Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1020.2: Khuyến nông tang

..
.Còn đợi! Tim Hàn Nghệ đã sắp nhảy ra ngoài rồi, thấp thỏm bất an nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Chàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
.Hàn Nghệ thấp thỏm nói: - Chuyện này đương nhiên là nhớ, ở Nữ Sĩ Các mà. Nghĩ bụng, nàng sẽ không định hỏi ta lần đầu tiên gặp nhau là ngày mấy tháng mấy năm bao nhiêu chứ, đây là chi tiết xuất hiện trong phim thần tượng, với lại tuyệt đối là dùng để chống lại đàn ông trong thiên hạ, nếu đàn ông mà cả ngày chỉ nhớ những chuyện này thì đoán chừng sự nghiệp cũng chỉ như vậy thôi.
.Cũng may Nguyên Mẫu Đơn chưa từng xem phim thần tượng, hỏi: - Lúc đó chàng đã làm gì?
.- Lúc đó ta!
.Nói đến đây, Hàn Nghệ khẩn trương phanh xe lại, hơi đổ mồ hôi, nàng sẽ không thanh toán nợ cũ vào lúc này đấy chứ.
.Nguyên Mẫu Đơn chăm chú nhìn hắn, khẽ hừ nói:
.- Lúc đó chàng đã lấy trộm khăn thêu của ta, nhưng chàng yên tâm, ta đã không trách chàng từ lâu rồi, nhưng ta muốn biết làm sao chàng làm được?
.Câu hỏi này vẫn luôn làm phiền nàng rất lâu rồi, mà nàng lại là kiểu nữ nhân vô cùng chấp nhất.
.- Thôi đi mà!
.Hàn Nghệ rên rỉ một tiếng, hai tay bất ngờ ôm Nguyên Mẫu Đơn, nói: - Đại mỹ nữ, lúc này mà nói mấy chuyện đó, phá hỏng phong cảnh a.
.Nguyên Mẫu Đơn chấp nhất nói: - Không được, hôm nay chàng phải nói cho rõ!
.- Chính là như vậy a!
.Hàn Nghệ rất bất đắc dĩ vung tay lên, nhưng lại thấy trong tay hắn đang cầm một cái yếm đỏ.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn thấy dường như rất quen a, đột nhiên cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy cặp thỏ trắng của nàng run run, ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy Hàn Nghệ như ngừng thở, trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào vệt xuân quang kia, dường như đang nói, các bảo bối, đã lâu không gặp.
.- Á!
.Nguyên Mẫu Đơn hậu tri hậu giác đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng một tay chắn trước ngực, nhưng với quy mô này, hai tay cũng khó mà che nổi a.
.Lúc này nếu còn nhịn được thì Hàn Nghệ không phải là đàn ông rồi, đẩy người thiếu phụ có thân hình hoàn mỹ này ngã nhào trên giường, chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ, đây quả thực chính là chất xúc tác.
.Hàn Nghệ ngấu nghiến hôn lên môi Nguyên Mẫu Đơn, khi thỏa thích mút cái lưỡi thơm đỏ hồng kia, một bàn tay to đặt đỉnh tuyết khiến Tiêu Vô không ngừng ghen tỵ kia, chỉ cảm thấy mịn màng đến cực độ, khiến chiếc váy lụa mỏng bóng loáng cũng trở nên thô ráp vô cùng, làm cho Hàn Nghệ thậm chí không dám dùng lực, chỉ bóp nhẹ nhàng.
.- Ưm! Nguyên Mẫu Đơn hơi há miệng, cặp lông mày đen nhíu lại, trong mắt chứ nước mắt nóng hổi.
.Hàn Nghệ thấy vậy, nói thầm, có phải là ta quá thô lỗ rồi không, lập tức dừng tay lại, dè dặt hỏi: - Mẫu Đơn, nàng sao vậy?
.Nguyên Mẫu Đơn gặp Hàn Nghệ quan tâm mà quên mình, trong lòng biết lúc này hắn có thể chủ động dừng lại là hết sức không dễ dàng gì, đủ thấy rằng hắn chú ý đến mình, còn hơn cả cơ thể của mình, thấy rất cảm động, nước mắt không ngăn được mà chảy ra, lắc đầu nói: - Không sao, ta chỉ cảm thấy quá vui thôi. Trong lúc nói, cánh tay ngọc ngà của nàng quấn lấy cổ Hàn Nghệ, hạnh phúc cười nói: - Hàn Nghệ, ta muốn làm thê tử của chàng.
.- A!
.Phù dung dưới trướng, hồng triều cuồn cuộn.
.Đây tuy đã không phải lần đầu, nhưng cảm giác lần đầu mang lại cho họ đều chỉ là một hồi ức, cảm giác rất mơ hồ, bởi vậy nghiêm túc mà nói, về ý nghĩa thì đây mới là lần đầu tiên của hai người họ, người ngoài không thể cảm nhận hết sự khoái hoạt trong đó.
.Sáng sớm hôm sau Hàn Nghệ đã tỉnh dậy, tuy tối hôm qua "mai nở hai lần", nhưng hắn lại cảm thấy tinh thần khí sảng, đây chủ yếu là vì hắn và Nguyên Mẫu Đơn cuối cùng cũng tu thành chính quả, trong lòng không còn chuyện gì bất đắc dĩ nữa, đối diện với Lý Nghĩa Phủ bọn họ, Hàn Nghệ có như thế nào đi nữa cũng sẽ không cảm thấy bất lực, chỉ có Nguyên Mẫu Đơn và Tiêu Vô Y, Dương Phi Tuyết khiến hắn luôn than thở, chuyện phiền lòng này một khi không còn nữa thì cả người đều tràn trề năng lượng.
.Cúi nhìn chăm chú mỹ nhân còn đang ngủ say trong lòng, thấy trên vết ửng đỏ mặt nàng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, làn da trơn nhẵn dường như nhuộm lên một lớp màu hồng phấn nhàn nhạt, kiều diễm ướt át, rất là mê người, khiến hắn không nhịn được hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia hai cái, một bàn tay to đặt trên bầu ngực đầy đặn, nhẹ nhàng nắn bóp, thầm nghĩ, chẳng trách Vô Y lại ngưỡng mộ như vậy, quả thật là hoàn mỹ, sau này chúng nó đều thuộc về mình rồi, ha ha.
.Đang lúc hắn vui vẻ, bỗng nhiên một bàn tay túm lấy cổ tay hắn, chỉ thấy Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên mở trừng mắt, hai tia hàn quang bắn về phía Hàn Nghệ.
.Dù sao cũng là nữ cường nhân, một cái nhìn này khiến Hàn Nghệ có chút kích động, tay bóp mạnh hơn.
.Chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ, Nguyên Mẫu Đơn hai tròng mắt mơ màng, lườm Hàn Nghệ với vẻ trách cứ.
.Đúng rồi! Vếu trong tay ta, sợ gì nàng chứ! Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Nàng dậy rồi.
.- Chàng tác quái như vậy, ta có thể không dậy được sao. Nguyên Mẫu Đơn lườm hắn một cái, nói: - Mau buông ra đi, ta phải dậy rồi.
.Tay còn lại của Hàn Nghệ ôm chặt lấy nàng, nói: - Giờ vẫn còn sớm, nằm thêm một lát nữa đi.
.Vốn dĩ giờ này Nguyên Mẫu Đơn đều phải đi xem hoa của mình, nhưng thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Hàn Nghệ, với lại bản thân nàng cũng rất hưởng thụ cảm giác nằm trong lòng Hàn Nghệ, e lệ nói: - Vậy vậy chàng không được làm chuyện xấu. Nhưng cũng không lấy bàn tay kia của Hàn Nghệ ra.
.Hàn Nghệ gật đầu cái rụp nói: - Tuyệt không làm chuyện xấu!
.Nguyên Mẫu Đơn phong tình vạn chủng lườm hắn một cái, sau đó ngoan ngoãn nằm trong lòng Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ hai tay ôm nàng, cảm nhận xúc cảm do cơ thể tuyệt đẹp kia mang lại cho mình, cơ thể đó mềm mại đầy đặn đến cỡ nào, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận rõ ràng thấy làn da nhẵn mịn mềm mại như tơ lụa của mỹ nữ trong lòng, cảm khái nói: - Ôn nhu hương, anh hùng chủng! Hôm nay coi như ta đã cảm nhận được rồi.
.Anh hùng chủng? Nguyên Mẫu Đơn nhìn ánh mắt đắc ý của hắn, trong lòng lại có chút hơi tức giận, nàng chưa bao giờ từng nghĩ sẽ cùng Tiêu Vô Y hầu hạ chung một người chồng, mắt lóe lên, nói: - Câu này nếu để Vô Y nghe được, chỉ sợ nàng ấy sẽ một mồi lửa đốt rụi Ngõ Bắc của chàng.
.Cái gì mà chỉ sợ! Hoàn toàn có khả năng! Người Hàn Nghệ khẽ run lên, chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh sau lưng, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn, giống như Tiêu Vô Y đang ở ngay đằng sau nhìn chòng chọc vào hắn vậy, thầm nghĩ, với quan hệ ác liệt như vậy giữa bọn họ, có lẽ nàng sẽ không nói với Vô Y đâu!
.Nhưng rõ ràng Nguyên Mẫu Đơn đã cảm nhận được, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, đôi mắt đẹp thoáng nhìn lên, nói: - Chàng sợ Vô Y lắm sao?
.Hiện giờ nàng đã quyết tâm phải làm thê tử của Hàn Nghệ, vậy thì nhất định phải đối mặt với Tiêu Vô Y, nàng là một nữ nhân giỏi lo trước tính sau, hoàn toàn tương phản với Tiêu Vô Y chí tình chí lý, nàng phải làm rõ mối quan hệ của Tiêu Vô Y và Hàn Nghệ, như vậy mới dễ dung nhập vào.
.Nhưng Hàn Nghệ lại cảm thấy đề tài này nhất quyết không tiện tiến hành tiếp, ít nhất là hôm nay không tiện. Đảo con ngươi, nói: - Nếu đây được coi là sợ thì ta cũng sợ nàng. Thật ra có thể có được các nàng, ta đã thật sự vô cùng mãn nguyện rồi, bởi vậy ở phương diện khác, ta cam làm con nghé, chịu cực chịu oán, chịu đánh chịu giết. Đang nói, hắn đột nhiên uốn éo mông vài cái, quay sang Nguyên Mẫu Đơn chớp chớp mắt.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người, nói:
.- Làm gì?
.Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Nghé con ta đây muốn cày ruộng rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn còn chưa hiểu, chợt cảm thấy ngực tê tê, bàn tay kia lại đang tác quái, lập tức phản ứng lại, chỉ một thoáng, khuôn mặt đỏ bừng, cáu giận nói: - Lúc nãy chàng đã nói không làm chuyện xấu.
.Hàn Nghệ vẻ mặt ngay thơ nói: - Ta không làm chuyện xấu a, lẽ nào nàng quên quốc chính của Đại Đường ta là gì rồi sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nói theo bản năng: - Là gì?
.- Khuyến nông tang a! Hàn Nghệ cười xấu xa nói.
.Nguyên Mẫu Đơn phụt một tiếng, bản thân cũng không nhịn được mà bật cười, nét ửng hồng kiều diễm hiện lên trên khuôn mặt như vầng trăng, sẵng giọng nói: - Hạ lưu!
.- Tuân mệnh! Hàn Nghệ lật người ép nàng xuống dưới.
.- Chàng làm gì?
.- Không phải nàng bảo ta hạ lưu sao, vậy vi phu chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận