Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1340.1: Ta cũng nói lễ nghĩa

.Cười thì cười, nhưng Lý Trị bọn họ cũng đều cho rằng lời Hàn Nghệ nói hết sức hoàn hảo, nếu như là quân nhân, bọn họ chỉ biết nghĩ đến làm sao để bố trí chiến thuật, trước đây bố trí như thế nào, bây giờ bố trí ra làm sao, bởi vì đa số quân nhân đều không có tư duy này, chỉ có thương nhân mới có kiểu tư duy này, ngày ngày nghĩ xem làm sao để kiếm tiền, vậy thì phải làm ra những thứ mà người ta chịu mua.
.- Nếu thật sự là như thế, tiền này chắc cũng thật là ngươi kiếm a!
.Lý Tích cười ha hả nói, nhưng trong mắt lóe ra ánh mắt khác thường.
.Lý Trị rất nhanh đã hiểu được, bật cười ha hả.
.- Hàn Nghệ, ngươi cũng giúp chúng ta chỉnh một bộ đi.
.Khế Bật Hà Lực không thích quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát nói.
.Các tướng quân còn lại cũng rục rịch muốn động.
.Hàn Nghệ hỏi: - Không biết Khế Bật tướng quân định để ở nhà dùng, hay là để trong quân đội?
.Khế Bật Hà Lực sửng sốt, nói: - Cái này có khác nhau sao?
.Cái này có khác nhau? Đệch! Tưởng triều đình là nhà ngươi mở ra chắc. Hàn Nghệ nói: - Không giấu Khế Bật tướng quân, những thứ này đều là Hiền giả lục viện làm, nếu như triều đình muốn dùng, thì Hiền giả lục viện đương nhiên sẽ làm miễn phí, nhưng nếu như là tư nhân, thì phải trả tiền để mua.
.Lý Trị nghe thấy thừ mặt ra, nói: - Hiền giả lục viện còn làm buôn bán từ khi nào thế.
.Ta là thương nhân, ta không buôn bán thì ta làm gì! Hàn Nghệ thở dài, nói: - Bệ hạ, vẫn chưa bắt đầu, nhưng vi thần cũng thật sự có dự định này. Bởi vì Hiền giả lục viện chúng thần phút chốc có thêm nhiều người như vậy, hơn nữa rất nhiều nghiên cứu đều cần đến kinh phí rất lớn, nhưng vì nghiên cứu không phải là một chốc một lát sẽ có thể thành công ngay được, có những nghiên cứu đến cuối cùng có thể còn không làm nổi nữa, vậy thì những kinh phí này đều rất khó nói rõ ràng, đồng thời vi thần lại thân là Hộ Bộ Thị lang, nếu như vi thần phát ra quá nhiều kinh phí cho Hiền giả lục viện, nhưng kết quả nghiên cứu lại không có bao nhiêu, chỉ sợ trong triều sẽ có đại thần nói vi thần mưu lợi ở giữa, bởi vậy vi thần dự tính Hiền giả lục viện sẽ bán ra một số thành quả nghiên cứu nhỏ cho thương nhân, kiếm một chút tiền, giảm bớt gánh nặng kinh phí. Nhưng mà xin bệ hạ yên tâm, sa bàn là thiết bị quân sự, loại thiết bị này, Hiền giả lục viện sẽ không bán bừa bãi, chỉ có tướng quân của Đại Đường ta mới có thể mua được.
.Lý Trị gật gật đầu, cũng hiểu được cái khó của Hàn Nghệ, nói: - Điều này cũng hợp tình hợp lý, nhưng bất luận là vụ mua bán gì, đều nhất định phải báo lên cho trẫm, ghi chép trong hồ sơ.
.- Vi thần tuân mệnh. Hàn Nghệ nói. Hắn biết Lý Trị đây là suy nghĩ cho hắn, mua bán kỳ thực cũng là nhập nhằng không rõ.
.Lý Tích thân là người cuồng chiến tranh, đương nhiên hy vọng có một bộ sa bàn này, nhưng cái này là quan thự làm, như vậy thì không thể phục vụ cho cá nhân ngươi, vì thế nói: - Sa bàn này đáng bao nhiêu tiền?
.Hàn Nghệ nói: - Cái lớn như thế này là một trăm quan tiền, cái nhỏ thì năm mươi quan.
.Cao Khản nói: - Ngươi bán cũng đắt quá rồi đấy, đây không phải chỉ là một đống gỗ thôi sao, đâu có nhiều tiền như vậy.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Cao tướng quân, sổ sách cũng không thể tính như vậy, đây quả thực là một đống gỗ, nhưng ông nhìn núi này xem, nhìn gò đồi này xem, nhìn sông nước này xem, chân thật cỡ nào, có cảm giác lập thể cỡ nào, hơn nữa lại còn hoạt động, có thể thay thế, cái này cần phải có kỹ thuật vô cùng cao siêu, cần có tay nghề khéo léo tuyệt vời của thợ thủ công Hiền giả lục viện chúng ta, thứ Hiền giả lục viện chúng ta bán cũng chính là kỹ thuật, phải biết rằng hiện giờ ngay cả dây chuyền sản xuất chúng ta cũng không có.
.Lý Trị nghe vậy cười mà không nói, tiểu tử này thật là, không thể nói nổi nữa, ở trước mặt hoàng đế, nói chuyện làm ăn với các nguyên soái của quốc gia, việc này thật là không thể tưởng tượng nổi.
.Mọi người đều nhìn về phía Lý Tích, ánh mắt đó dường như nói, lão đại, ông không đứng ra trả giá sao.
.Lý Tích bản thân tiền lương đã cao, hiện giờ lại làm một khu vui chơi, tiền kiếm đầy túi, đâu có để ý đến chút tiền này, bởi vậy ông ta cũng không lên tiếng, dù sao thì ngươi bán là được rồi.
.Khế Bật Hà Lực bọn họ thấy vậy cũng hiểu, bọn họ cũng không để ý chút tiền này.
.Một đám người lại đứng ở đây nói chuyện một lúc, chủ yếu là thảo luận với Hàn Nghệ về việc lên lớp ra sao.
.Qua một lúc lâu mới đi ra ngoài, lại đến các phòng học khác xem thử. Chỉ thấy treo trong phòng học đều là sa bàn, chẳng là nhỏ hơn không ít, nhưng nhìn thấy là hết sức hăng hái.
.- Dương công, ta sẽ tặng ông cả một bộ.
.Hàn Nghệ lặng lẽ đến bên cạnh Dương Tư Nột, nhỏ giọng nói.
.Dương Tư Nột nghe vậy mà dở khóc dở cười, gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong, tóm lại, hết sức lúng túng.
.- Viện quân y.
.Ra khỏi Viện tổng tham mưu, lại đi đến học viện ở phía đông, Lý Trị nhìn tấm biển treo trên cửa kia, không khỏi lại có chút khó hiểu.
.Lý Tích bọn họ cũng như thế, sao Học viện quân sự còn có y học thế!
.Hàn Nghệ vội giải thích: - Bệ hạ, đánh trận khó tránh khỏi sẽ bị thương, nếu như thương thế có thể mau chóng phục hồi thì có thể đảm bảo sức chiến đấu của một đội quân, nếu hiện giờ triều đình đã thúc đẩy chế độ tinh binh, vậy thì mỗi một sĩ binh đều hết sức đáng quý, bởi vậy phối hợp đoàn đội chữa bệnh chuyên môn cũng là dĩ nhiên.
.- Nói có lý!
.Lý Trị cười gật gật đầu, việc này quá hợp tình hợp lý, tinh binh là phải tốn tiền để bồi dưỡng, chết một người chính là một kiểu tổn thất a!
.Lý Tích đột nhiên nói: - Những môn học này sẽ do ai đến dạy?
.Hàn Nghệ vội nói: - Lời này của Tư Không cũng đã nhắc nhở ta, thật ra Tư Không cùng với các vị tướng quân không cần phải thường xuyên giảng bài, bởi vì một bài học của các vị vô cùng quý giá, hơn nữa nếu ngay từ đầu đã do các vị giảng bài, chỉ sợ các học viên cũng nghe không hiểu lắm, bởi vậy ta dự tính trước tiên để các học viên xây dựng cơ sở vững chắc, rồi để Tư Không cùng với các vị tướng quân đến giảng bài.
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Lý nên như thế, Tư Không và các vị tướng quân đều là trụ cột của Đại Đường ta, cũng không thể ngày ngày ở đây được.
.Khế Bật Hà Lực bọn họ đương nhiên không có ý kiến, ngươi muốn bọn họ ngày ngày giảng bài, bọn họ cũng không có lòng kiên nhẫn này a, ngược lại là sa bàn kia khiến bọn họ có một cảm giác nóng lòng muốn thử.
.- Bệ hạ thánh minh!
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vậy thần đã định ra một bảng danh sách lão sư, đang chuẩn bị trình lên bệ hạ, bởi vì đều là quan viên trong triều, e là cần đến bệ hạ giúp đỡ.
.Lý Trị cau mày nói: - Sao khanh không trình lên sớm? Hôm nay có phải là hơi muộn rồi không.
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì Học viện quân sự gánh vác rất nhiều thứ, cho nên lúc vi thần lựa chọn lão sư, cũng phải chọn kỹ lựa khéo.
.Lời này là thật chứ không giả, quả thực hắn đã nghiên cứu rất lâu, hình thức và chế độ, hắn không cần tiêu phí tinh lực gì cả, mấu chốt chính là ở người, lại tương đối phức tạp. Hắn cần phải tiến hành điều tra tỉ mỉ về mỗi một đối tượng, bởi vì Học viện quân sự rất quan trọng, không thể xảy ra sai sót gì.
.Lý Trị gật gật đầu, nói: - Khanh trình lên trước rồi hãy nói đi.
.- Vâng.
.Bọn họ trò chuyện một chút rồi rời đi, cũng không vào Viện quân y xem thử mà đi vòng qua đến bên ký túc xá thăm thú. Đại đa số mọi người đều ở bên thao trường, nhưng trên khoảng đất trống trước ký túc xá vẫn có không ít người đang ngồi, ai nấy đều khoác một tấm vải trắng trên người, rất giống như cha chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận