưng không có cái loại cảm giác vui sướng có thể đẩy nước mắt chảy ra.
.Chính Hàn Nghệ cũng tinh thông tâm lý học, hắn biết rằng tình yêu kỳ thật không vĩnh hằng, nói phai nhạt liền phai nhạt, trở về không được, chỉ có điều đến cuối cùng hắn cũng không rõ ràng thật là phai nhạt hay bởi vì hai người đều cố ý giữ một khoảng cách, làm cho xuất hiện một loại biểu hiện giả dối. Trong tâm lý học, thì hai người đang có một lớp giấy chắn ở giữa, có đôi khi ngươi không biết có nên xé rách lớp giấy này hay là không, nếu như xé rách rồi, không còn cảm giác thì thật sự là không còn cảm giác, còn nếu như không xé, thì đó là biểu hiện giả dối, rất nhiều ân hận đều là từ lớp giấy này mà ra.
.Bịch!
.- Ôi!
.Hàn Nghệ mới ra khỏi Nguyên Gia Bảo không bao lâu, đột nhiên cảm giác gáy bị cái gì đánh xuống, hắn đau nhe răng trợn mắt, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Tiểu Dã, nhưng hắn biết rằng Tiểu Dã bây giờ đã không làm việc này nữa rồi, nhìn xung quanh trái phải một chút, xung quanh đến một cái bóng người cũng không có, ngẩng mặt lên: - Chẳng lẽ là mưa đá! Phát hiện không trung sáng sủa vô cùng, lại cúi đầu xuống, phát hiện dưới chân có một quả hồng nhỏ.
.Bịch!
.- Ôi!
.Hàn Nghệ rên rỉ một tiếng, ôm đầu bỏ chạy, bởi vì cái thứ hai cho hắn biết nhất định là do người làm, hiện tại hắn nhiều kẻ thù như vậy, hơn nữa đặc tính nghề nghiệp, phản ứng đầu tiên là chạy.
.Nhưng quả hồng nhỏ kia như bóng với hình, đánh đập Hàn Nghệ chạy bán sống bán chết.
.Nổi giận!
.Hàn Nghệ biết rằng chạy không qua được đối phương, ngừng lại cả giận nói: - Người nào đánh lén lão tử, có gan thì ra đọ sức một chút đi, đừng trốn trốn tránh tránh.
.- Tốt!
.Nghe được một tiếng cười trêu đùa.
.Chỉ thấy trên cây đại thụ nhảy xuống một người.
.- Là ngươi?
.Hàn Nghệ nhìn người nọ, lập tức nổi trận lôi đình, cả giận nói: - Ta nói này Nguyên Bảo chủ, ngươi lại làm cái gì thế?
.Nguyên Ưng chậm rãi hướng tới Hàn Nghệ đi đến, hai mắt giống như đôi mắt ưng, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Hàn Nghệ, cười lạnh nói: - Làm gì? Hôm nay ta muốn giáo huấn kẻ phụ lòng này.
.- Kẻ phụ lòng?
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy không hiểu ra sao cả, nói: - Cái gì kẻ phụ lòng?
.Nguyên Ưng hừ nói: - Ta lại hỏi ngươi, quay về lâu như vậy, có ở cùng muội muội của ta một lát?
.Nói công việc có tính không? Hẳn là không tính đi! Hàn Nghệ không hiểu có một chút chột dạ, ngoài miệng lại nói: - Ngươi cũng biết gần đây xảy ra rất nhiều việc, ta cũng chỉ thiếu nước phân thân ra thôi!
.- Mười kẻ phụ lòng, chín kẻ đều nói như vậy!
.Nguyên Ưng hừ nói.
.Dường như là thật, đời sau cũng là như vậy! Hàn Nghệ trong lòng tự hỏi, nếu ngày đó Nguyên Mẫu Đơn không cự tuyệt hắn, hắn như thế nào cũng phải ở Nguyên gia qua một đêm, chỉ có điều hiện giờ nếu muốn, thì lại quan hệ trực tiếp đến tương lai của hai người, hắn không muốn khi mà hắn không chuyên tâm, lại thảo luận những chuyện này, hắn tuy rằng không đi tìm Dương Phi Tuyết, nhưng cái này đều là hắn cảm thấy Dương gia vào lúc này không muốn nhìn thấy hắn tới Dương gia, nhưng hắn vẫn nhờ Tiêu Vô Y đi nói với Dương Phi Tuyết một tiếng.
.- Sao vậy? Không còn lời nào để nói à? Nguyên Ưng thấy Hàn Nghệ im lặng không nói, không khỏi tràn đầy tức giận, nói: - Lão tử thật sự là nhìn lầm ngươi rồi, ta không thể tưởng tượng được ngươi lại là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.
.Lúc nói chuyện, còn kèm theo cốt cách thanh âm hung bạo.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Nguyên Ưng, gặp vẻ mặt vô cùng tức giậm, không khỏi thở dài nói: - Ta cũng là có nỗi khổ tâm đấy.
.- Nỗi khổ tâm?
.Nguyên ưng sửng sốt, thấy Hàn Nghệ thoáng cúi đầu, giống như thực sự có chuyện bí mật khó nói, bộ dạng không khỏi suy tư một lát. Bỗng nhiên, trong mắt ông ta hiện lên một chút sợ hãi, không kìm nổi tay giơ lên che miệng mình, rất là tuyệt vọng nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chợt thấy ánh mắt Nguyên Ưng có chút đáng sợ, hoang mang nói: - Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì?
.Nguyên Ưng nuốt một hớp nước bọt, trong cổ họng mãi phát ra một âm thanh, nói: - Nghe. Nghe nói ngươi bị thương? Thanh âm rất là run rẩy.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đúng vậy!
.- Kiakia không biết tổn thương ở đâu? Nguyên Ưng khẩn trương hề hề nói.
.Hàn Nghệ không tin ông ta sẽ quan tâm như chính mình rồi, nói: - Trên lưng! Sao vậy?
.Nguyên Ưng nói: - Chỉ thế thôi sao?
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Nếu không thì sao?
.Nguyên Ưng một tay đột nhiên khoác lên trên vai của Hàn Nghệ, đương nhiên Hàn Nghệ không thể nào phản kháng một cái đập này của ông ta, lại nghe ông ta vô cùng ôn hòa nói: - Hàn Nghệ, ngươi không có đọc qua sách, không biết ngươi có nghe qua điển tích sợ thầy giấu bệnh chưa?
.- Nghe qua rồi!
.Hàn Nghệ càng nghe càng hoang mang rồi, như thế nào lại lôi đến chuyện sợ thầy giấu bệnh rồi, hơn nữa thằng nhãi này làm sao một tý lại trở nên vô cùng dịu dàng, thật giống như một vị đại ca vô cùng tốt, nhưng ở trong mắt Hàn Nghệ càng giống một quẻ cầm cây kẹo que lừa lấy hạt cao lương của cô bé.
.- Nghe qua rồi thì tốt! Nguyên Ưng ý sâu xa, nói: - Vậy ngươi cũng hiểu được đạo lý trong đó, có bệnh phải trị, không cần giấu diếm, nếu mang theo, chẳng những sẽ hại chính mình hoặc là sẽ hại người khác. Ta biết rằng loại chuyện này không tiện nói, ta đây cũng có thể lý giải, tuy nhiên, ngươi có thể nói với ta, ta biết không ít kỳ nhân dị sĩ, nhất định có thể đến giúp ngươi, bất kể như thế nào, ta đều đã nghĩ toàn bộ các biện pháp chữa lành của ngươi.
.Có bệnh phải trị? Hàn Nghệ thật sự là như lọt vào trong sương mù, nói: - Nguyên Bảo chủ, ngươi đừng như vậy, ta rất sợ đó, ngươi có chuyện cứ nói rõ là được.
.Nguyên Ưng nhỏ giọng nói: - Ngươi thành thật nói ra, có phải làm bị thương nơi đó hay không?
.- Nơi nào?
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói.
.Nguyên Ưng cúi đầu xuống, trong mắt ông ta tràn đầy tình cảm đau buồn.
.Hàn Nghệ cũng cúi đầu xuống, nhìn hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, đẩy mạnh Nguyên Ưng ra, che dưới háng, nổi giận mắng: - Ngươi mới biến thành thái giám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận