Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 953: Đội quân xung phong cảm tử

..
.Tảng sáng một ngày, trời có nhiều sương mù, nhưng tầm nhìn xa khoảng hai ba bước, lạnh đến thấu xương.
.Khắp nơi tĩnh lặng!
.Nhưng đây cũng là đêm trước khi bão đến.
.Từng bóng đen cao lớn uy mãnh đến từ bốn phương tám hướng xuyên qua màn sương trắng, tới một chỗ gọi là Tuyết Dương Lĩnh.
.Rất nhanh, đại quân hai ba vạn người sắp thành hàng ngũ chỉnh tề trong sương mù, lộ ra răng nanh sắc bén.
.Mà phía sau đại quân, một bục gỗ hình tròn được dựng lên tạm thời, một thanh niên mặc đạo bào đứng nên bục gỗ múa kiếm trong tay, động tác tao nhã, phong phạm cao nhân, rõ ràng không thể nghi ngờ, xung quanh bục tròn cắm đầy ống đồng, tạo thành một vòng. Mặt khác ở bốn phía tám hướng đông tay nam bắc dựng bốn cái hình trụ, mặt trên mỗi cái hình trụ đều buộc một sợi dây dài, dài dừng ba trượng, đầu kia buộc bốn loại con heo ngựa dê bò.
.Đạo trưởng này đương nhiên chính là Hàn Nghệ.
.Cũng coi như được ông trời hỗ trợ, trời giáng rất nhiều sương mù.
.Sương mù dày thật sự rất có lợi đối với tướng sĩ Đột Quyết cần bí mật
.Tuy rằng Hàn Nghệ cũng không xấu hổ quy công lao về mình, nhưng mỗi người đều cho rằng là do đạo pháp của Hàn Nghệ bố trí, đối với hắn càng thêm tín phục, kính trọng và ngưỡng mộ.
.Thật sự là quá giỏi!
.Giờ này khắc này, trên dưới Đột Quyết đều có tâm trạng mù quáng với trận chiến này, dường như thắng lợi đã là vật trong túi rồi.
.Sương dần dần tan, hai ba vạn quân Đột Quyết xuất phát đến doanh trại quân Đường ngoài trăm dặm... Đội quân xung phong cảm tử, mục tiêu là... Nặc Sâm Đức, không, chính là quân Đường.
.Đây đúng là bất cứ giá nào, A Sử Na Hạ Lỗ cũng bỏ ra tất cả gia sản.
.Chỉ một thoáng, tiếng giết rung trời, toàn bộ mặt đất đều chấn động, quân xung phong như gió lốc, khiến sương mù nơi này rung chuyển, tiêu tan nhanh hơn, đại doanh quân Đường dường như trong nháy mắt hiện ra trước mắt đại quân Đột Quyết.
.- Kẻ địch đến, kẻ địch đến!
.Trong trận doanh quân Đường nhất thời đại loạn, binh lình trước doanh bạt mạng chạy trốn.
.Nói thì chậm, thời gian thì nhanh, đại tướng Đột Quyết Khố Xạ liền dẫn đội quân phá tan doanh trước quân Đường, gã ta không khỏi mừng rỡ, dẫn các đại quân trực tiếp nhằm tới đại trướng trung quân của quân Đường.
.Trong lúc đó, hơn mười kỵ binh đột nhiên ngã quỵ.
.Trong hai doanh bỗng nhiên có thêm một sợi dây thừng để cản chân ngựa.
.Đây là điều Khố Xạ hoàn toàn không ngờ tới, không ngờ Đại Đường sẽ chuẩn bị dây thừng chắn chân ngựa, căn bản không kéo lại nổi, trong nháy mắt đại quân Đột Quyết người ngã ngựa đổ.
.Vút vút vút!
.Nghe thấy tiếng mũi tên bay, trời đầy mũi tên, như châu chấu bắn về phía đại quân Đột Quyết.
.Chỉ thấy trong ma trận vuông chỉnh tề trong đại trướng Trung quân có cự nỏ mũi tên nhọn, giống như tử thần, đang chuẩn bị gặt hái tính mạng của chúng.
.- Giết!
.Đúng là đã nhà dột còn gặp mưa dầm suốt đêm, hai bên truyền đến từng tiếng giết, hai đội kỵ binh hai bên quân doanh đột nhiên lao ra, mà trong đại trướng Trung quân có một vị lão tướng quân vung tay hô to: - Các huynh đệ, giết theo ta! Đây chính là Tô Định Phương, bộ binh mặc áo giáo cầm rìu trong tay đi lên đánh lén trong ma trận vuông như hồng thủ, đại quân Đại Quyết lập tức giống như cá trong chậu.
.Trúng kế rồi!
.Trúng kế rồi!
.Khố Xạ và các đại tướng như vừa mới tỉnh mộng, nhưng trong mắt vẫn mê man, khắp nơi đều là quân Đường, gã ta cũng không biết nên chạy trốn đến đâu.
.Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
.Đúng lúc này, trong đại trướng trung quân của A Sử Na Hạ Lỗ, đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh.
.Trên thần đàn, một làn khói đen dày bỗng nhiên từ dưới mặt đất bốc lên, làm chiến mã giật mình không ngừng nhảy dựng lên, nhóm kỵ thủ liều mạng giữ chặt dây cương.
.- Sao lại thế này?
.A Sử Na Hạ Lỗ cả kinh, sao lại tự nhiên bốc khói? Lúc này hỏa dược hoàn toàn chưa tồn tại, gã còn đang suy nghĩ, chẳng lẽ quân sư của chúng ta phải thăng thiên sao?
.Nhưng gã cũng không ngẫm lại, nếu quả thực là thần, thì cũng là thần Trung Nguyên, đương nhiên là giúp người Hán, sao lại giúp gã.
.- Báo ! Đại Hãn, chúng ta trúng kế rồi!
.Một viên đại tướng gần như vừa lăn vừa bò, đi đến trước mặt A Sử Na Hạ Lỗ, vẻ mặt cầu xin, chỉ vào đại doanh quân Đường bên kia mà nói.
.Rủi ro hiện lên liên tiếp, trong đại trướng Trung quân là một mớ rối nùi.
.Nhưng vào lúc này, chợt nghe thấy tiếng giết phía sau, mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Bùi Hành Kiệm dẫn đầu ba nghìn tinh kỵ, thẳng đến đại trướng Trung quân.
.- Cái này... !
.A Sử Na Hạ Lỗ cùng với các thân binh không khỏi sợ đến ngây người.
.Nghe thấy tiếng vó ngựa chiến quen thuộc, A Sử Na Hạ Lỗ quay phắt đầu lại, đi về phía nam nhìn, thấy một thanh niên cưỡi trên lưng một con ngựa trắng, thúc giục chiến mã, nhưng chiến mã đó vẫn xoay vòng tại chỗ, chết cũng không đi.
.Thanh niên này không phải ai khác, chính là Hàn Nghệ.
.Nhưng lúc này hắn đã cởi đạo bào, bên trong mặc phục sức Đột Quyết.
.A Sử Na Hạ Lỗ nhìn một lát, mới nhận ra Hàn Nghệ, chuyện cho tới bây giờ gã sao có thể không biết mình bị lừa.
.Xong rồi! Xong rồi! Tất cả đều xong rồi!
.- Phù!
.A Sử Na Hạ Lỗ khó thở, phun ra một ngụm máu tươi, nét mặt vô cùng phức tạp, kinh ngạc, phẫn nộ, hối hận, uể oải. Nói theo tâm lý học, đây chính là một chứng bệnh tổng hợp, hầu hết mỗi người bị lừa, khi biết được chân tướng, vẻ mặt sẽ giống như vậy.
.- Đại Hãn! Đại Hãn!
.Một tướng sĩ bên cạnh vội vàng đi lên dìu A Sử Na Hạ Lỗ.
.A Sử Na Hạ Lỗ chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Mau mau bắt cẩu tạp chủng kia lại cho lão tử, lão tử phải băm thây hắn thành vạn mảnh.
.Kỳ thật băm thây hắn thành vạn mảnh cũng không đủ bù lại đau khổ trong lòng gã, nơi này chính là toàn bộ gia sản của gã.
.Cmn!
.Lại không biết rằng lúc này Hàn Nghệ còn gấp muốn hộc máu hơn.
.Vì sao trước đó hắn lại mặc kiểu đạo trưởng, kỳ thật chính là vì để chạy trốn mà thiết kế.
.Những thứ được cài trong ống đồng thật ra là hỏa dược, hơn nữa là loại hỏa dược vô cùng yếu, uy lực không mạnh, nhưng, một khi bùng nổ tất nhiên bốc sẽ khói đen cuồn cuộn, mà trước đó hắn đã thương lượng với Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm, mai phục một nhánh kỵ binh bên này, lấy khói đen làm tín hiệu tấn công.
.Đầu tiên khói đen bốc lên, đồng nghĩa che kín Hàn Nghệ, hắn nhân cơ hội này cởi đạo bào, bởi vì toàn quân nên hắn mặc đạo bào, loại đạo bào này tức là Hàn Nghệ, Hàn Nghệ chính là đạo bào, đồng thời cũng khiến đám A Sử Na Hạ Lỗ ngây ra như phỗng, phía sau lập tức vang lên tiếng giết, trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía sau.
.Hàn Nghệ nhân cơ hội bước xuống bục.
.Mặt khác, trước đó hắn bảo A Sử Na Hạ Lỗ buộc bốn con gia súc ở bốn phương tám hướng, thật ra heo dê bò đều dùng để đánh yểm trợ, tinh túy là nằm trên ngựa, hơn nữa vừa vặn sắp xếp ở phía nam, vừa vặn ngược hướng với ánh mắt mọi người.
.Hết thảy đều được hắn tính toán vô cùng hoàn hảo, dù sao thứ dùng để chạy trốn cũng liên quan đến tính mạng của hắn. Hàn Nghệ đối với chuyện này tính kế đến từng chi tiết.
.Nhưng hắn vạn lần không ngờ, bản thân nói dối hơi quá, A Sử Na Hạ Lỗ đối với hắn có một loại tin tưởng mù quáng, vì mong Hàn Nghệ thực hiện thành công, không ngờ lấy ngựa của mình để Hàn Nghệ làm phép.
.Ngựa cưỡi của gã chính là ngựa quý, cũng gã nam chinh bắc chiến đã lâu, sợ người lạ, ngoại trừ A Sử Na Hạ Lỗ, cười bình thường nói cưỡi không đi.
.Đúng là muốn mạng hắn mà!
.Hàn Nghệ khóc chết rồi, vẫn là ô tô tốt nhất, có cái chìa khóa là có thể đi, không có chìa khóa cũng có thể đi.
.Cái này gọi là yêu thì sâu, hận thì cắt.
.Vốn những binh lính kia đã sùng bái Hàn Nghệ, hiện giờ lại hận Hàn Nghệ tới cực hạn, có một chút cảm giác vì yêu nên sinh hận.
.Mấy tên lính lập tức cầm đại đao trong tay vồ giết về phía Hàn Nghệ.
.Đồng thời các tướng lĩnh cũng đỡ A Sử Na Hạ Lỗ chạy trốn, dù sao quân Đường đã giết tới đây, toàn bộ đại trướng Trung quân đã loạn thành một nùi.
.Hàn Nghệ vừa thấy A Sử Na Hạ Lỗ thì kịp phản ứng lại, phản ứng đầu tiên chính là bỏ ngựa mà chạy, trong thời điểm mấu chốt nhất, thứ đáng tin nhất chính là hai chân của mình.
.Vì sao Hàn Nghệ vẫn đề xướng rèn luyện thân thể, mà phương pháp tập luyện duy nhất không từ bỏ chính là chạy bộ, thật ra phần lớn mỗi ngày hắn cũng kiên trì chạy bộ, dù sau cũng kiếm cơm dưới họng súng, chạy trốn không nhanh thì không thể trách ai được.
.Bây giờ Hàn Nghệ là chạy chối chết, sắc mặt lộ ra vẻ dữ tợn, nhưng hắn đã trải qua rất nhiều trường hợp này, trong lòng vẫn không sợ, còn biết chạy về phía núi bên kia.
.Nhưng người sao có thể chạy nhanh hơn ngựa!
.Rất nhanh, vài tên binh lính Đột Quyết đã đuổi kịp, một tay cầm loan đao trong tay, cúi người xuống, chuẩn bị lấy đầu của Hàn Nghệ.
.Giác quan thứ sáu của Hàn Nghệ cũng cảm thấy nguy hiểm sắp đến, liền lăn xuống đất một vòng, chỉ nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết. Hắn nhìn ra, thấy vài tên binh lính Đột Quyết ngã xuống giữa vũng máu, chỉ còn một người ngồi trên ngựa.
.Người nọ hấp tấp nói: - Nhanh nhanh lên ngựa!
.- Liễu Như Phong?
.Hàn Nghệ hơi kinh hãi.
.Người này đúng là Liễu Như Phong, nhưng hôm nay y mặc trang phục người Đột Quyết, làm cho Hàn Nghệ không nhận ra.
.Hắn cảm động sắp khóc, cảm thấy có bảo tiêu thật tốt.
.Không chờ hắn ra khỏi hạnh phúc, phía sau lại vang lên tiếng giết.
.Liễu Như Phong vội vàng nói: - Nhanh lên.
.Nói xong, y quay đầu lại, đón lấy.
.Hàn Nghệ không quan tâm nhiều như vậy, vội vàng lên con chiến mã, chạy về hướng tây bắc, là hướng ngược lại với trận doanh quân Đường, hắn không dám đến trận doanh quân Đường, không cần nghĩ cũng biết, binh lính Đột Quyết đang đuổi theo, nếu đi đến đó không phải chui đầu vào lưới sao?
.Chạy trốn một lát, chợt nghe thấy phía đông vang lên tiếng rít gào ầm ĩ.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, thầm nghĩ khổ quá.
.Người tới chính là Ban Tà.
.Bởi vì gã ta luôn nghi ngờ Hàn Nghệ, vì vậy khi tiến công gã ta tình nguyện làm hậu quân, không làm quân xung phong, bởi vậy gã ta trốn thoát nhanh nhất, nhưng gã ta vẫn chưa làm gì, vừa về đến nơi thì gặp Hàn Nghệ.
.Đúng là kẻ thù gặp mặt đỏ mặt tía tai!
.Hàn Nghệ liều mạng thúc con ngựa bên dưới, cướp đường mà chạy.
.Chợt nghe một tiếng xé gió!
.Một mũi tên bắn lén trúng vào vai trái Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy bỗng nhiên đau đớn, tay không kéo được dây cương, từ trên lưng ngựa ngã xuống, bởi vì hắn vội vàng lên ngựa nên chân không đặt trên bàn đạp, làm sao cưỡi vững được. Trong lòng hắn than khổ một tiếng, chuyện này đúng là mưu sự tại người, thành sự tại trời. Hắn cho rằng như vậy là tuyệt mĩ, không ngờ lại xảy ra sự cố, hắn không ngờ, trong lúc giao chiến, A Sử Na Hạ Lỗ sẽ đưa chiến mã của mình cho hắn, heo cũng không làm như thế, hơn nữa ông trời cũng không giúp hắn, gặp ai không gặp, lại gặp trúng Ban Tà luôn kiên định phản đối Hàn phái, hắn cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng hắn tuyệt đối không bỏ cuộc, hắn vội vàng đứng lên chạy về phía trước, thằng ngốc đều biết không chạy chính là tìm cái chết.
.Nhưng trong mắt Ban Tà, hắn hiện giờ là cá trong chậu. Gã ta thúc ngự đuổi theo, một tướng sĩ Đột Quyết huy động dây thừng, một khi bị cái này tóm được, Hàn Nghệ cầm chắc cái chết.
.Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mấy mũi ám khí bay tới.
.Ban Tà giật mình, theo bản năng lấy loan đao chắn, chiêu này đỡ không hoàn hảo, mũi đao chạm vào ám khí, lập tức khói trắng bốc lên.
.Ban Tà cùng với thuộc hạ của mình cũng cả kinh.
.Vút vút vút!
.Lại là mấy mũi tên bắn lén nữa bay tới, vài tướng sĩ bên người Ban Tà lập tức bị bắn ngã ngựa.
.Trong góc khuất có một đội đeo mặt nạ mặc giáp đen chạy ra đuổi giết.
.Chỉ có một người không đeo mặt nạ giáp: - Hàn đại ca, đệ tới cứu huynh!
.Chính là Tiểu Dã!
.Tay Tiểu Dã cầm trường sóc ngang ngược dẫn hơn ba mươi người xông về phía Ban Tà, liên tiếp chém giết, người của cậu tuy rằng chưa bằng một phần mười đội của Ban Tà, nhưng tới đột ngột, lại thêm người ngựa Ban Tà không có lòng dạ nào chiến đấu, dù sao khắp nơi cũng là quân Đường, Tiểu Dã nhanh chóng chiếm thượng phong.
.Hàn Nghệ nghe thấy giọng nói Tiểu Dã, quay đầu lại nhìn, thấy một con tuấn mã cao lớn đi tới trước mặt.
.- Lên ngựa!
.Trên ngựa là một nữ hiệp đeo mặt nạ giáp bằng bạc, nàng vươn tay với Hàn Nghệ.
.Đây chính là Trần Thạc Chân!
.Cmn! Không ngờ ta lại quên mất bảo tiêu này rồi! Hàn Nghệ khẩn trương vươn tay.
.Trần Thạc Chân kéo Hàn Nghệ lên ngựa, tay phải Hàn Nghệ ôm chặt.
.Lúc này nghe thấy một tiếng gầm lên: - Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra.
.- À? Xin lỗi! Ta không phải cố ý!
.Hàn Nghệ vội vàng thu tay lại, di chuyển qua bên hông, thầm nghĩ, không phải là chưa từng sờ, trong giây phút sống chết này, ngươi còn có suy nghĩ đó, phụ nữ đúng là phụ nữ.
.Lúc này Trần Thạc Chân mới thúc ngựa rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận