Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1093: Để nữ nhân chống đỡ một nửa bầu trời

.Tại sao Hàn Nghệ coi trọng giáo sư như vậy, cho mức đãi ngộ cao như vây đich, chính là bởi vì thời đại này người biết chữ biết số thực sự là quá ít, 99% số người không biết chức, người biết chữ thì trên cơ bản đều đã bị quý tộc lũng đoạn rồi, bởi vậy Hàn Nghệ sớm đã đưa ánh mắt nhắm vào một quần thể, quần thể này chính là nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân nhà quý tộc.
.Những nữ nhân này đều là người rất có tài hoa, nhất là thời kỳ đầu Đường, lúc này nữ giới vẫn chưa bị trói buộc hoàn toàn, nữ nhân của nhà quý tộc đọc sách rất nhiều, bởi vậy tư tưởng cũng cởi mở, hiện tại các nàng cũng đang giãy giụa, không muốn bị áp chế quá nhiều, hy vọng có thể được tự do nhiều hơn. Bởi vậy Hàn Nghệ cảm thấy sự nghiệp giáo dục quá thích hợp với các nàng rồi, đặc biệt là tiểu học, quả thực là được định sẵn cho các nàng, người đối diện đều là trẻ con hồn nhiên ngây thơ, không có chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa nữ nhân có bản tính làm mẹ trời sinh, đây là một sự bổ sung hoàn mỹ.
.Nhưng muốn làm được điều này, trước tiên phải có được cái gật đầu của một người, người này chính là vương giả trong các nữ nhân Võ hoàng hậu!
.Ngự Hoa Viên!
.- Hàn Nghệ, khanh quả nhiên không làm ta thất vọng!
.Võ Mị Nương nhìn Hàn Nghệ, trong ánh mắt mang theo vài phần khen ngợi, nói: - Về chuyện Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn lần này, ta đã nghe sơ qua, mặc dù công lao đã bị Lý Nghĩa Phủ cướp mất, nhưng thật ra bệ hạ và ta đều biết công lao lần này chủ yếu là ở khanh.
.Hàn Nghệ khiêm tốn nói: - Hoàng hậu khen lầm rồi, không phải thần khí thế lớn, chỉ là thần không muốn Lộc Đông Tán được như ý, hoàng hậu tài trí kinh người, chắc cũng nhìn ra được, Lộc Đông Tán tìm tới Lý Nghĩa Phủ, chủ yếu vẫn là hy vọng khiêu khích thần và Lý Nghĩa Phủ, sau đó mưu lợi từ chuyện này, thần không được để ông ta như ý, hơn nữa lúc đối diện với người ngoài, bất luận là như thế nào, chúng ta đều nên đoàn kết, chứ không phải cản trở lẫn nhau.
.Võ Mị Nương mím môi cười, nói: - Ta biết ngay khanh sẽ nói như vậy, về điểm này, bệ hạ và ta đều đã khen khanh đến mệt mỏi rồi. Dừng một chút, nàng ta lại nói:
.- Nhưng khanh vẫn phải để tâm đến chuyện này, Lý Nghĩa Phủ có thể không phải là đối thủ của Lộc Đông Tán.
.Mặc dù trong lịch sử, Võ Mị Nương từng động dụng một đám ác quan, nhưng đây chỉ do đấu tranh chính trị, nàng ta thực sự rất lợi hại trong phương diện dùng người, nàng ta dùng Lý Nghĩa Phủ chủ yếu chính là vì đấu tranh chính trị, nàng ta biết nếu dùng Lý Nghĩa Phủ trong phương diện ngoại giao thì sẽ làm hỏng hết việc, trong phương diện này, Lý Nghĩa Phủ tuyệt không phải là đối thủ của Lộc Đông Tán, ban đầu phương diện này vốn dĩ là dựa vào đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, những người này và Lộc Đông Tán thế lực ngang nhau, nhưng đây đều là kẻ thù của nàng ta, điều nàng ta suy nghĩ là, không được cho tập đoàn Quan Lũng cơ hội, nàng ta sợ rằng người của nàng ta sẽ làm hỏng việc này, bức Lý Trị chỉ có thể dùng đến Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ, như vậy ở trong tay nàng ta, nhân tài duy nhất có thể sử dụng, chính là Hàn Nghệ.
.Ý của nàng ta rất đơn giản, để cho Lý Nghĩa Phủ chiếm sự nổi trội, để ông ta xây dựng uy vọng, chuẩn bị cho đấu tranh chính trị sau này, nhưng việc cụ thể thì vẫn phải là ngươi làm.
.Hàn Nghệ là vui vẻ tiếp nhận, chắp tay nói: - Hoàng hậu xin yên tâm, thần nhất định sẽ không để những người bụng dạ khó lường đó được như ý.
.Võ Mị Nương cười gật gật đầu, nói: - Đúng rồi, hôm nay khanh tới tìm ta là vì chuyện gì?
.- Ồ! Là về Học Viện Chiêu Nghi!
.Hàn Nghệ nói:
.- Liên quan đến lão sư của Học Viện Chiêu Nghi, đã tuyển dụng được kha khá rồi, nếu không có bất trắc gì, mùa xuân năm sau là có thể mở lớp dạy học. Chỉ là
.Nói tới đây, hắn muốn nói lại thôi.
.Võ Mị Nương hơi nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói: - Chỉ là cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Chi là trong quá trình tuyển dụng lần này, thần phát hiện số người có thể đảm nhiệm lão sư thực sự không nhiều, hơn nửa đều là học sinh nghèo lên kinh ứng thí, trọng tâm của bọn họ chắc chắn vẫn là về mặt khoa cử, hiện giờ quy mô của Học Viện Chiêu Nghi vẫn không lớn, nếu như sau này dần dần tăng lên rồi, hiển nhiên sẽ vô cùng thiếu thốn lão sư, chúng ta nên chuẩn bị từ sớm mới phải.
.Võ Mị Nương thoáng gật đầu, nói: - Người thực sự có học vấn, phân nửa đều là xuất thân quý tộc, cho dù không phải người xuất thân quý tộc, bọn họ cũng sẽ không đến Học Viện Chiêu Nghi, không phải sĩ tộc Sơn Đông cũng liên hợp xây dựng Học Viện Sĩ Tộc đó sao, bọn họ đều tôn sùng sĩ tộc Sơn Đông, bọn họ nhất định sẽ đến Học Viện Sĩ Tộc. Đối với chuyện này, khanh có biện pháp gì không?
.Hàn Nghệ nói: - Thần nghĩ đi nghĩ lại, biện pháp duy nhất, chính là nữ nhân.
.- Nữ nhân?
.Võ Mị Nương hơi giật mình.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Kỳ thật có rất nhiều nữ tử nhà quý tộc đều rất tài hoa, hoàng hậu chính là minh chứng rõ nhất.
.Võ Mị Nương khẽ cười, nói: - Khanh không cần phải khen ta, việc có thể giúp được, ta nhất định sẽ giúp khanh, đối với ta mà nói, Học Viện Chiêu Nghi cũng cực kỳ quan trọng, việc không giúp được, khanh đã không có cách nào thì ta cũng đành bất lực. Nàng ta hiểu rất rõ Hàn Nghệ, sẽ không thể nào lại khiến nàng ta thất vọng.
.- Hoàng hậu thánh minh! Hàn Nghệ xấu hổ hô to một tiếng, lại nói: - Những nữ nhân quý tộc này bình thường ở nhà cũng không cần phải tương phu giáo tử, trong nhà họ có tài nguyên vô cùng tốt, thực sự hơn nửa ngày là họ đều ở nhà nhàn rỗi, không có việc gì làm, nhưng dân gian lại thiếu khuyết nhân tài biết tính biết chữ, thần cảm thấy như vậy hết sức đáng tiếc!
.Võ Mị Nương hơi cau mày, nói: - Ý của khanh là, muốn mời những nữ tử quý tộc này đến Học Viện Chiêu Nghi giảng bài.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đúng là như thế!
.Võ Mị Nương khẽ thở dài: - Cũng không phải ta không muốn, chỉ có điều trong nhà những quý tộc kia, môn phong nghiêm ngặt, không thể nào để nữ nhi của mình xuất đầu lộ diện, theo ta thấy, chuyện này rất khó.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu chúng ta cố ý cường điệu nam nữ, đoán chừng là rất khó, nhưng nếu chúng ta tuyên truyền từ góc độ hành thiện, vậy thì cũng là có khả năng, Học Viện Chiêu Nghi vốn là hoàng hậu thi ân cho bách tính, là một việc thiện, từ xưa đến nay, không có một thánh nhân nào từng nói, hành thiện cũng phải phân biệt nam nữ.
.Võ Mị Nương thoáng gật đầu, lại cảm thấy như vậy cũng có lý một chút.
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Điều quan trọng hơn là, Học Viện Chiêu Nghi là một tay hoàng hậu sáng lập, hoàng hậu là người đứng đầu của nữ nhân thiên hạ, khởi dụng nữ nhân cũng là hợp tình hợp lý, ngay cả hai chữ Chiêu Nghi này cũng là chỉ nữ nhân, ngược lại thần còn cảm thấy nếu như Học Viện Chiêu Nghi không có nữ lão sư, sẽ là một chuyện hết sức kỳ lạ. Hơn nữa Đại Đường ta nhân khẩu thưa thớt, nhưng đất rộng của nhiều, nếu như tất cả gánh nặng đều đặt trên người nam nhân, vậy thì nam nhân cũng không chịu đựng nổi, bởi vậy Đại Đường ta vẫn luôn khích lệ nữ nhân trợ giúp nam nhân chia sẻ một số trách nhiệm, nam canh nữ chức1 không phải chính là bảo nữ nhân tham gia lao động sao, và còn rất nhiều phụ nữ cũng xuống ruộng trồng trọt, bởi vậy thần cho rằng có thể thử để cho nữ nhân tham gia lao động nhiều hơn nữa, giảm bớt áp lực cho nam nhân.
.(1: đàn ông cày ruộng, đàn bà dệt vải)
.Võ Mị Nương gật gật đầu, nói: - Lời khanh nói không phải là không có lý, động loạn cuối Tùy, cộng thêm mấy phen xuất chinh trong năm Trinh Quán, người chết đều là nam nhân, bởi vậy nữ nhân cho dù không muốn cũng nhất định phải tham gia lao động, hơn nữa ta cũng vẫn luôn cho rằng năng lực của nữ nhân tuyệt đối không chỉ có như vậy mà thôi, việc này quả thực là có khả thi, vậy khanh cần ta làm những gì?
.Hàn Nghệ nói: - Thần mong hoàng hậu có thể đích thân ra mặt, phát huy sức kêu gọi của hoàng hậu, khích lệ nữ nhân đứng vào hàng ngũ lão sư.
.Võ Mị Nương gật gật đầu, hết sức sảng khoái nói: - Ta có thể thử xem, nhưng thành công hay không, cái này ta không dám cam đoan.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu hoàng hậu đồng ý ra mặt thì chuyện này đã nắm chắc chín phần rồi, bởi vì rất nhiều nữ tử đều vô cùng sùng bái hoàng hậu.
.Võ Mị Nương cười cười, nói: - Trước tiên đừng nói những câu thế này, lỡ như không được, ta còn biết để mặt mũi đi đâu được.
.Hàn Nghệ đảo mắt, nói: - Nếu như hoàng hậu lo lắng, sao không tìm một người thử trước xem sao.
.Võ Mị Nương nói: - Ai?
.Hàn Nghệ nói: - Dương Phi Tuyết!
.- Nó?
.- Ừm!
.Hàn Nghệ nói: - Theo thần biết, kỳ thật Dương Phi Tuyết rất muốn đến Học Viện Chiêu Nghi, chỉ là Dương tướng quân không cho phép.
.Không đợi hắn nói xong, Võ Mị Nương đã nói: - Nhưng nếu Dương tướng quân đã không cho phép, ta đây sao tiện đi cưỡng cầu.
.Hàn Nghệ nói: - Dương tướng quân không đồng ý, chỉ là bởi vì Dương tướng quân không muốn Dương Phi Tuyết xuất đầu lộ diện, lý do hết sức yếu ớt, hoàng hậu là di mẫu của Dương Phi Tuyết, là chất nữ làm chút việc cho di mẫu, hơn nữa còn là việc thiện, càng chưa nói đến là con dân thì nên ủng hộ hoàng hậu, cho nên về công về tư đều không còn gì thích hợp hơn, lý do hiển nhiên là mạnh hơn lý do Dương tướng quân không cho phép, hoàng hậu có thể viết một phong thư cho Dương tướng quân, hỏi thử ông ta có thể cho phép Dương Phi Tuyết đến Học Viện Chiêu Nghi dạy học hay không. Nếu Dương tướng quân gật đầu, đến lúc đó Học Viện Chiêu Nghi hãy đi tuyển dụng nữ lão sư, các quý tộc khác cũng sẽ không quấy nhiễu thêm nữa.
.Võ Mị Nương ngẫm nghĩ cũng đúng, mẫu thân ta cũng là người xuất thân Dương gia, Dương Tư Nột có thể thăng làm Đại tướng quân, phân nửa cũng là nhờ có ta, chúng ta là người một phe, các người nên ủng hộ ta, gật đầu nói: - Được rồi! Ta đi thử xem sao. Không đúng! Đang nói nàng ta ột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Rốt cuộc khanh và Dương Phi Tuyết là quan hệ gì?
.Khứu giác của nữ nhân này thật vô cùng nhạy bén!
.Hàn Nghệ mặt không đổi sắc nói: - Dương Phi Tuyết có thể xem như hồng nhan tri kỷ của thần.
.- Hồng nhan tri kỷ?
.Võ Mị Nương hồ nghi nhìn Hàn Nghệ.
.- Ừm!
.Hàn Nghệ thản nhiên gật đầu.
.Hồng nhan tri kỷ này có thể hiểu ra n ý nghĩa.
.Có mờ ám!
.Võ Mị Nương nghĩ lại cảm thấy kinh ngạc, Tiêu thị và Dương thị đều là đại gia tộc số một số hai, càng nguy hiểm hơn là, Tiêu Vô Y là cháu họ ngoại của Lý Trị, Dương Phi Tuyết là chất nữ của nàng ta, cái này làm sao thao tác a, nàng ta vốn muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại cảm thấy hỏi rõ thì có thể sẽ càng phiền phức hơn, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là làm như không biết thì tốt hơn, chuyển chủ đề: - Nói đến chuyện này, ta cũng nhớ đến một chuyện khác.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Chớ không phải là hoàng hậu nói chuyện nữ cảnh sát hoàng gia?
.Võ Mị Nương gật gật đầu, cười nói: - Khanh nói thẳng thắn đi, có phải khanh bảo Vô Y nhắc đến chuyện này với ta hay không?
.Hàn Nghệ vội nói: - Hoàng hậu minh giám, đây tuyệt không phải chủ ý của thần, là Vô Y tự nghĩ.
.Võ Mị Nương hỏi: - Vậy khanh choằng chuyện này rốt cuộc có khả thi hay không?
.Quả nhiên là nàng ta cũng đã động lòng. Hàn Nghệ trầm mặc một chút, nói: - Hoàng hậu, nữ cảnh sát hoàng gia này và nữ lão sư khác nhau, nữ lão sư của Học Viện Chiêu Nghi có thể nói là một kiểu hành vi thiện ý, thánh nhân cũng không thể ngăn cản nữ nhân hành thiện, bởi vậy có thể khéo léo né tránh lễ pháp thế tục, nhưng cảnh sát hoàng gia lại là một chức nghiệp chính thức, là người có phẩm giai, đây là nghề chưa từng có, hơn nữa đây vẫn đều là việc của nam nhân, bởi vậy sẽ xung kích với lễ pháp thế tục, theo thần thấy, khả năng thành công vô cùng nhỏ, e là Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ bọn họ đều sẽ phản đối. Nhưng nói đi nói lại, nữ cảnh sát hoàng gia quả thực có giá trị tồn tại, chuyện này vẫn phải chờ đợi cơ hội.
.- Chờ đợi cơ hội?
.Võ Mị Nương hiếu kỳ nói.
.Hàn Nghệ nói: - Trong thương nhân chúng thần, có một định luật vàng, đó là nhu cầu và cung ứng, nếu như bách tín cần nữ cảnh sát hoàng gia, như vậy thì đến lúc đó hoàng hậu sẽ có thể thuận thế mà làm, nhưng rốt cuộc có cần hay không thì vẫn phải đợi sau khi cảnh sát hoàng gia nhậm chức mới có thể biết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận