Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 578.1: Giết người diệt khẩu

.Suốt đêm thẩm vấn, đây quả thật là một loại dày vò!
.Người thẩm vấn đã như thế, người bị thẩm vấn càng thêm thống khổ không chịu nổi.
.Nhưng thế này có thể trách ai chứ, nếu như các ngươi không phản đối ấy mà, án này đã sớm kết thúc rồi.
.Hiện tại cái song phương đang đấu nhau chính là khẩu khí, xem ai có thể chịu đựng được đến cuối cùng.
.Rất nhiều quan viên chưa bị truyền gọi, cũng không muốn hơn nửa đêm chạy tới Đại Lý Tự, dù sao cũng là Đại Lý Tự nha, chỗ đó thật sự là quá kinh khủng, rất nhiều người đều một đi không trở lại, hơn nữa việc này cứ treo ở đó, thì cuộc sống hàng ngày cũng khó có thể bình an, vì thế một vài quan viên có quan hệ chặt chẽ với Trương Minh đều chủ động chạy tới Đại Lý Tự nhận thẩm vấn, chỉ muốn sớm một chút cho xong việc, dù sao vụ án cũng không có chút quan hệ nào với bọn họ, bọn họ cũng không chột dạ.
.Nhưng Đại Lý Tự căn bản không thu, chúng ta có tổ chức, có kỷ luật đấy, trừ phi ngươi đến đây từ đầu, cũng hoặc là ngươi có thể cung cấp chứng cớ gì, nếu không ngươi vẫn cứ ở nhà đợi truyền gọi đi.
.Dù sao Hàn Nghệ nhất định là điên rồi, Đại Lý Tự từ khi thẩm vấn vụ án này, những vụ án còn lại đều bị gác lại giống nhau, ánh nến trong nội đường, là suốt ngày không tắt.
.Đêm ngày hôm đó, Thái úy phủ.
.- Khởi bẩm Thái úy, sự tình có tiến triển. Một gã nam tử hướng tới Trưởng Tôn Vô Kỵ ôm quyền nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe được vui vẻ, nói: - Nói mau.
.Tên nam tử kia nói: - Quả nhiên không ra ngoài sở liệu của Thái úy, ngày đó đích xác có người tới phụ cận chỗ đó ngắm trăng, có một địa chủ họ Tào, ở tiểu viện Hoắc gia khó tránh khỏi chú ý tới một vài tình huống trên núi. Theo lời ông ta nói, ông ta vốn là cùng một người bạn tốt lên núi uống rượu ngắm trăng, nhưng khoảng khi trời ở canh ba, ngầm trộm nghe thấy từ tiểu viện Hoắc gia truyền đến một tiếng hét thảm, nhưng sau đó nến đèn liền tắt ngấm, qua thời gian đại khái một nén nhang, trong tiểu viện Hoắc gia lại truyền tới hai tiếng kêu thảm thiết, sau đó nến đèn lại phát sáng lên.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy âm thầm nhíu mày, nghĩ thầm rằng, nếu quả thật như lời Tưởng Hiến nói, y hẳn nên chạy trối chết trước tiên chứ, làm sao còn có thể đi châm nến lên, xem ra Tưởng Hiến quả nhiên là hung phạm. Ta hiểu rồi, đầu tiên là y sát hại đám người Hoắc Nguyên Đức, sau đó tắt hết nến đèn, cố ý dụ dỗ Từ Sướng, Từ Lượng đi vào, sau đó lại giết người diệt khẩu, đợi cho sau khi diệt khẩu rồi, y châm nến đèn lên chính là để chém tổn thương chính mình, tạo ra hiện trường giả. Nói: - Vậy gã có nhìn thấy người nào không?
.Tên nam tử kia lắc đầu nói: - Bởi vì cách đó quá xa, bọn họ không nhìn thấy người. Tuy nhiên, bọn họ nói lúc ấy ở trên núi phía đông tiểu viện Hoắc gia có người đang đi về dưới chân núi, ta đã đi xem qua, nơi đó cách tiểu viện Hoắc gia tương đối gần. Nếu là nói thật, những người đó có thể sẽ thấy cái gì đó.
.- Hiện giờ việc này huyên náo lớn như vậy, ta thấy những người đó chưa chắc dám ra công đường làm nhân chứng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ mặt hiện vẻ sầu lo, nói: - Nhưng bất kể như thế nào, nhất định phải mau chóng tìm ra những người kia cho ta, mặt khác, ngươi âm thầm bảo người treo giải thưởng, phàm là có thể cung cấp tin tức có liên quan đến vụ án này. Tiền thưởng trăm quan.
.- Tuân mệnh.
.Đại Lý Tự.
.- Thật sự xin lỗi, một dây bốn.
.Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười. Đem bốn tờ bài tú- lơ- khơ trong tay ném ra ngoài.
.Hàn Nghệ bất đắc dĩ hướng về phía Trịnh Thiện Hành đang ngồi đối diện với mình nói: - Không có cách nào, bài trong tay y thật sự là quá đẹp mà.
.Bên ngoài thì đang huyên náo túi bụi, bốn người bọn họ ngược lại thì tốt rồi, ngồi ở trong hậu đường Đại Lý Tự bắt đầu chơi bài tú- lơ- khơ.
.Hiện tại đã đều công thức hóa rồi, bọn họ ngược lại lại thoải mái, ấn theo danh sách mà truyền gọi nhân chứng. Đến rồi thì các ngươi cứ dựa theo quy trình mà đi nghe hỏi, không đến thì ngươi hãy bẩm báo với Hoàng đế, chỉ vì phải làm dáng một chút, nên bọn họ nhất định phải ở Đại Lý Tự qua đêm, cẩn trọng thủ vững cương vị của mình.
.Kết quả đối với bọn họ mà nói, thế nào cũng đều không sao cả, nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ thật sự tìm được chứng cớ rồi, vậy lật lại bản án thôi, dù sao mục đích của bọn họ chỉ là đem Trương Minh đuổi ra khỏi Ngự Sử Đài, không tìm được chứng cớ, bọn họ cũng đã có một công lớn, như thế nào cũng không sai.
.Đang lúc lúc này, Hình Ngũ đột nhiên đi đến, nói: - Khởi bẩm Đặc phái sứ, Tưởng Hiến hy vọng có thể đi thắp nén hương cho Tưởng Tần thị.
.Hoá ra nhà mẹ đẻ Tưởng Tần thị trực tiếp cự tuyệt Hàn Nghệ, rõ ràng cho thấy sẽ không nhận nữ nhi này nữa rồi. Bởi vì Tưởng Tần thị là phạm nhân, hơn nữa đối với nữ nhân mà nói, tư thông là tội lớn, không có tư cách được hưởng lễ tang chính quy, mà Tưởng Hiến cũng là thân mang tội, tự thân khó bảo toàn, lấy đâu ra tư cách giúp nàng xử lý lễ tang, con trai của nàng tuổi quá nhỏ, hơn nữa con trai của nàng nghe được Tưởng Tần thị tự sát, vẫn còn đang trầm mặc không nói.
.Cho nên, Hàn Nghệ chỉ có thể theo chiếu quy củ mà làm việc, phái người đem Tưởng Tần thị chôn cất ở bãi tha ma phía đông.
.Hàn Nghệ sửng sốt, lại liếc nhìn Vương Huyền Đạo bọn họ.
.Vương Huyền Đạo nói: - Bất kể như thế nào, Tưởng Hiến nhất định sẽ xin đi tế bái Tưởng Tần thị đấy.
.Trịnh Thiện Hành cũng gật đầu nói: - Ở trong lời khai của Tưởng Hiến, Tưởng Tần thị vì y mà chiếm được không ít thông cảm, y cũng luôn mồm cho thấy chính mình đối với Tưởng Tần thị là tình cảm thâm hậu, cho nên mặc kệ y là thật tâm cũng tốt, giả ý cũng được, y đi tế bái lần này, nhất định có thể tranh thủ được không ít người thông cảm, khiến lời khai của y trở nên càng thêm chân thật.
.Hàn Nghệ lại hướng về Hình Ngũ hỏi: - Tưởng Ba thì sao? Cậu ta không có yêu cầu gì sao?
.Hình Ngũ lắc lắc đầu nói:
.- Tưởng Ba tựa hồ đối với mẫu thân Tưởng Tần thị của cậu ta là vô cùng oán hận, và vẫn lấy làm hổ thẹn, không muốn nghe được bất luận tin tức gì về mẫu thân cậu ta, cậu ta đối với cái chết của Tưởng Tần thị, cũng không có bất kỳ thái độ gì, chúng ta đã từng cho phép cậu ta đi gặp mặt một lần, nhưng cậu ta đều cự tuyệt.
.Lư Sư Quái thở dài: - Mặc kệ Tưởng Tần thị đã làm sai chuyện gì đi nữa, nhưng nàng có thể vì Tưởng Ba, hy sinh chính mình, có thể thấy được nàng đã yêu thương Tưởng Ba cỡ nào, Tưởng Ba làm như vậy, thật sự là không nên.
.- Một khi đã như vậy, thì thôi đi.
.Hàn Nghệ nói: - Việc này ngươi đi thông báo cho bệ hạ, để bệ hạ tới làm chủ đi.
.Hình Ngũ gật đầu nói: - Vâng.
.Hình Ngũ đi rồi, Trịnh Thiện Hành lại hỏi: - Ngươi nói liệu bệ hạ có đồng ý không?
.Hàn Nghệ nói: - Nhất định sẽ đồng ý, bởi vì như vậy đối với Tưởng Hiến sẽ vô cùng có lợi, hơn nữa cũng có thể tỏ ra bệ hạ có tấm lòng nhân hậu.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu, lại hỏi: - Vậy ngươi cho rằng Tưởng Hiến đây là xuất phát từ chân tâm hay là giả ý?
Bạn cần đăng nhập để bình luận