Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 503: Hạng Trang múa kiếm

.Người có ngu xuẩn đến đâu cũng biết Hàn Nghệ đây là đang nói ngược đó, hắn rõ ràng chính là muốn đem Uất Trì Tu Tịch bọn họ làm mặt trái của tài liệu giảng dạy.
.Thử hỏi như vậy, sau này có ai còn dám xem thường bài tập mà giáo sư giao cho.
.- Ngươi không thể làm như vậy.
.Uất Trì Tu Tịch rít gào nói.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta đem thứ ta cho rằng đặc sắc, bày ra cho những bạn học khác xem, việc này không có gì là không thể cả.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Ngươi nếu dám làm như thế, ta.
.Hàn Nghệ ngắt lời của y, nói:
.- Dù sao đi nữa cũng đừng đem nói nốt câu sau ra khỏi miệng, nếu không, ngươi sẽ tiến thoái lưỡng nan đấy.
.Phải biết rằng nơi này chính là địa bàn của Hàn Nghệ.
.Tiêu Hiểu vội nói:
.- Chúng ta chép đây, chúng ta chép là được rồi, hy vọng mọi người học tập theo chúng ta nhiều hơn!
.Một cái chỉ là cho những học sinh bây giờ xem, hơn nữa đến lúc đó còn có thể thu hồi lại, mà một cái là vĩnh viễn dán tại trên bản sỉ nhục, hai hại tướng quyền, chọn cái nhẹ hơn!
.Chỉ là khi y nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt tuấn tú kia, đã đỏ lên.
.Đương nhiên, mọi người cũng dùng tiếng cười để hưởng ứng y.
.- Các ngươi thật sự không muốn đem cảm nhận của mình cho mọi người chiêm ngưỡng sao?
.Phàm là những học viên bị điểm danh thì toàn bộ đều lắc đầu.
.Hàn Nghệ hơi có vẻ tiếc nuối gật đầu nói:
.- Được rồi! Ta đồng ý với các ngươi, dù sao ta cũng là người rất là dễ nói chuyện.
.Ngươi thật sự là dễ nói chuyện sao!
.Hàn Nghệ xoa nhẹ cổ họng nói:
.- Ngoài ra, ta còn phát hiện một số văn chương viết rất là đặc sắc, ta sẽ đem văn chương này đặt ở trên báo bảng gỗ của trại huấn luyện chúng ta, cái gọi là báo bảng gỗ hình dáng của nó cũng không khác với tấm bảng gỗ này lắm, chỉ là phía trên sẽ có các văn chương ưu tú của một số học sinh chúng ta, cung cấp cho mọi người học tập.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Chúng ta cũng đồng ý đi chép rồi, sao ngươi còn phải làm như vậy.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta nói là trừ cái này ra, nói cách khác bài cảm nhận so với các ngươi hơi kém một chút, hoàn toàn không liên quan đến ngươi, ngươi có thể yên tâm đi.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Thế còn được.
.Trời ạ! Hàn Nghệ trợn mắt lên, tiếp tục nói:
.- Mặt khác, ta phát hiện bài cảm nhận mọi người đưa lên. Đối với 'Duy phụ nữ và tiểu nhân khó nuôi dưỡng nhất " Mọi người hình như cũng cảm thấy không nên đem phụ nữ xem thành tất cả phụ nữ trong thiên hạ, như thế thì không có gì để tranh luận nữa, nhưng đối với 'Dân có thể làm theo, không thể khiến họ biết' những lời này có lý giải khác nhau, một nhóm người thì thừa nhận quan điểm của Thôi Hữu Du, còn có một nhóm người thì thừa nhận quan điểm của Lư Khai Minh, hơn nữa đều nói đến rất là hay, ta cảm thấy cái đề tài này còn có thể tiếp tục kéo dài xuống. Hôm qua chúng ta nói lời của thánh nhân nói như vậy có tuyệt đối chính xác hay không, như vậy hôm nay chúng ta thể nghiệm một chút thái độ nghi ngờ này, xem cuối cùng 'Dân có thể làm theo, không thể khiến họ biết' những lời này là có ý gì?
.Lời kia vừa thốt ra, phía dưới lập tức bắt đầu nổi lên tranh luận, cũng không cần Hàn Nghệ đi thêm mắm thêm muối.
.Hàn Nghệ lần này cũng lạ, một câu cũng không nói, chỉ đứng ở một bên xem bọn họ tranh luận.
.Mỗi người đều thông họng hò hét, tranh luận đến mặt đỏ tai hồng, tất cả mọi người rất là tập trung tinh thần. Càng về sau, ngay cả nhóm công tử Uất Trì Tu Tịch, Tiêu Hiểu, Dương Mông Hạo không thích đọc sách này cũng đi theo làm ồn ào lên, e sợ cho thiên hạ không loạn, chỉ có rất ít người lựa chọn trung lập.
.Cũng không biết trải qua bao lâu, Hàn Nghệ đột nhiên gõ bục giảng:
.- Được rồi, được rồi. Hôm nay dừng lại ở đây.
.Uất Trì Tu Tịch liền nói ngay:
.- Việc này cũng còn chưa phân ra thắng bại, sao lại kêu ngừng lại rồi.
.Ngươi chỉ là làm ồn ào lên, còn có tư cách nói lời này. Hàn Nghệ cười nói:
.- Giờ tan học tới rồi, các ngươi về nghỉ ngơi được rồi.
.- Đã xong tiết học rồi sao?
.Mọi người lâm vào sửng sốt. Vừa nhìn xung quanh, lại phát hiện ngoài cửa đứng đầy người.
.Hoá ra bọn họ đã tranh luận gần một canh giờ.
.Bọn họ chưa bao giờ cảm nhận qua, thời gian đi học lại qua đi nhanh như vậy, tiết học này thật đúng là càng ngày càng có ý nghĩa rồi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng vừa rồi trong quá trình tranh luận của các ngươi. Ta đột nhiên nghĩ ra một cái ý tưởng thật hay, chính là mở một cuộc đại hội thi đấu về biện luận, đặc biệt vì vấn đề này mà tiến hành nghiên cứu thảo luận.
.Cái này thú vị đó nha!
.Dương Mông Hạo hưng phấn nói:
.- Lúc nào cử hành.
.Hàn Nghệ nói:
.- Chỉ sợ còn phải đợi mấy ngày nữa, bởi vì ta thấy các ngươi chuẩn bị cũng chưa được đầy đủ, ta cho các ngươi mấy ngày thời gian đi chuẩn bị, đi tìm tư liệu. Ngày mai ta sẽ cho hai bên xác định chọn người, đến lúc đó chúng ta sẽ tranh luận thoải mái một chút, các ngươi nghĩ thế nào?
.Toàn bộ đều bỏ phiếu thông qua.
.Cái này so với học cái gì đại học chi đạo còn thú vị hơn.
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Tốt lắm, tương lai mấy ngày, ta sẽ không giảng bài nữa, chính các ngươi tự trao đổi nên làm thế nào để thắng đối phương, nhưng nhất định phải tới lớp học, nhưng các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ giúp các ngươi mở thêm một phòng học, cho các ngươi được tự chuẩn bị.
.Lời này vừa nói ra, lại giành được chiếm được cả sảnh đường ủng hộ.
.Đây tuyệt đối là một câu êm tai nhất mà Hàn Nghệ từng nói qua.
.Nguyên nhân Hàn Nghệ làm như vậy cũng là bởi vì học vấn của hắn có hạn, nếu là nói thật, hắn đúng là không bằng đám người phía dưới kia, bởi vậy cách hắn dạy học chính là —— tự học thành tài.
.- Vậy tan học đi!
.Hàn Nghệ vĩnh viễn là người thứ nhất đi ra lớp học đấy.
.Nhưng hắn vừa ra tới, đã bị một số người bao vây rồi, bọn họ ngăn chặn Hàn Nghệ chỉ có một mục đích, chính là muốn đến lớp của Hàn Nghệ học, lớp này rất thú vị, cả ngày chỉ thuộc nơi này náo nhiệt nhất, lớp khác đều là không khí trầm lặng. Nhưng bọn họ cũng không có suy nghĩ qua cảm giác của giáo sư bọn họ.
.Hàn Nghệ không có nóng lòng trả lời, mà là kêu bọn họ viết một bài cảm nhận ra, nếu có giải thích thật tốt, sẽ cho phép bọn họ tham gia đại hội thi đấu biện luận.
.Ký túc xá Học viên.
.- Đại hội thi đấu biện luận, đây quả thật là rất thú vị.
.Dương Mông Hạo dường như sức lực không có tận cùng, hưng phấn đến nhún nhún nhảy nhảy, lôi kéo Triệu Thiên Phú nói:
.- Thiên Phú, ngươi chọn đứng ở bên ai vậy.
.Triệu Thiên Phú nghiêng chân nói:
.- Việc này ta chỉ xem náo nhiệt thôi, lấy học vấn của chúng ta, đi ra chỉ có phần mất mặt à.
.Y là một người thật sự khá biết điều, biết rõ năng lực của mình ở chỗ nào, tính cách hoàn toàn khác với Dương Mông Hạo, Dương Mông Hạo thích tám chuyện, nói nhiều lời, hai người cùng một chỗ, đó cũng là bổ sung tốt đẹp.
.Dương Mông Hạo nói:
.- Vậy thì không có gì thú vị rồi! Ta nghĩ kỹ rồi, ta chọn bên Khai Minh bọn họ, hay là ngươi theo ta một phe đi.
.Triệu Thiên Phú như cũ thản nhiên nói:
.- Chọn bên nào ta cũng không sao cả, chỉ là ta còn phải nhìn xem, nếu có thể không cần mở miệng ra nói, ta đây sẽ cùng ngươi một phe, nếu còn phải bắt ta đi lên nói, ta sẽ không tham gia đâu, ta cũng khôngmuốn bị mất mặt đâu.
.- Hu hu hu ——!
.Hai người lúc nói chuyện, chợt nghe giường bên trên truyền ra tiếng khóc.
.Hai người sửng sốt, đứng dậy nhìn lên. Chỉ thấy giường trên, có cái chăn nhẹ nhàng lay động.
.Dương Mông Hạo nói:
.- Ngạn Bá, ngươi bị sao thế?
.Người này tên là Hứa Ngạn Bá, chính là cháu của Hoằng Quán học sĩ Hứa Kính Tông.
.- Ta —— ta nhớ nhà.
.Trong chăn truyền ra một tiếng nức nở.
.Dương Mông Hạo sửng sốt, nói:
.- Nhớ nhà? Ta cảm thấy nơi này thật thú vị đó. Làm gì phải nhớ nhà, ở nhà còn nhàm chán hơn.
.Thằng nhóc hỗn này hận nhất là phải ở nhà, y thích nhất là loại sinh hoạt tập thể này.
.Nhưng cũng không phải mọi người cũng như Dương Mông Hạo vậy, lúc ban đầu bọn họ tới đây, đối với tất cả đều cảm thấy rất mới mẻ. Bởi vậy mới không có cảm thấy, nhưng khi đến ngày thứ hai, cái mới mẻ này thoáng chút trôi qua một cái, bọn họ lại phát hiện trại huấn luyện này cũng không đơn giản như vậy, cuộc sống gian nan, huấn luyện nghiêm khắc cùng với kiểu quản lý khép kín lại, khiến một loại cảm xúc tiêu cực bắt đầu lan tràn ra, đây cũng là bởi vì bọn họ từ nhỏ đã sốngdưới cánh chim của cha mẹ, vừa gặp phải phiền phức gì, thì đều nhớ đến cha mẹ, nếu ngươi bảo bọn họ đi ra ngoài phong lưu vui chơi. Cho dù là một tháng cũng sẽ không nhớ nhà đấy.
.Không chỉ là Hứa NgạnBá, còn có rất nhiều người bắt đầu nảy ra suy nghĩ nhớ nhà trong đầu.
.Hôm sau, buổi sáng.
.Từng tiếng khẩu lệnh xoay quanh trên không sân thể dục, huấn luyện buồn tẻ vẫn phải tiếp tục, hôm nay nội dung huấn luyện chính là đem huấn luyện hai ngày trước học được cùng nhập lại một chỗ.
.Trưởng Tôn Diên và Độc Cô Vô Nguyệt vừa chậm rì rì vây quanh sân thể dục đi tới, vừa trò chuyện với nhau.
.- Vô Nguyệt, ngươi có phát hiện không?
.- Ừ.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Hôm nay dường như so với hai ngày trước yên ổn đi rất nhiều.
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Lúc nãy khi ăn sáng, ta nghe nói đêm qua rất nhiều người còn nhớ nhà mà khóc đó.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Đây cũng là chuyện trong dự định rồi, loại huấn luyện này một ngày hai ngày còn có thể kiên trì một chút, nhưng càng lâu ngày, nhất định sẽ có rất nhiều người chịu không nổi. Hơn nữa, bọn họ ở trong này bất cứ chuyện gì cũng phải tự mình đi giải quyết, đây cũng là một việc khiến bọn họ khó vượt qua nhất đấy, thật ra hôm nay vẫn chưa có người nào rời khỏi. Đã vượt khỏi dự tính của ta rồi, ta cho là bọn họ nhiều nhất cũng chỉ kiên trì được một ngày.
.Trưởng Tôn Diên thản nhiên nói:
.- Ngươi quên mất lễ chú mục kinh khủng kia rồi sao?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Lễ chú mục chỉ có tác dụng đối với một số người trong bọn họ thôi, nhưng hơn phân nửa người trong đó vẫn quá mức yếu đuối, bị đè xuống mạnh như thế, bọn họ rất nhanh sẽ kiên trì không nổi, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ không e dè mặt mũi cái gì nữa. Ta cảm thấy ngày mai nhất định sẽ có người rời khỏi đấy.
.Trưởng Tôn Diên hơi hơi nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra một vẻ nghi ngờ.
.Chờ đến ngày thứ hai, vẫn còn rất yên ổn, chỉ là cảm xúc tiêu cực ở trên mặt rất nhiều học sinh đã không thể che dấu rồi, nhưng lại không ai lựa chọn rời khỏi, cho đến khi mặt trời lặn xuống.
.Độc Cô Vô Nguyệt không khỏi cảm thấy rất là kinh ngạc, nói:
.- Điều đó không có khả năng nha, vì sao ngay cả một người cũng không rời khỏi chứ?
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói:
.- Quả nhiên là như thế.
.Độc Cô Vô Nguyệt kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Diên nói:
.- Ngươi có phải nhìn ra được cái gì rồi không?
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Ngươi còn nhớ không, ngày ấy khi đang dùng cơm, Hàn Nghệ chủ động nhắc tới chuyện nghỉ phép.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Chuyện này ta đương nhiên còn nhớ rõ.
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Mà lúc ấy tên Ngôn Hào cũng ở bên ngoài, rất có thể đã nghe được.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Việc này ta cũng biết, ta đã nghe được một số học sinh nói qua việc này, nhưng việc này với rời khỏi có liên quan gì vậy?
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Ngươi suy nghĩ một chút xem, nếu lúc này rời khỏi, nhất định phải nhận lễ chú mục, nhưng nếu là đi mà không trở về chỗ này?
.Độc Cô Vô Nguyệt cau mày nói:
.- Ngươi nói đây là Hàn Nghệ cố ý đem tin tức này để lộ ra ngoài hay sao?
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu nói:
.- Rất có thể là như vậy, bởi vì kể từ đó, như vậy rất nhiều học sinh có thể mượn ngày nghỉ này tránh đi khỏi phải nhận lễ chú mục kia.
.Độc Cô Vô Nguyệt ừ một tiếng:
.- Ngươi nói rất đúng, dù sao các gia tộc lớn cũng không phải dễ chọc đấy, nếu để cho mặt mũi bọn họ mất hết mà nói, đối với Hàn Nghệ cũng không phải là một chuyện tốt, như thế ít nhất có cách có thể xoa dịu xuống, tránh để phát sinh xung đột chính diện.
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Mới đầu ta cũng là nghĩ như vậy, nhưng theo ta hiểu biết của ta đối với Hàn Nghệ, cùng với những chuyện Hàn nghệ đã làm ra mấy ngày này mà xem, sự việc có thể không đơn giản như vậy.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Như vậy là sao?
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Những học sinh này tại sao vẫn không có cách nào với Hàn Nghệ, chủ yếu là bọn họ ở trong này một thân một mình, bên ngoài cũng không biết tình hình của bọn họ, một khi nghỉ phép trở về, tình hình tại trại huấn luyện hoàng gia này nhất định sẽ truyền ra ồn ào xôn xao, đến lúc đó khẳng định có không ít người sẽ đến đây gây sự với Hàn Nghệ, sau đó, nếu những người này phải rời khỏi mà nói, bọn họ tuyệt đối sẽ đem trách nhiệm đổ lên trên người của Hàn Nghệ, mà trại huấn luyện hoàng gia này lại là quyết định của bệ hạ, như vậy khẳng định sẽ có người đi đến chỗ của bệ hạ để tố cáo đó.
.Nói tới đây, y chợt ngẩn ra, nói:
.- Vô Nguyệt, ta có một suy đoán rất là to gan là —— lễ chú mục này có thể cũng không phải là vì những học sinh này mà thành lập, mà là vì trưởng bối của bọn họ thành lập, Hàn Nghệ thật sự chính là muốn mượn cơ hội này để làm nhục các đại thần trong triều.
.Độc Cô Vô Nguyệt nghe được mà hai mắt trợn lên, khiếp sợ nhìn Trưởng Tôn Diên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận