Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1408.2: Da mặt phải đủ dày.

.Lưu Nga nói: - Hiền giả lục viện các ngươi không phải có rất nhiều thanh niên tài tuấn sao, những người đó cũng không phải là ai cũng có xuất thân cao quý, ngươi xem!
.Hàn Nghệ oa một tiếng: - Lưu tỷ, đầu óc tỷ xoay chuyển thật là nhanh nha!
.Lưu Nga mỉm cười nói: - Đương nhiên, ngươi cũng không phải không biết, trước kia ta từng làm gì.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Vậy tỷ thì sao?
.Lưu Nga nhướn mày nói: - Sao ngươi lại xiên xẹo qua ta rồi.
.- Được rồi đấy, chuyện của tỷ và Tang Mộc ta đã sớm biết rồi, mảnh đất một mẫu ba của tỷ, tỷ giấu được ai. Hàn Nghệ cười khà khà nói.
.- Không nói với ngươi nữa!
.Lưu Nga phất tay liền đứng dậy đi mất.
.Hàn Nghệ cười lắc đầu, lại nói: - Thanh niên tài tuấn, cũng có thể thử xem.
.Hôm sau.
.Dương phủ!
.- Dương Dương công!
.Buổi sáng Hàn Nghệ liền đến Dương phủ, nhưng vừa vào cửa đã gặp phải người hắn không muốn gặp nhất, người này chính là Dương Tư Nột.
.Dương Tư Nột cười lạnh một tiếng nói: - Chẳng lẽ ngươi chỉ nghe ngóng thấy hôm nay Phi Tuyết nghỉ, không nghe ngóng thấy hôm nay ta cũng nghỉ sao?
.Đậu xanh rau má, ta sơ suất a! Để con mèo mù là ông ta lại vớ phải chuột chết ta đây. Hàn Nghệ bước lên trước nói: - Hàn Nghệ bái kiến Dương công.
.Dương Tư Nột thản nhiên nói: - Ngồi đi!
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ ngồi xuống.
.Dương Tư Nột nói: - Ngươi đi xa một chuyến, cũng phải náo động đến mức gà chó cũng không chịu bỏ qua a!
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Dương công, điều này không liên quan gì đến ta, đều là Lộc Đông Tán giở trò quỷ, ta là người bị hại.
.Dương Tư Nột nói: - Nhưng lúc đó là ai khăng khăng muốn đi?
.Hàn Nghệ lập tức á khẩu không trả lời được.
.Dương Tư Nột nói: - Trước kia ngươi rất khiêm tốn, sao vừa đến Trường An, lại cứ thích náo động, chỗ cao vốn cũng không chịu được giá lạnh, hiện giờ ngươi làm Tể tướng, sao vẫn còn không biết kiềm chế.
.- Dạ dạ dạ! Hàn Nghệ cung kính nói: - Việc Dương công giáo huấn, Hàn Nghệ khắc ghi trong tâm, khắc ghi trong tâm.
.Dương Tư Nột hừ một tiếng, hiển nhiên không tin, lại nói: - Xem ra lần này chức Hộ Bộ Thượng thư, không phải ngươi thì còn ai khác nữa.
.Hàn Nghệ cười mà không nói.
.Dương gia cũng là người của tập đoàn Quan Lũng, xu thế này, Dương Tư Nột vẫn có thể hiểu được, lại nói: - À, lúc Tết, Triển Phi phái người đưa thư đến.
.Hàn Nghệ nói: - Thế sao? Tình hình Dương Châu thế nào rồi?
.Dương Tư Nột nói: - Trong thư nó nói hết thảy đều tiến triển vô cùng tốt, nhưng nó cũng không nói phải cảm ơn ngươi, nói là ngươi nợ nó.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Đều là người nhà mà lại nói lời khách khí rồi.
.- Hử?
.Sắc mặt Dương Tư Nột trầm xuống, thằng nhãi này thật đúng là không xem bản thân là người ngoài.
.Móa nó! Đắc ý quá rồi! Hàn Nghệ tỏ vẻ cười nịnh, dường như nói, đại ca, cho ta một cơ hội đi!
.Qua nửa ngày, Dương Tư Nột mới nói: - Ngươi tính cưới Phi Tuyết về thế nào đây?
.Hàn Nghệ trợn hai mắt, ta không có nghe lầm chứ? Hay là có cạm bẫy trong đó?
.Dương Tư Nột liếc một cái đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, thở dài: - Ta không cam lòng, nhưng nha đầu Phi Tuyết này không phải ngươi thì sẽ không xuất giá, hơn nữa ngươi và Dương gia ta lại có quan hệ cắt cũng không đứt, hiện giờ Vân Thành cũng đã sinh con rồi, ta cũng không thể để con gái ta ở nhà chờ đợi nữa.
.Lý Thuần Phong thật sự là giỏi, đứa con trai này quả nhiên có thể mang đến vận may cho ta! Trong lòng Hàn Nghệ quá vui rồi, nhưng vẫn chưa biểu lộ ra, cưới hỏi đàng hoàng là không thể nào, nhưng không cưới hỏi đàng hoàng thì lại có chút ức hiếp người, Hàn Nghệ đảo mắt, nói: - Dương công, việc này ta thực sự đã nghiên cứu kỹ càng rồi, kỳ thật nói cho cùng, vẫn là da mặt phải dày. Ông xem Nguyên bảo chủ kia, nữ nhân bên cạnh có ai là không xuất thân danh môn vọng tộc, nhưng vậy thì sao, không ai nói gì, cũng không ít người ngưỡng mộ, tại sao vậy? Cũng là bởi vì tất cả mọi người đều biết Nguyên bảo chủ là người như thế nào, cũng đều thấy quen mà không trách nữa, chỉ cần ta không viết hôn thư, ta sẽ không phạm pháp, không phạm pháp thì họ sẽ không có cách nào nắm thóp ta.
.Dương Tư Nột nghe mà rất muốn chửi người ta: - Ngươi cũng thật có tiền đồ nhỉ, đường đường là Tể tướng mà lại lấy so mình với tên kia.
.Thật là nông cạn! Nguyên Ưng đó mới là cảnh giới cao nhất của việc sống, muốn làm gì thì làm đó, vô lo vô nghĩ, ta cũng muốn giống ông ta, nhưng ta vẫn chưa đủ tư cách! Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Dương công trân trọng Phi Tuyết như vậy, thiết nghĩ so với một đám cưới tưng bừng náo nhiệt, ta tin là Dương công càng coi trọng việc sau này Phi Tuyết có sống cuộc sống hạnh phúc vui vẻ hay không. Ta nhất định sẽ đối tốt với nàng, sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ ủy khuất nào, hơn nữa Dương công cùng biết, quan hệ của Phi Tuyết và Vô Y vô cùng tốt, Phi Tuyết lấy ta nhất định sẽ rất hạnh phúc.
.- Ngươi đã nói như vậy, nếu ta đề cập yêu cầu gì, ngươi còn không nói ta chỉ lo thể diện, không quan tâm đến con gái mình, cái miệng của ngươi cũng thật khéo nói.
.Dương Tư Nột hừ một tiếng, nói: - Nhưng Dương gia ta làm sao đây, con gái bảo bối của ta cứ theo ngươi như vậy, đến nói cũng không cho nói.
.Đã nói là da mặt dày rồi! Hàn Nghệ xấu hổ nói: - Dương công, ông xem ta còn trẻ như vậy, lại làm Tể tướng, hơn nữa còn thân thiết bên cạnh bệ hạ, lại sáng lập Hiền giả lục học, đường quan ngời ngợi, ha ha, phải không.
.Dương Tư Nột sửng sốt cả nửa ngày trời mới hiểu được ý của Hàn Nghệ, không phải Hàn Nghệ chính là nói, tuy ta có vợ rồi, nhưng ta đủ giỏi, đủ tuổi trẻ, đủ giàu có, làm nữ nhân của ta, Dương gia các ngươi cũng không bị tính là thiệt a, chỉ có điều hơi mất mặt tí xíu, nhưng có thể lấy lại được mà. Hừ nói: - Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ.
.Hàn Nghệ nói: - Vì Phi Tuyết, chút ít da mặt, không cần để ý.
.- Ngươi!
.Dương Tư Nột thấy thằng nhãi này không biết xấu hổ gì cả, cũng không biết nên nói thế nào, khẽ ho một tiếng, nói: - Ta nói thật với ngươi vậy, ngươi muốn cưới Phi Tuyết về, ta không phản đối nữa, nhưng ta không muốn lập tức công khai việc này, trừ phi không còn đường nào khác, nếu không, quyết không thể công khai.
.Hóa ra thằng cha này dọa ta, ban nãy nếu ta nói cưới hỏi đàng hoàng, phỏng chừng ông ta cũng không có gan này, ôi chao, thật là thất sách rồi! Hàn Nghệ vui mừng nói:
.- Dương công, xin hãy yên tâm, ta đã sớm sai người xây dựng một tòa trạch viện trong một sơn cốc, đang chuẩn bị đón Phi Tuyết về.
.Dương Tư Nột kinh ngạc nói: - Hóa ra ngươi đã sớm có chuẩn bị à!
.Hàn Nghệ dõng dạc nói: - Thật không giấu gì Dương công, ta phân ưu vì bệ hạ, kỳ thực chỉ dùng ba phần khí lực, còn lại bảy phần khí lực đều dùng cho Phi Tuyết, suốt ngày ta cứ suy nghĩ đến việc này.
.- Ngươi nói bậy gì thế! Dương Tư Nột trợn trừng hai mắt, toát mồ hôi lạnh, lời này mà để hoàng đế biết thì ngươi còn muốn sống nữa không!
.Làm ơn! Lời này ai mà tin! Hàn Nghệ ngượng ngùng cười.
.Dương Tư Nột lại nói: - Việc này ta không biết, thậm chí ta không biết ngươi và Phi Tuyết qua lại thân mật đến vậy, ngươi hiểu được ý ta chứ?
.- Hiểu! Hiểu rồi!
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Ý này vô cùng rõ ràng, Dương Tư Nột cũng không biết rằng nếu chẳng may việc này để lộ ra, sẽ tạo thành phản ứng như thế nào, dù sao Dương gia bọn họ cũng là quý tộc chân chính, nếu không có nhiều ảnh hưởng tiêu cực thì cứ thuận nước đẩy thuyền, nếu có thì nói là mình không biết, đều là bọn chúng âm thầm cấu kết thông đồng.
.Hàn Nghệ cũng biết, Dương Tư Nột vô cùng coi trọng danh dự của Dương gia bọn họ, dù sao danh dự này cũng không phải là do ông ta xây dựng nên, mà là phụ thân, gia gia, tổ tiên của ông ta hao tổn tâm huyết gầy dựng nên, ông ta tuyệt đối sẽ không để danh dự này bị hủy trong tay mình, cổ nhân vô cùng coi trọng đạo hiếu, đây là điều cơ bản làm người. Mà nhìn từ góc độ của Hàn Nghệ, việc này hợp tình hợp lý, ngươi không thể đem danh phận đến cho người ta, không thể nào còn để Dương gia phải gánh thêm cái họa này, hắn cam tâm tình nguyện gánh cái họa này.Viptruyenfull.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận