Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1317.1: Có so sánh mới có quân tử

.Liễu Nguyên Trinh bị Lưu Nhân Quỹ làm cho đầu óc choáng váng, không hiểu ra sao, ngây ngốc nhìn Lưu Nhân Quỹ.
.Lưu Nhân Quỹ lại nói: - Chẳng phải là Liễu Thiếu giám đến đây là vì chuyện này sao?
.- Ta
.Liễu Nguyên Trinh vẻ mặt bị ép bức, trong lòng nghĩ, gã này là mới làm quan hả, chuyện kiểu này đương nhiên phải thăm dò lẫn nhau một chút, chúng ta lại không phải quen thuộc gì. Vốn dĩ y rất nắm chắc chuyện này, hiện giờ lại trở nên lo lắng không yên, cẩn thận dò hỏi: - Chuyện này. Mạo muội hỏi một câu, vì sao Lưu Cấp sự lại đi ra với bộ dạng này, mà lúc nãy còn nhìn gì bên ngoài vậy?
.Lưu Nhân Quỹ lưỡng lự không nói.
.Trong lòng Liễu Nguyên Trinh càng bồn chồn hơn, buổi tối mùa đông mà toát mồ hôi. Nhưng mà không nghĩ Lưu Nhân Quỹ lại đi chân trần, nói: - Lẽ nào xung quanh đây có người giám thị sao?
.- Chuyện này ta cũng không biết.
.Lưu Nhân Quỹ nói: - Nhưng mà
.Liễu Nguyên Trinh thấy ông ta ấp a ấp úng, lòng nóng như lửa đốt, nói:
.- Nhưng mà cái gì?
.Lưu Nhân Quỹ lại lưỡng lự một chút, thở dài nói: - Cũng không sợ nói cho ngươi biết, hôm nay lúc từ trong cung đi ra, ta đã gặp phải Đỗ Trung thư, ông ta
.Liễu Nguyên Trinh vừa nghe đến Đỗ Chính Luân, mơ hồ cảm thấy không tốt, bèn hỏi: - Ông ta đã nói gì với ông?
.Lưu Nhân Quỹ nói: - Ông ta nói sẽ nhìn ta chăm chăm, nếu như ta dám vì tình riêng mà làm trái pháp luật, nhất định đến chỗ bệ hạ cáo trạng ta.
.Lão thất phu này thật sự là đuổi cùng giết tận mà. Liễu Nguyên Trinh không nhịn nổi mắng thầm một câu.
.Vẻ mặt Lưu Nhân Quỹ như đưa đám nói: - Liễu Thiếu giám, ngươi nói ta chỉ là một Cấp sự trung nhỏ bé, đâu có gan vì tình riêng mà làm trái pháp luật. Dù là cho ta mười lá gan, ta cũng không dám. Chuyện này là đích thân bệ hạ phân phó xuống bên dưới đấy.
.Trên mặt Liễu Nguyên Trinh hết đỏ lại trắng. Vừa nghe thấy ngữ khí này của Lưu Nhân Quỹ, xong rồi, lời còn lại đừng nói nữa. Dứt khoát hơi chắp tay, cười lạnh nói: - Tại hạ cáo từ.
.Dứt lời liền xoay người rời đi.
.Lưu Nhân Quỹ nhìn y rời đi, cười một tiếng nói: - Đúng là rắn chuột một ổ mà. Nói xong, liền khép cửa lại.
.Cửa vừa khép lại, thê tử của ông ta xách đôi giày vội vàng đi tới, nói: - Phu quân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mà đến giày ông cũng không mang vào, nhanh mang giày vào, trời mùa đông, nếu như bị phong hàn, vậy thì sẽ không tốt. Vừa nói, bà ta vừa khom người xuống mang giày cho Lưu Nhân Quỹ.
.Lưu Nhân Quỹ cười khổ, nói: - Nếu bị phong hàn, ngã bệnh cũng tốt.
.- Hả?
.Thê tử của ông ta nhìn ông ta với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
.- Vào phòng nói đi.
.Phu thê hai người đi vào trong phòng, Lưu Nhân Quỹ nói cho thê tử biết chuyện này. Bởi vì Lưu Nhân Quỹ xuất thân bần hàn, phu phụ bọn họ xem như vợ chồng kết tóc, đôi bên đều vô cùng hiểu nhau, không có gì là không thể nói. Mà Lưu Nhân Quỹ còn cho rằng chuyện này cũng nên để cho thê tử mình có chuẩn bị tâm lý một chút.
.Lưu phu nhân nghe xong, buồn bực nói: - Phu quân và Đỗ Trung thư đó không hề có giao tình, vì sao ông ta lại tiến cử ông làm chủ thẩm vụ án này?
.Lưu Nhân Quỹ cười một tiếng:
.- Ông ta là muốn mượn đao giết người.
.- Nếu phu quân đã biết như vậy, vậy tại sao còn?
.Lưu Nhân Quỹ cười khổ nói: - Tại sao Đỗ Trung thư tiến cử ta, không phải chính là vì biết ta làm người trung thực, sẽ không hùa theo quyền thế. Ông ta đã xem như ta đã chết rồi. Ai, chiều hôm nay ở trước mặt Vương Đức Kiệm hơi lỡ lời, tối nay nữ tế của Lý Nghĩa Phủ liền tìm tới cửa. Có thể thấy, trong vụ án này có chuyện mờ ám lớn. Đường đường là Trung thư lệnh vậy mà lại làm ra chuyện như vậy, mà bệ hạ đã giao vụ án này cho ta thụ lý, ta há lại có thể ngồi yên mà không để ý sao?
.- Nhưng. Nhưng mà không phải ông thường xuyên nói Lý Nghĩa Phủ là kẻ tiểu nhân có thù tất báo sao?
.- Ừ!
.Lưu Nhân Quỹ gật đầu nói: - Nhưng mà nếu như ta sợ tên tiểu nhân này, há không phải nói Lưu Nhân Quỹ ta không bằng tiểu nhân sao? Lưu Nhân Quỹ ta tuy xuất thân bần hàn, nhưng cũng đã đọc qua sách thánh hiền, vả lại, ta có thể có được ngày hôm nay, tất cả là dựa vào sự thưởng thức của Thái Tông thánh thượng. Nếu như ta bao che cho Lý Nghĩa Phủ, sau này còn mặt mũi nào mà đi gặp Thái Tông thánh thượng. Giọng điệu của ông ta rất kiên định.
.Lưu phu nhân này hiểu rõ tính cách của phu quân mình, cũng chỉ có thể cầu nguyện trời cao phù hộ cho phu quân của bà ta. Lý phủ!
.- Hay cho một Đỗ Chính Luân, vậy mà lại muốn đuổi cùng giết tận, và cả Lưu Nhân Quỹ đó thật sự là không biết tốt xấu. Đợi cho ta qua được ngưỡng này, ta nhất định sẽ không tha cho hai người này.
.Liễu Nguyên Trinh kia sau khi trở về liền báo cho Lý Nghĩa Phủ biết chuyện đã trải qua ở Lưu gia, làm cho Lý Nghĩa Phủ tức giận chửi như tát nước. Đương nhiên lão ta sẽ không phân biệt trắng đen, lão ta cho rằng Đỗ Chính Luân và Lưu Nhân Quỹ liên hợp lại đối phó với lão ta.
.Liễu Nguyên Trinh nói: - Cha vợ, chuyện này vẫn là đợi sau này hãy nói. Hiện giờ phải tìm cách xông qua cửa ải này đã.
.Lý Nghĩa Phủ hừ một tiếng nói:
.- Bệ hạ rõ ràng là đứng về phía ta. Ta cần gì phải sợ lão thất phu Đỗ Chính Luân đó.
.Liễu Nguyên Trinh nói: - Lời là như vậy, nhưng mà tiểu tế cho rằng, lỡ như Lưu Nhân Quỹ thật sự tra ra cái gì, cho dù bệ hạ muốn bảo vệ cha vợ, cũng không có lý do a. Vả lại Đỗ Chính Luân đó tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu. Ông ta cũng là Trung thư lệnh, giao tình với Lý Tích lại không cạn, không thể xem thường được.
.Lý Nghĩa Phủ nghe vậy nhăn mày nói: - Vậy theo ý của con?
.Liễu Nguyên Trinh đáp: - Tiểu tế nhất thời cũng không có chủ ý, nhưng mà, tuy là nói người thẩm án là Lưu Nhân Quỹ, nhưng mà ông ta là thẩm án tại Đại Lý Tự, chúng ta vẫn còn người ở Đại Lý Tự. Tiểu tế chúng con có thể lén sai người đi báo cho Tất Chính Nghĩa biết trước, trước tiên để cho ông ta kéo dài thời gian, chúng ta sẽ tìm phương pháp khác. Con nghĩ Tất Chính Nghĩa cũng không muốn ôm nhau cùng chết.
.Lý Nghĩa Phủ gật đầu nói; - Hy vọng bên Hứa Kính Tông có thể cầu được hoàng hậu tương trợ. Nhưng giấy không gói được lửa, hơn nữa ngay cả giấy cũng không có. Chuyện này rất nhanh đã truyền đi khắp triều dã. Các đại thần nghe nói chuyện này, phản ứng đầu tiên là bảo sao lại vậy, đường đường là Trung thư lệnh làm sao có thể làm ra cái chuyện quá đáng như vậy, nhưng mà rất nhanh đều tỉnh táo lại, chuyện này ai dám bảo sao nghe vậy chứ.
.Nhất thời trong triều bàn tán xôn xao.
.Cũng may thanh danh của Lý Nghĩa Phủ vốn dĩ cũng chẳng ra sao, chuyện này rơi xuống người lão ta, ngược lại mọi người cũng có thể chập nhận. Nếu đây là Trưởng Tôn Vô Kỵ, vậy phỏng chừng cằm cũng rớt xuống đất rồi. Không thể nói Trưởng Tôn Vô Kỵ không thích nữ sắc, mà vấn đề là Trưởng Tôn Vô Kỵ không thể nào sẽ làm ra cái chuyện quá đáng này. Một tể tướng, ngay cả điểm này cũng không có sức khống chế, thì làm tể tướng gì chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận