Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1106: Lấy đức báo oán

.- Không thể đợi thêm được nữa!
.Hàn Nghệ nghe vậy kiên trì nói: - Giản Châu là đất ở Ba Thục, nơi đó có nhiều loại cây trồng có gia trị, chỉ cần lợi dụng tốt, sẽ làm ra cống hiến hết sức quan trọng cho nền tài chính quốc gia, nhưng Hộ Bộ chúng ta không tiện nhúng tay vào chính vụ của châu huyện lắm, nhưng mà, đệ lại dự định làm một vài cải cách ở một số địa phương. Đất Ba Thục đối với đệ mà nói là vô cùng quan trọng, vì vậy đệ cũng cần có sự ủng hộ ở đó, nếu đại ca huynh thành công ở Giản Châu, vậy thì có thể có ảnh hưởng đến những châu huyện xung quanh.
.Giản Châu kỳ thực thuộc về huyện Giản Dương của Tứ Xuyên, mà ai cũng biết Tứ Xuyên chính là một vựa lương thực lớn, sản xuất rất nhiều lương thực. Thời đại này công nghiệp không có gì khởi sắc, nên chỉ có thể động tay về mặt nông nghiệp, trồng trọt cây nông nghiệp, là chẳng khác nào sản xuất của cải, sau đó tất cả sẽ chuyển thành thương phẩm bán ra thị trường.
.Hàn Nghệ nói như vậy, Tiêu Thủ Quy cũng hơi ngại cự tuyệt, không khỏi nhìn về phía Tiêu Nhuệ
.Tiêu Nhuệ nói: - Hiền tế, việc này con không thể lỗ mãng được, Tiêu Thục Phi vốn là người xuất thân từ Lan Lăng Tiêu thị chúng ta, tuy rằng chúng ta không có khả năng sẽ chịu đả kích lắm, nhưng nếu không có con ở giữa hoá giải, sợ là Lan Lăng Tiêu thị chúng ta cũng sẽ bị thiệt hại nặng, mà thê tử của đại ca con lại là xuất thân Liễu thị, chính là chị em họ với Vương thị, Hoàng hậu trong lòng sẽ đồng ý sao? Dù cho Hoàng hậu có đồng ý, trong lòng cũng có thể sẽ sinh ra khúc mắc, con đây có thể sẽ vì nhỏ mà mất lớn a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Cha vợ cứ yên tâm, việc này con sẽ thương lượng cùng Hoàng hậu, nhưng con tin tưởng Hoàng hậu sẽ đồng ý, đại tẩu dù có năng lực thế nào đi chăng nữa cũng không thể uy hiếp đến Hoàng hậu, hơn nữa hoàng hậu cũng muốn giải hòa với Lan Lăng Tiêu thị, cớ gì ta không làm người tốt đến cùng.
.Võ Mị Nương vẫn là người chiếm ưu thế, nàng ta vẫn muốn đuổi người thân của Tiêu Thục phi đi, mà nhất mạch Tiêu Nhuệ này từ thời Thái Tổ tới nay, đã có rất đám hỏi với hoàng thất, Tiêu Vô Y chính là cháu gái bên ngoại của Lý Trị, hơn nữa quan hệ của Lý Trị và mẫu thân của Tiêu Vô Y vô cùng tốt, Lan Lăng Tiêu thị lại là đại biểu của vùng Giang Nam, nàng ta muốn động đến sợ là cũng còn phải cân nhắc. Bây giờ Hàn Nghệ liên hôn với Lan Lăng Tiêu thị, ngược lại còn đã giúp Võ Mị Nương giải quyết một vấn đề lớn.
.Tiêu Thủ Quy là người giống như tên, vô cùng giữ quy củ, chuyện lớn như vậy, gã thật không dám làm chủ, chỉ nhìn về phía Tiêu Nhuệ.
.Tiêu Nhuệ cũng biết tính cách của Hàn Nghệ, làm việc cũng không theo quy củthông thường, điều này với Hàn Nghệ mà nói là hết sức bình thường, cân nhắc một phen mới gật đầu nói: - Chuyện này con tự xem mà xử lý đi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đa tạ cha vợ ủng hộ.
.Tiêu Thủ Quy cười ha ha nói: - Ta phải cảm ơn đệ mới đúng.
.Tiêu Vô Y cười hì hì nói: - Sao người một nhà mà nói chuyện khách khí vậy.
.- Ha ha!
.Tất cả mọi người đều bật cười lớn.
.Giữa trưa, cả nhà lại ngồi ở hậu đường ăn uống vui vẻ, Liễu thị cũng tham gia, sắc mặt nhìn có vẻ đã tốt hơn, hiển nhiên là Tiêu Thủ Quy đã nói chuyện với nàng ta. Kỳ thực Liễu thị xuất thân danh môn, tri thư đạt lý, lại vô cùng vô cùng thích Tiêu Thủ Quy, nàng ta buồn bã chủ yếu là vì người thân của mình gặp khốn cảnh, lại liên luỵ đến Tiêu Thủ Quy, nàng ta cũng từng một lần đề xuất ly hôn với Tiêu Thủ Quy, đương nhiên Tiêu Thủ Quy không đồng ý.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng không biết khuyên thế nào cho tốt, nếu có ai đày Tiêu Vô Y đi Lĩnh Nam, hắn thật không biết mình sẽ làm ra hành động điên cuồng gì nữa, nhưng hắn giỏi giao tiếp, tận lực né tránh chuyện của Liễu gia, nói mấy chuyện vụn vặt giữa phu thê, ngoại trừ Tiêu Hiểu ra, những người còn lại đều tham gia, đây là chủ đề thích hợp nhất.
.Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người liền đ ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
.- Hàn Nghệ, chàng nói thật cho ta biết, chàng giúp đại ca ta rốt cuộc là từ mục đích gì?
.Tiêu Vô Y nằm sấp trên người Hàn Nghệ, nhưng sắc mặt lại vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào Hàn Nghệ hỏi.
.Hàn Nghệ cười thành khẩn, nói: - Một nửa là do nàng, nếu không có nàng, đương nhiên ta không thể nào giúp đại ca, một nửa kia là vì như vậy có thể nhất cử lưỡng tiện, hiện tại quả thực ta cũng cần có sự ủng hộ ở địa phương, ta cũng không sợ nói cho nàng biết, vấn đề này làm ta suy nghĩ rất lâu. Từ xưa đến nay, cải cách chính trị thất bại hơn phân nửa đều là do quan viên địa phương bằng mặt không bằng lòng, thậm chí còn cố ý phá hư, cho nên ta cũng chỉ có thể tiến hành một số cải cách ở châu huyện có thể khống chế.
.- Nếu là như vậy thì ta yên tâm rồi! Tiêu Vô Y gật gật đầu, đột nhiên đảo mắt, ngượng ngùng nói:
.- Vậy còn những lời chàng nói trước đó thì sao? Có phải là thật hay không?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, đã biết nàng đang hỏi gì, nhưng ngoài miệng lại nói: - Lời nào?
.Tiêu Vô Y hơi trừng mắt.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Không phải nàng rất tự tin sao, chẳng lẽ nàng không cho rằng nàng là vợ hiền của ta?
.Tiêu Vô Y khẽ hừ nói: - Ta vốn dĩ rất tự tin, nhưng ở Dương Châu hai năm, đã không còn tự tin như vậy nữa rồi, nhất là lại làm một thê tử.
.Hàn Nghệ đột nhiên hơi ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó cánh tay hơi dùng sức ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói: - Đối với ta mà nói, nàng đâu chỉ đơn giản là người vợ hiền như vậy, nàng chính là một nửa sinh mạng của ta, mất đi nàng, ta không thể sống tiếp.
.Tiêu Vô Y thích lời nói ngọt ngào của Hàn Nghệ, cuối cùng khóe miệng cũng lộ ra nụ cười, thì thầm nói:
.- Kia một nửa kia có phải là Phi Tuyết và Mẫu Đơn hay không.
.- !
.Nàng vẫn thích phá hỏng phong cảnh như vậy! Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: - Đúng đấy! Đúng đấy! Nàng đã hài lòng chưa!
.Tiêu Vô Y đột nhiên mắt sáng ngời, ngẩng đầu lên nói: - Nếu là như vậy, ta cho phép chàng tìm thêm vài nữ nhân nữa?
.Hàn Nghệ giật mình, nói:
.- Nữ vương, nàng đừng có đùa ta nữa được không? Nàng lại muốn làm gì?
.Tiêu Vô Y nói: - Ta chỉ chiếm một nửa, nếu Nguyên Mẫu Đơn và Dương Phi Tuyết hợp tác, vậy thì sẽ là lực lượng ngang nhau với ta, nếu có thể có thêm vài nữ nhân chiếm một nửa kia cho chàng, vậy sẽ chi nhỏ phân ngạch của Mẫu Đơn và Phi Tuyết, họ sẽ không thể tạo thành uy hiếp đối với ta.
.Hàn Nghệ vui vẻ, nói: - Không hổ là xuất thân đế vương thế gia, quyền mưu cũng chơi trong nhà nữa, vi phu cam lòng bái phục!
.Tiêu Vô Y cười khúc khích, đương nhiên là nàng nói đùa, nếu Hàn Nghệ dám như vậy, chắc chắn là Hàn Nghệ tiêu rồi, chủ động cúi đầu hôn Hàn Nghệ một cái, cười nói: - Bổn Quận chúa thưởng cho chàng.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Cái này không chưa đủ!
.Tiêu Vô Y hơi bĩu môi nói: - Chàng đừng có được voi đòi tiên,
.- Nàng không biết ta lại thích được voi đòi tiên sao.
.Hàn Nghệ nói xong đột nhiên xoay người một cái, đè Tiêu Vô Y xuống dưới,
.Tuy rằng Hàn Nghệ chủ động hứa giúp Tiêu Thủ Quy, nhưng hắn cũng chưa vội đi tìm Lý Trị, bởi vì hắn còn việc quan trọng hơn phải làm, chính là đem con ngựa Thanh Hải màu trắng kia tặng cho Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên gia bảo!
.- Ngựa tốt, ngựa tốt, ta nói muội phu, ngươi đây là tặng cho ta sao?
.Hàn Nghệ thật xui xẻo, vừa mới tới cửa đã gặp ngay tên điên Nguyên Ưng Ưng.
.- Đây là lễ vật ta tặng cho Mẫu Đơn, đương nhiên, ông là đại ca, nếu ông nhất quyết muốn giành đi, ta cũng không có cách nào khác. Hàn Nghệ nhún vai nói.
.Nguyên ƯngƯng liếc nhìn hắn một cái, hừ nói: - Ngươi cũng thật giảo hoạt, đoạt của ai thì ta cũng sẽ không đoạt lễ vật của tiểu muội ta, nhưng ta nghe nói ngươi tham ô năm con tuấn mã như thế này!
.Hàn Nghệ trợn trắngmắt, cười khổ nói; - Bốn con đều đã tặng cho người khác, ta còn một con, nếu như ông muốn, ngày mai ta cho người đưa tới,
.Nguyên ƯngƯng giật mình nật - Thật sao?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Đương nhiên! Chỉ là một con ngựa mà thôi, ta cũng đâu có keo kiệt như thế.
.Nguyên Ưng có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn một hồi lâu, thấy Hàn Nghệ thật không phải đang nói dối, cười nói: - Ngươi giữ lại đi, với thân thủ đó của ngươi, quá cần một con ngựa tốt để cho ngươi chạy trốn. Ông ta là nam nhân mua sư tử, loại ngựa Thanh Hải này, ông ta đã đổi mấy con rồi, Hãn Huyết bảo mã ông ta cũng có, chẳng qua chỉ là ông ta muốn đùa Hàn Nghệ một chút thôi.
.Đúng là tri kỷ a! Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện này ta không có tư cách phản đối.
.Nói xong hắn lại nói: - Đúng rồi! Có chuyện, ta vẫn luôn muốn hỏi ông, chỉ có điều vẫn chưa có cơ hội.
.Nguyên Ưng hiếu kỳ hỏi: - Chuyện Gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta nghe nói có người từng phái sát thủ đến ám sát ta?
.Nguyên Ưng hơi nhíu mày, gật đầu nói: - Quả thực có việc này, tuy nhiên đã giải quyết xong rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Vì sao chưa bao giờ có người nói với ta?
.- Nói với ngươi thì như thế nào? Nguyên Ưng cười nói: - Chó cùng dứt giậu, so với việc ép chúng leo tường dứt dậu, chi bằng ngăn chúng lại cho chúng đường lui, lấy đức báo oán mới là trí tuệ của bậc thánh nhân.
.Hàn Nghệ trầm mặc một lát, nói: - Thật sự không ngờ ông sẽ nói ra lời nói triết lý như vậy.
.Nguyên Ưng không vui nói: - Ngươi đừng có khinh người như vậy, tưởng rằng trong thiên hạ chỉ có mình ngươi thông minh, có quá nhiều người có thể giết ngươi, mấy người đó chẳng qua chỉ là mấy tên tôm tép trong số đó mà thôi.
.Hàn Nghệ cười cười, kỳ thật trong lòng hắn cũng hiểu được, những người này chắc chắn chính là những hương thân quý tộc địa phương kia làm, mà hắn lại phải thực hiện chính sách của hắn, nếu làm lớn chuyện lên cũng là không có lợi, lấy đức báo oán quả thực là một cách tốt, bèn nói: - Gin nói một cới Liễu Như Phong một tiếng cảm ơn!
.Nguyên Ưng nói: - Không cần! đây là việc y nên làm.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu một tiếng cảm ơn này có thể đổi lại dù chỉ một chút trung thành với ta, thì đó cũng ta lời rồi, ta chỉ là động mồm miệng, có gì mà không làm được.
.Nguyên Ưng chớp chớp mắt, bật cười ha ha.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Đúng rồi, Mẫu Đơn có ở nhà không?
.- Ngươi tới thật không khéo a! Nguyên Ưng nói: - Tiểu muội ta từ sớm đã đi thị sát ruộng đất bên tây bắc rồi. Nói xong ông ta sáp lại gần, nói: - Thế nào? Tiểu muội của ta có phải là một nữ tử tốt trăm dặm mới tìm thấy một hay không? Tài mạo song toàn thì không nói nữa, quan trọng là còn không quấn lấy người khác, nếu giống như Tiểu Vô Y, ngươi bị kẹt ở giữa khó chịu biết bao nhiêu a!
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Bảo chủ, ông đừng nghĩ ai ai cũng đều giống như ông, chùi mép là liền không nhớ người a, ta thì lại muốn Mẫu Đơn quấn lấy ta hơn một chút.
.Nguyên Ưng chợt cứng đờ sắc mặt, dửng dưng nói: - Ngươi muốn bị đánh sao?
.- Ta đi thăm đại bá trước, sau đó sẽ đi tìm Mẫu Đơn, xin lỗi không tiếp được rồi!
.Nói xong, Hàn Nghệ liền bỏ chạy nhanh như chớp.
.Nguyên Ưng đột nhiên quay đầu đi, đối mắt với con tuấn mã kia, thở dài:
.- Nếu ta có thể vô ưu vô tư như ngươi thì tốt rồi! Trong lúc nói, ông ta nhẹ nhàng vuốt ve bộ bờm trên cổ ngựa, con tuấn mã ngạo mạn kia lại cú
Bạn cần đăng nhập để bình luận