Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 654: Sau hôm nay, hãy nhìn lại hắ3

.Một ông già đứng bên cạnh tán thưởng nói:
.- Không hổ là thế tôn của Bác Lăng Thôi thị, quả không phải bình thường!
.Trong giới quý tộc rất coi trọng vấn đề nề nếp gia giáo, hiếu xếp thứ nhất, sau đó là tôn sư, thầy giáo chính là thầy giáo, ngươi phải tôn trọng vô điều kiện.
.Thôi Ti nhẹ nhàng a lên một tiếng, sau đó liền cười ha ha nói: - Đâu có, đâu có, lão huynh quá lời rồi. Nói rồi ông ta lại nói với Thôi Hữu Du: - Thôi Hữu Du, điều này đại bá không rõ lắm, đã hiểu lầm ngươi, ngươi nên như vậy, nên như vậy.
.Thôi Hữu Du gật đầu nói: - Vâng, cháu xin ghi tạc lời bá phụ dạy bảo.
.Sau khi Hàn Nghệ chào hỏi với những quý tộc này, liền chạy tới một góc, nhìn đám Tiền Đại Phương đang co rúm lại, nói: - Các ngươi co quắp ở đây làm gì thế?
.Tiền Đại Phương đổ mồ hôi đầy mặt nói: - Hàn tiểu ca, lần này ngươi làm thật quá dọa người rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bọn họ sẽ là khách hàng lớn nhất của Ngõ Bắc chúng ta, ta không mời họ tới thì mời ai.
.- Thật chứ?
.- Đương nhiên!
.Hàn Nghệ cười nói: - Bất kể thế nào, vô cùng cảm ơn các ngươi có thể kiên trì đến tận hôm nay, bắt đầu từ hôm nay, chính là lúc chúng ta phản kích, chúng ta sẽ nhất nhất thực hiện lời hứa của mình.
.Tiền Đại Phương bọn họ nghe xong, hưng phấn muốn chết, từ tình hình hiện giờ mà nhìn, Hàn Nghệ cũng chẳng phải bắn tên không có đích.
.Đúng lúc này, từng chiếc xe ngựa, kiệu hướng về phía Ngõ Bắc, toàn bộ dừng ở con đường chuyên dụng, một danh viện phu nhân mang mạng che mặt bước từ trên kiệu xuống.
.Lưu Nga, Tào Tú sớm đã đợi ở đây, liền mau chóng bước đến chào hỏi bọn họ, dẫn các nàng theo con đường chuyên dụng vào bên trong. Do Tào Tú sớm đã anh dũng hi sinh rồi, xém chút nữa là bị khiến cho tức chết, Hàn Nghệ dù thế nào cũng phải để nàng được nổi bật lên, coi như là một loại bù đắp.
.Đột nhiên nghe thấy trong đám đông vang lên một tiếng cười, - Mẫu Đơn tỷ, sao lại chỉ có một mình tỷ.
.Không phải Tiêu Vô Y thì còn ai vào đây, chỉ trông thấy bên cạnh nàng có tới hơn mười cô gái trẻ, đây đều là bằng hữu của nàng, Hàn Nghệ đã mời tất cả bọn họ tới, nhưng bằng hữu của Nguyên Mẫu Đơn, Hàn Nghệ lại chẳng mời lấy một ai, vô cùng có tính nhằm vào, vì thế Nguyên Mẫu Đơn chỉ có một mình, nếu như không châm chọc tổn thương nàng mấy câu, thì đâu có giống phong cách của Tiêu Vô Y.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nhạt một tiếng, chẳng nói chẳng rằng.
.Tiêu Vô Y vô cùng hưng phấn, hôm nay nàng tới chẳng vì mục đích gì khác, chính là tới xem phu quân của mình giễu võ giương oai.
.Sau đõ những nữ nhân này tiến vào Phượng Phi lâu từ cửa hông, tuy rằng người đông, nhưng rất ngay ngắn trật tự, đều không cần chỉ huy, đương nhiên, cũng chẳng kẻ nào dám chỉ huy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ vào trước, sau đó là danh gia vọng tộc, tiếp đến là con cháu quý tộc, Lý Nghĩa Phủ thuộc nhóm thứ hai đếm ngược lên, lần này đều nhìn thân phận, chẳng phải nhìn chức quan, cuối cùng là bọn Tiền Đại Phương.
.Phía trong lầu cũng chẳng có trang hoàng gì đặc biệt, vẫn giống như trước, chỉ có lầu hai đều treo vải lụa, trong cửa lầu có đặt cửa thấp, tuy rằng chẳng chặn được gì, nhưng cũng là một lễ giáo tôn trọng, duy trì giới hạn nam nữ.
.Do người tới đây đều là quý tộc, hơn nữa đều là một số trưởng giả, có nền tảng giáo dục, vì thế vô cùng yên tĩnh, không giống như trước đây, ồn đến mức cả ngõ Trung và ngõ Nam đều nghe thấy.
.Cho dù Hàn Nghệ có lên sân khấu, vẫn còn vô cùng yên ắng, Tiền Đại Phương bọn họ thì lại muốn vỗ tay nhưng thấy các đại lão phía trước không có chút động tĩnh gì, vì thế đến thở mạnh cũng chẳng dám.
.Hàn Nghệ lúc này thì không nhẫn nhịn được, nói năng ở trong Thiên môn là một môn nghệ thuật. Sự trầm mặc của bọn họ, chẳng khác nào sự nhục nhã của môn nghệ thuật này, hắn thề nhất định phải khiến không khí nóng lên.
.Sau khi những lời cảm ơn theo thường lệ trôi qua, Hàn Nghệ bỗng thở dài, nói: - Chẳng giấu gì các vị, mấy ngày gần đây, tại hạ sống vô cùng vô cùng khó khăn, nhưng không phải là do chuyện buôn bán, mà là do sự nóng lạnh của tình người, ta không hiểu mình rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, khiến những người đó thù ghét mình, thậm chí hận đến mức ta không chết đi, ta ở nhà khổ sở tư tưởng mấy ngày trời, vẫn còn không hiểu nổi, đại khái là bởi vì ta quá đẹp trai đi.
.Hàn Nghệ bất đắc dĩ nhún vai, trên lầu cuối cùng cũng có hồi đáp, nghe được mấy tiếng cười nhẹ nhàng thưa thớt. Bỗng nghe hắn thở dài một tiếng, - Thế gian có kẻ phỉ báng ta, hạ nhục ta, khinh thường ta, cười nhạo ta, ức hiếp ta, giở trò đê tiện với ta, nhưng phải làm sao để trừng phạt đây?
.Mọi người hơi ngẩn ra, giống như đang suy nghĩ câu trả lời, hiển nhiên bọn họ chưa từng nghe đến câu này.
.Một lát sau, Hàn Nghệ bất đắc dĩ cười, nói tiếp:
.- Nhẫn nại, nhường hắn, tránh hắn, kiên trì chịu đựng hắn, do hắn, tôn kính hắn, không cần để ý đến hắn.
.Lời vừa nói ra, dưới sân khấu lặng ngắt như tờ, bỗng nhiên không hiểu vì sao cảm nhận được sự đấu tranh trong nội tâm của Hàn Nghệ.
.Trên lầu Tiêu Vô Y nghiêng người vựa vào lan can, một tay nâng lấy chiếc cằm thon dài, hốc mắt rưng rưng lệ, nàng là người hiểu rõ Hàn Nghệ nhất, cũng biết nỗi khó khăn mà Hàn Nghệ phải đối mặt.
.Nguyên Mẫu Đơn ở bên cạnh cũng kinh ngạc không lên tiếng.
.Hùng Đệ ở sau cánh gà còn cảm động lau mắt mấy cái.
.Đây đúng thực là mô tả Hàn Nghệ sau khi hắn tới Trường An.
.Tiêu Nhuệ thân là người trong Phật môn, nghe đến mê mẩn, thầm tán thưởng, tên tiểu tử này tuệ căn rất cao, là một hạt giống tốt, lần tới phải tìm hắn nói chuyện, khuyên hắn quy y cửa phật.
.Nhưng dưới cái nhìn của Tiêu Vô Y, đây hình như vẫn còn thiếu chút gì.
.- Sau hôm nay, hãy nhìn lại ta.
.Hàn Nghệ bỗng dưng bổ sung thêm một câu, âm điệu mạnh mẽ, sự nhường nhịn khiêm tốn của Phật môn, chẳng còn sót lại chút gì, còn cũng chỉ là một tấm lòng kiên cường.
.- Hay! Nói rất hay!
.Câu nói cuối cùng lập tức khiến cho không khí đảo ngược lại, giống như cao trào bất chợt tới, mọi người đều chẳng để tâm quá nhiều, đều ào ào vỗ tay khen ngợi.
.Tiền Đại Phương bọn họ đều đã đứng cả dậy, trước đó màn một hỏi một đáp thật khiến người ta bị đè nén quá, bao gồm cả những quý tốc kia, đều cảm thấy trong lòng vô cùng ấm ức, tám chữ cuối cùng này không khác gì vẽ rồng thêm mắt, hoàn toàn điểm trúng nội tâm của bọn Tiền Đại Phương, vì thế bọn họ mới trở nên kích động, bao gồm cả những nữ nhân phía trên lầu, bọn họ cũng xuất phát từ sự đồng tình.
.Trong mắt Tiêu Vô Y phát ra ánh hào quang kích động.
.Tiêu Nhuệ lại thở dài, vô cùng nuối tiếc nói:
.- Điều không nên chính là sự nông nổi của tuổi trẻ.
.Điều phật môn xem trọng chính là nhẫn nhịn, không phải tranh giành.
.Nhưng bất kể ra sao, không khí nơi này lập tức đã được hâm nóng lên.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương đều là bậc lão thành, rất không ưa hoàn cảnh huyên náo, nhưng bọn họ có thể hiểu được những tràng vỗ tay này, đích thực là nói vô cùng tốt, khẽ mìm cười,
.Nhãi ranh! Chơi trò im lặng với ta à? Hàn Nghệ vô cùng đắc ý, năng lực của ta vẫn còn đây!
.Đợi đến sau khi những tràng vỗ tay đã ngừng, Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Nếu chỉ có một mình ta, có lẽ ta sẽ rời đi, hoặc từ bỏ, nhưng còn biết bao người dựa vào ta mà kiếm miếng ăn, vì thế ta buộc phải trả đòn, hơn nữa chính vào ngày hôm nay.
.Đây là lời giải thích vô cùng có sức mạnh! Chúng ta không hề sợ hãi, chúng ta sẽ làm đến cùng.
.Hàn Nghệ chuyển chủ đề, nói: - Hơn một năm trước, tại hạ cùng mấy vị huynh đệ bôn ba ngàn dặm, tới thành Trường An, một thân một mình, may mà có Quan Quốc Công rủ lòng thương chúng ta, để chúng ta tạm thời ngủ lại nhà ông ta, bằng không, e là chúng ta sẽ phải ăn ngủ chốn đầu đường xó chợ. Nhưng, sau hơn một năm trôi qua, ta đã có được toàn bộ khu chợ Ngõ Bắc, dưới con mắt của không ít người, đây là chuyện không thể tin nổi, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi. Ta đã làm nên chuyện như thế nào? Tin là mọi người đều biết cả, chính là sáng tạo, tận lực sáng tạo, vì khách khứa mà sáng tạo, vì bách tính mà sáng tạo, vì quốc gia mà sáng tạo, vì bệ hạ mà sáng tạo.
.Từ ban đầu nhất chính là kịch nói, rút thưởng, ưu đãi, cho tới máy cày Hùng Phi, máy dệt vải Tinh Tinh, đến thẻ khách quý sau này, giọng hát hay Đại Đường, đều là những kỳ tích do ta và các bằng hữu lần lượt sáng tạo ra. Chính vì như thế, ta cho rằng ta và Ngõ Bắc của ta không thể thua được, ngươi có thể cướp lấy đất đai của ta, tiền bạc của ta, tay chân của ta, nhưng ngươi vĩnh viễn không thể cướp đi trí tuệ của ta, mà trí tuệ của ta chính là pháp bảo cho sự chiến thắng.
.Gần như ai ai cũng đồng thuận với quan điểm này, xuất thân, lai lịch của Hàn Nghệ, có thể làm chủ nhân của Ngõ Bắc, thực sự là một kỳ tích, mà thứ hắn dựa vào là từng sáng tạo một.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Mấy ngày trước, ta từng nghe không ít người cho rằng đây là sự tranh giành giữa con kiến và con voi, nhưng ta không cho là vậy, ta cho rằng đây là trận tranh đấu giữa sư đồ, không cần biết là hai chợ, hay là khu chợ Nguyên gia, đều là đang mô phỏng Ngõ Bắc chúng ta, bất kể là quan niệm kinh doanh của bọn họ, hay là thẻ khách quý, hay là giọng hát hay, hay là sách lược ưu đãi, bọn họ đều đang bắt chước Ngõ Bắc chúng ta.
.Nói tới đây, hắn đổi chủ đề: - Tuy nhiên, Ngõ Bắc chúng ta vẫn luôn bị bắt chước, nhưng chưa bao giờ bị vượt mặt. Bọn họ ngây thơ tưởng rằng, sư phụ sẽ đem toàn bộ bản lĩnh của mình truyền dạy cho cọn họ, về bản chất con người mà nói, sư phụ luôn cất giấu lấy mấy thủ đoạn, hôm nay ta sẽ mang đến một vài sự sáng tạo mà bọn họ không tài nào bắt chước nổi.
.Trịnh Thiện Hành khẽ giọng cười nói: - Xem ra lần này Hàn tiểu ca đã tính dùng tất cả mọi giá rồi.
.Vương Huyền Đạo nói: - Hắn cũng chẳng còn đường lui nữa.
.Chử Toại Lương nghe tới đây, lại có chút khâm phục Hàn Nghệ, cười nói: - Lá gan của tên tiểu tử này thật chẳng phải lớn bình thường đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận