Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 528.1: Đánh rắn phải đánh bảy tấc

.Trong tiền thính nha thự trại huấn luyện.
.- Cúc hoa tàn, mông bị thương, quần lót của ngươi đã ố vàng Ai nha! Nhìn mau, tổ năm người nhà xí của trại huấn luyện chúng ta đến rồi.
.Hàn Nghệ ngâm khúc được một nửa thì đột nhiên nói ra một câu như thế, lập tức bọn Trình Xử Lượng bị chọc cười, là nụ cười châm biếm không chút che giấu.
.Chỉ thấy năm tiểu tử kẹp chặt mông tập tễnh cất bước, dìu dắt nhau đi vào.
.Tiêu Hiểu nghe thấy tiếng cười nhạo của bọn họ, hai mắt trợn trừng, đang định mở miệng, Dương Sâm bên cạnh khẽ kéo ống tay áo y.
.Tiêu Hiểu tức giận hừ một tiếng, nghiêng đầu sang một bên.
.Đám người Nguyễn Văn Quý lại thành thành thật thật hành lễ với bọn Hàn Nghệ.
.Đối mặt với sự vô lễ của Tiêu Hiểu, Hàn Nghệ coi như không thấy, nói: - Các ngươi đến tìm ta làm gì?
.Dương Sâm nhỏ giọng nói: - Phó Đốc Sát, chúng ta sai rồi.
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ nghiêng tai nói: - Ngươi nói cái gì?
.Dương Sâm biết rõ Hàn Nghệ đang trêu chọc y, vẫn phải thành thành thật thật lớn giọng nói: - Phó Đốc Sát, chúng ta sai rồi.
.Không còn cách nào, cúc hoa ngứa nha!
.Tạ Khôn cũng nói: - Đúng vậy, Phó Đốc Sát, chúng ta biết sai rồi, ngài tha cho chúng ta một lần đi.
.Hàn Nghệ ồ dài một tiếng, nói: - Ta biết rồi, các ngươi nhất định là hẹn nhau mượn nhà xí để trốn học phải không, thật sự là vô lý mà, nhưng cũng không phải chuyện lớn bao nhiêu, mỗi người các ngươi viết một tờ kiểm điểm, lại ghi một lỗi nhỏ.
.Ai cũng biết sự sảng khoái của Hàn Nghệ là đang cố ý trêu chọc bọn họ.
.Nhưng nhận sai không thể nghi ngờ là việc khó nhất.
.Nguyễn Văn Quý mấy phen ngập ngừng, cuối cùng cũng không mở miệng được.
.Tiêu Hiểu thật sự không nhịn được khuất nhục lần này, ngẩng đầu nói: - Ngươi không cần giả bộ với ta, trong lòng ngươi còn rõ ràng hơn bất cứ ai.
.Bình thường trong tình huống như vậy, là ai cũng đều sẽ hơi sợ hãi, làm sai chuyện thì chột dạ mà, giống như bọn Nguyễn Văn Quý vậy, chỉ duy nhất tiểu tử này không chút sợ hãi, thật sự không biết được cấu tạo thế nào nữa.
.Ta cứ muốn giả bộ đó, ngươi cắn ta sao! Hàn Nghệ nói:
.- Tiêu Hiểu, ngươi đang nói cái gì hả, ta không rõ lắm.
.Buồn cười, nếu không phải thấy Trình Xử Lượng, Độc Cô Vô Nguyệt ở đây, y thể nào cũng nhào lên đồng quy vu tận với Hàn Nghệ, Tiêu Hiểu hận đến nghiến răng nghiến lợi.
.Dương Sâm bên cạnh thấy thế, sợ Tiêu Hiểu lại cãi nhau với Hàn Nghệ, dù sao thì bây giờ bọn họ đang đến xin tha, chứ không phải đến gây chiến, nhanh chóng đoạt bước tiến lên, giao phó lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.
.Hàn Nghệ nghe xong, cuối cùng thu lại nụ cười trên mặt, sầm mặt nhìn bọn họ.
.- Bốp!
.Trình Xử Lượng vỗ bàn đánh bốp, chỉ vào bọn họ nói: - Mấy tên tiểu quỷ các ngươi, thật sự buồn cười mà. Các ngươi muốn hại thì hại Hàn Nghệ là được, ngay cả bản Đốc Sát cũng không tha, có phải là cảm thấy bản Đốc Sát quá nhân từ, dễ ăn hiếp không.
.Hàn Nghệ nghe thấy thì cảm thấy là lạ, không khỏi nhìn Trình Xử Lượng, đã nói là thống nhất chiến tuyến rồi mà.
.Đám người Nguyễn Văn Quý lập tức buồn bã cầu xin, cũng bất chấp mặt mũi, khi cầu xin còn dùng tay xoa cúc hoa.
.Hàn Nghệ hỏi: - Tại sao các ngươi lại làm thế?
.Tiêu Hiểu nói: - Chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, là ta giật dây bọn họ làm như vậy.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Vậy tại sao ngươi lại phải làm vậy?
.Tiêu Hiểu nói: - Không vì cái gì cả, ta chỉ nhìn ngươi không quen, có điều ta tài không bằng người, lần này ta nhận thua, ngươi đừng trách bọn họ, có thủ đoạn gì cứ nhắm vào ta là được.
.Hàn Nghệ cười ha ha, nói:
.- Làm gì vậy? Nói đạo nghĩa giang hồ sao? Còn thủ đoạn gì cứ nhắm vào ngươi nữa, ngươi tưởng ngươi là ai? Chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ ngây thơ thôi. Trí thông minh non nớt, hành vi non nớt, ngay cả nói chuyện cũng non nớt như vậy, cho người ta cảm giác giống một tiểu hài tử học nói chuyện kiểu người lớn, nghe thật buồn cười, thủ đoạn của ta nếu dùng trên người ngươi, ngươi không ngại mất mặt, nhưng ta ngại mất mặt đó.
.Chiêu này được, không còn gì để nói, thật hả giận.
.Trình Xử Lượng bật cười to ha ha.
.Tiêu Hiểu nổi trận lôi đình, chỉ vào Hàn Nghệ giận dữ mắng: - Cái tên nông dân ngươi, có bản lĩnh thì một mình đấu với ta.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Ngươi đang nói đùa sao, ta một mình đấu với ngươi, ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào mình là con ông cháu cha, hay là dựa vào mình là bại hoại của Lan Lăng Tiêu thị, ngươi có bản lĩnh gì hả? Đừng nói ngươi vì nước vì dân, cứ nói vì cha ngươi, vì tỷ tỷ ngươi, ngươi đã từng làm gì hả, nói ra nghe thử, để ta thấu hiểu ngươi thử xem, chỉ cần ngươi nói ra được một chuyện có thể khiến chúng ta nhìn với cặp mắt khác, ta thỏa mãn nguyện vọng của ngươi Sao lại không nói được? Chậc chậc, thiệt cho ngươi còn không biết xấu hổ nói ta là một nông dân, ngươi con mẹ nó ngay cả một nông dân cũng không bằng, còn không biết xấu hổ mà ồn ào, có cần ta gọi phụ thân ngươi, gọi tỷ tỷ ngươi đến, nhìn ngươi đùa giỡn oai phong ở đây không.
.- Ngươi!
.Hai mắt Tiêu Hiểu sung huyết, nhưng vừa nghĩ đến, lỡ như Hàn Nghệ thật sự gọi Tiêu Vô Y đến, vậy thì y thật sự sẽ sụp đổ, đây là chuyện y sợ nhất.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Hiểu nói: - Ta không nuốn phí lời với loại người như ngươi, có điều nếu ngươi đã muốn khoe anh hùng, ta thỏa mãn mơ ước trẻ con này của ngươi, thật xin lỗi, ngươi đã bị khai trừ rồi, lát nữa sau khi kết thúc lễ chú mục thì thu dọn hành trang đi đi.
.Nguyễn Văn Quý vội vàng nói: - Phó Đốc Sát, việc này
.Tiêu Hiểu nói: - Nguyễn Tam, ngươi đừng nói, chỗ quỷ quái này, lão tử đã không muốn ở lại từ lâu rồi.
.- Khoan đã.
.Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên lên tiếng, nói: - Phó Đốc Sát, ngươi có thể cho Tiêu Hiểu một cơ hội nữa không.
.Tiêu Hiểu lập tức nói: - Ngươi đừng giả vờ giả vịt ở đây, ta không cần ngươi cầu tình cho ta, lão tử hôm nay nhất định phải đi.
.Độc Cô Vô Nguyệt hừ nói: - Ngươi cho rằng ta muốn cầu tình cho ngươi sao. Nói đoạn, y nói: - Có điều Vô Y tỷ đã từng nhờ ta quản giáo ngươi cho tốt, hi vọng ngươi có thể làm Cảnh sát Hoàng gia.
.Tiêu Hiểu nghe thấy mà trong lòng ngẩn ra, trong lòng vừa sợ vừa kinh ngạc, giận dữ hét: - Con mẹ ngươi đánh rắm chó, tỷ ta sẽ hiếm lạ một Cảnh sát Hoàng gia sao.
.Độc Cô Vô Nguyệt đứng dậy, chậm rãi bước qua chỗ bọn Tiêu Hiểu.
.Hai chân đám người Nguyễn Văn Quý đã run rẩy rồi.
.Tiêu Hiểu cả giận nói: - Làm gì, muốn đánh nhau sao, người khác sợ Độc Cô Vô Nguyệt ngươi, ta không sợ ngươi đâu.
.Độc Cô Vô Nguyệt đi đến trước mặt Tiêu Hiểu, đột nhiên vung cánh tay lên.
.Bốp!
.Quá nhanh, đừng nói là Tiêu Hiểu, ngay cả bọn Hàn Nghệ cũng không kịp phản ứng, một bạt tai rắn chắc đánh vào mặt Tiêu Hiểu, đánh cho Tiêu Hiểu lảo đảo sang bên cạnh hai bước, suýt chút quỳ xuống đất, còn Dương Sâm kia bị dọa đến mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống đất, vội vàng bò lên.
.Tiêu Hiểu quay đầu lại nhìn, khóe miệng bị tét, máu tươi chảy ra, rít gào một tiếng: - Ta giết ngươi.
.Lao thẳng về phía Độc Cô Vô Nguyệt.
.Phịch!
.Độc Cô Vô Nguyệt đá một cước qua, trúng ngay ngực Tiêu Hiểu, chỉ thấy Tiêu Hiểu quay người ba trăm sáu mươi độ trên không, sau đó quỳ rạp xuống.
.Oa sặc!
.Hàn Nghệ nhìn thấy có chút không đành lòng, vội vàng nói: - Độc Cô công tử, trại huấn luyện chúng ta thật ra không cho phép phạt thể xác.
.Độc Cô Vô Nguyệt căn bản không để ý đến Hàn Nghệ, đi lên trước, hơi cúi người xuống, vươn tay ra, xách sau cổ Tiêu Hiểu giống như xác một cái làn, kéo y lên đánh một quyền ngay bụng.
.Hai má Tiêu Hiểu giật giật, cứng rắn cắn răng không lên tiếng.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Vô Y tỷ còn nói nếu ngươi không nghe lời thì bảo ta giáo huấn ngươi như vậy.
.- Khụ khụ khụ!
.Tiêu Hiểu ho khan một trận, toàn thân đã không thể động đậy, đột nhiên, y nhếch môi cười ha ha, nói: - Ha ha, Độc Cô Vô Nguyệt, ngươi là một kẻ nhu nhược không tuân thủ lời hứa, ngươi dựa vào cái gì mà giáo huấn ta. Hồng Lăng tỷ vì ngươi mà xuất gia làm ni cô, ngươi chỉ biết làm một con rùa rụt đầu, trốn ở trong nhà, Tiêu Hiểu ta không có bản lĩnh gì, nhưng chí ít còn mạnh hơn ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận