Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 563: Quá nhiều manh mối

.Không thể nào đâu! Sao có thể còn cá lọt lưới được? Tên Trương Minh này làm việc kiểu gì thế?
.Hàn Nghệ hơi hơi cau mày, cũng không biểu hiện quá mức kinh ngạc, chỉ là hơi chút nghi hoặc.
.Lý Trị thấy ba người đều trầm mặc không nói, trong lòng liền bừng tỉnh đại ngộ. Tin tức trong miệng Hàn Nghệ, hẳn chính là chỉ chuyện Trương Minh thông dâm cùng vợ Tưởng Hiền, hơn nữa mấy người bọn họ khẳng định cũng biết đám Hoắc Nguyên Đức biết việc này. Như vậy liền không khó đoán được, vì sao lúc trước Hàn Nghệ lại bảo y cứ thuận theo tự nhiên. Một khi Trương Minh được thăng làm Ngự Sử Đại Phu, đám Hoắc Nguyên Đức khẳng định sẽ uy hiếp Trương Minh, bắt ông ta phải đề bạt bọn họ làm Ngự Sử Trung Thừa. Trương Minh vì sợ sự tình bại lộ, chỉ còn cách giết người bịt miệng mà thôi.
.Nghĩ thông suốt tất cả chuyện này xong, trong lòng Lý Trị cũng âm thầm ngạc nhiên thán phục. Bản thân y là biết chân tướng mọi chuyện xong, mới có thể suy tính được như vậy. Thế nhưng Hàn Nghệ chỉ cần hơi nghe phong thanh chuyện này, liền có thể tính tới kết quả hôm nay, như vậy cho dù có tra thế nào cũng sẽ không có nửa điểm quan hệ đến hắn được, Lý Trị càng có thể yên tâm hơn. Tuy vậy Lý Trị cũng không có vạch trần, dù sao việc này chỉ cần trong lòng hiểu rõ là được. Nghĩ đến đây liền kể lại lời khai của Tưởng Hiền cho ba người.
.Bởi vì lúc này Tưởng Hiền đang mang trọng thương, bởi vậy lời khai cũng là tương đối đơn giản. Y chỉ khải rằng Trương Minh dùng uy bức lợi dụ, để y dẫn người đi mưu sát đám người Hoắc Nguyên Đức. Thế nhưng nào biết Trương Minh ngay cả y cũng muốn giết, may mắn y kịp thời phát hiện tình huống không đùng, vì thế liền ra sức phản kích, giết ngược lại hai tên sát thủ do Trương Minh phái đi, tuy nhiên bản thân cũng chịu trọng thương.
.Ba người Hàn Nghệ chỉ lẳng lặng nghe, dù sao bọn họ cũng chỉ tính được mở đầu và kết quả. Thế nhưng quá trình ở giữa, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả. Vì để tránh cho có người hoai nghi đến bọn họ, bọn họ cũng chưa bao giờ quá quan tâm, mặc kệ chuyện này biến hoá ra sao, bọn họ đều đã chuẩn bị tâm lý.
.Loại tình huống này đương nhiên cũng có rất nhiều khả năng xảy ra.
.Sau khi Lý Trị kể xong, liền rất thoải mái nói: - Trẫm định để cho bốn người các ngươi đến tra án này.
.Vương Huyền Đạo nghe thế liền nói: - Bệ hạ, bốn người chúng ta tư lịch còn thấp, lại chưa từng có kinh nghiệm tra án. Nếu để cho chúng ta đến tra án này, sợ rằng rất khó để mấy vị đại thần chịu tin phục.
.Lý Trị cười nói: - Chuyện này ngươi cứ yên tâm, trẫm tự khắc có biện pháp.
.Đúng vào lúc này, chơt thấy Trương Đức Thắng tiến vào, chắp tay nói: - Khởi bẩm bệ hạ, Thái Uy, Hữu Phó Xạ, Trung Thư Môn Hạ đang ở ngoài điện cầu kiến.
.- Đến thật sự là nhanh mà!
.Lý Trị hơi hơi mỉm cười, trong mắt loé qua một tia hưng phấn, quay qua đám Hàn Nghệ nói: - Các ngươi đến phía sau tạm lánh một chút.
.- Vâng.
.Ba người lập tức lùi về sau tấm bình phong.
.Lý Trị lúc này mới sai Trương Đức Thắng tuyên ba người Trưởng Tôn Vô Kỵ tiến vào.
.Qua trong chốc lát, liền thấy ba ngưởi Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương và Hàn Viện cùng tiến vào.
.- Lão thần tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị vội vươn tay ra hiệu, lại nói: - Mấy vị ái khanh tới rất đúng lúc, trẫm vốn đang đinh phái người đi mời các khanh đây.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt không dám tin, nói: - Bệ hạ, vừa nãy lão thần có nghe thấy một chuyện, thành nam đã xảy ra một vụ án mạng đáng sợ, trong đó có dính lứu đến vài tên quan viên của Ngự Sử Đài, chuyện này có phải là thật hay không?
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Quả thật có việc này.
.Ba người đều lộ ra biểu tình sợ hãi.
.Chử Toại Lương vội vàng thăm dò: - Thưa bệ hạ, rốt... rốt cục là có chuyện gì?
.Lý Trị vươn tay nói:
.- Mấy vị ái khanh hãy ngồi xuống trước đã.
.- Đa tạ bệ hạ!
.Ba người tuy ngồi xuống nhưng đều cảm thấy dưới mông như có lửa thiêu vậy.
.Lý Trị cũng không chút giấu diếm, kệ lại trọn sự kiện từ đầu chí cuối cho ba người Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa nghe xong, sắc mặt liền biến tái nhơt.
.Chử Toại Lương lại kích động đứng dậy, nói: - Không có khả năng, sao có thế có chuyện đó? Trương Minh sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?
.Dám giết hại bộ hạ, lại còn giết liền ba người. Hơn nữa còn thông dâm với vợ của bộ hạ, đây có thể xem là một trong mười tội ác lớn của đại Đường rồi. Một khi chứng thực rõ ràng, chắc chắn phải liên lụy đến cả nhà đấy.
.Lý Trị nói: - Trẫm vốn cũng không tin, thế nhưng Tưởng Hiến luôn miệng cho rằng Trương Minh sai người đến giết người bịt miệng. Nếu như y cố ý hãm hại Trương Minh, cũng không cần phải lôi cả bản thân vào chuyện này. Hơn nữa Tưởng Hiến cũng là thân chịu trọng thương, thiếu chút nữa không giữ được tính mạng rồi.
.Chử Toại Lương nghe thế liền ngẩn ra, cũng không biết đáp trả thế nào cho phải.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm mặc chau mày, trên trán bắt đầu xuất hiện lấm tấm mồ hôi.
.Hàn Viện đột nhiên nói: - Đây cũng chỉ là lời khai một bên của Tưởng Hiến, không thể hoàn toàn tin được.
.Lý Trị gật đầu, nói: - Hàn ái khanh nói có lý, trẫm đã phái người tuyên Trương Minh rồi. Chờ gã đến đây rồi, vừa hỏi liền biết.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khép hờ đôi mặt, tuy sắc mặt không chút thay đổi, nhưng không biết hai quả đấm đã nắm chặt từ lúc nào.
.Chử Toại Lương lại không có lòng dạ như Trưởng Tôn Vô Kỵ, trên mặt lộ ra biểu tình vừa giận vừa sợ, đứng ngồi không yên.
.Hàn Viện cũng mặt ủ mày chau.
.Lý Trị hơi hơi liếc nhìn, trong lòng không hiểu sao lại có chút khoan khoái.
.Loại chờ đợi này đối với ba người Trưởng Tôn Vô Kỵ không thể nghi ngờ là vô cùng giày vò đấy. Trong lòng bọn họ cũng biết việc này hẳn là có quan hệ với Trương Minh, thế nhưng vẫn có chút hy vọng ông ta là người vô tội. Trong điện chỉ có Lý Trị là vô cùng bình tĩnh, bởi vì trước đó đã nhận được Hàn Nghệ ám chỉ, việc này mười phần là không sai rồi.
.Đợi ước chừng thời gian một nén nhang, liền thấy một gã thị vệ tiến vào, ôm quyền nói: - Khởi bẩm bệ hạ, Trương Minh đã được đưa tới.
.Lý Trị nói: - Dẫn gã tiến vào.
.- Vâng.
.Chỉ chốc lát sau, liền thấy Trương Minh được hai gã thị vệ áp giải tiến vào. Ông ta vừa nhìn thấy ba người Trưởng Tôn Vô Kỵ đều ở đây, liền lộ ra biểu tình vô cùng sợ hãi, không dám nhìn thẳng bọn họ, cả người hơi khẽ run rẩy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi hơi liếc nhìn, liền khép lại đôi mắt, khe khẽ thở dài.
.Lý Trị nói: - Trương Minh, trẫm hỏi ngươi, ngươi có tư thông với vợ của Tưởng Hiến hay không?
.Trương Minh nghe thấy thế, trong mắt liền lộ ra vẻ sợ hãi, cả người co rúm lại, mồm miệng run lẩy bẩy,
.- Đồ khốn khiếp!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhien quát to một tiếng, nói: - Chuyện đã tới nước này, ngươi vẫn còn muốn giấu diếm hay sao? Chẳng lẽ ngươi còn ngại tội danh quá nhỏ, còn muốn mang thêm tội khi quân phải không? Còn không mau thành thật khai ra!
.Hàn Nghệ đang ở sau bình phong nghe thấy thế liền tán thưởng không thôi. Không hổ là tên cáo già, phản ứng rất nhanh!
.Nếu quả thật có chuyện tư thông, tuyệt nhiên là giấu không được, khẳng định là bị tra được rõ ràng. Tuy nhiên tư thông dù sao cũng chỉ là tiểu tội, hơn nữa phân nửa tội danh là do nữ nhân gánh chịu, dù sao cũng là hai người cùng làm, còn có cửa để giải quyết. Thế nhưng giết người lại là tội lớn, nếu lúc này cón có ý đồ giấu diếm chuyện tư thông, chỉ cần tra rõ chuyện tư thông này là có thật, như vậy toàn bộ vụ án đối với Trương Minh là vô cùng bất lợi đấy.
.- Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội a!
.Trương Minh lập tức rầm một tiếng, quỳ trên mặt đất, sợ hãi lớn tiếng nói: - Vi thần lúc trước chỉ là nhất thời hồ đồ, mới... mới tư thông cùng vợ của Tưởng Hiến, kính xin bệ hạ thứ tội, kính xin bệ hạ thứ tội.
.Chử Toại Lương nghe thấy thế liền nổi trận lôi đình, bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào Trương Minh mắng to: - Giỏi cho Trương Minh ngươi, uổng cho ta bình thường tín nhiệm ngươi như vậy, không thể tưởng được ngươi lại làm ra việc đồi phong bại tục đến mức này, ta.... !
.Nói đền đây, tức đến mức nói không ra lời rồi.
.Hàn Viện vội vàng đứng dậy đỡ ông ta.
.- Hữu Phó Xạ thứ tội, Hữu Phó Xạ thứ tội!
.Trương Minh lúc này đã là nước mắt đầy mặt, chỉ biết quỳ ở đó dập đầu nhận sai.
.Lý Trị bắt đầu có chút nhìn không nổi nữa rồi, lên tiếng nói: - Trương Minh, ngươi chớ vội cầu xin tha thứ. Trẫm lại hỏi ngươi một việc, ngươi có từng sai khiến Tưởng Hiến dẫn người đi mưu hại ba người Hoắc Nguyên Đức, Đinh Mão và La Văn hay không? Nếu chuyện này chỉ dính dáng đến việc tư thông, Lý Trị cũng không có hứng thú nửa đêm ngồi ở chỗ này rồi.
.Ba người Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức nhìn về phía Trương Minh, tư thông chỉ là chuyện nhỏ, đây mới là chuyện mấu chốt.
.Trương Minh nghe thế liền sửng sốt, vội vàng nói: - Bệ hạ, oan uổng quá! Oan uổng quá! Việc này thật sự là oan uổng cho vi thần! Là ba tên Hoắc Nguyên Đức, Đinh Mão và La Văn áp chế vi thần, bắt vi thần đề bạt bọn chúng làm Ngự Sử Trung Thừa, thế nhưng vi thần vẫn không có đáp ứng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe thấy thế, hơi hơi nhíu mày nói: - Ngươi nói bọn họ dùng chuyện tư thông áp chế ngươi?
.- Đung vây a! Đúng a!
.Trương Minh lập tức kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
.Cũng không khác Hàn Nghệ đoán trước là mấy, từ khi Trương Minh lên làm Ngự Sử Đại Phu, mấy người Hoắc Nguyên Đức đã bắt đầu đưa ra đủ loại ám chỉ với ông ta, muốn ông ta đề bạt bọn họ lên làm Ngự Sử Trung Thừa, bằng không bọn họ sẽ vạch trần vụ bê bối của ông ta. Thế nhưng vấn đề là Ngự Sử Trung Thừa lại chỉ có một danh ngạnh.
.Lý Trị nói: - Cho nên ngươi mới sai khiến Tưởng Hiến dẫn người đi giết người bịt miệng đúng không? Hơn nữa còn ở phía sau chuẩn bị giết nốt cả y luôn.
.Trương Minh đầu tiên là trợn to mắt, trong miệng lẩm bẩm nói:
.- Tưởng Hiến! Tưởng Hiến! Đột nhiên ông ta liền ngẩng đầu lên nói to: - Bệ hạ, vi thần hiểu rồi, đây là Tưởng Hiếncố ý hãm hại vi thần, là gã cố y hãm hại vi thần.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cả giận nói: - Chuyện đã tới nước này, ngươi còn dám hoa ngôn xảo ngữ sao? Tưởng Hiến đến giờ vẫn đang thân chịu trọng thương, tính mạng có thể mất đi bất cứ lúc nào, sao có thể hãm hại ngươi được?
.Lý Trị hơi không hài lòng liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, ông ta vừa nói như vậy liền khiến tiết tấu toàn bộ rối loạn, hơn nữa còn đem tin tức tiết lộ cho Trương Minh. Lý Trị tuy hiểu rõ trong lòng nhưng lại không thể làm gì.
.Trương Minh vừa nghe thấy thế, đầu óc cũng nhanh chóng chuyển động, vội nói: - Là như vậy, ngày hôm trước Tưởng Hiến có tìm tới hạ quan, gã cho rằng chuyện bê bối này nếu để người ngoài biết được, cả hạ quan và gã đều không tránh khỏi bị huỷ hoại tiền đồ. Gã liền khuyên hạ quan biện pháp tốt nhất, chính là giết người diệt khẩu, như vậy mới có thể chấm dứt tất cả hậu hoạn. Lúc ấy hạ quan còn khiển trách gã vài câu. Thái Uý, ngài phải tin tưởng hạ quan
.Đằng sau tấm bình phong, ba người Hàn Nghệ, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành nghe thấy thế đều không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra một tia nghi hoặc.
.Lý Trị nói: - Ngươi nói Tưởng Hiến cố ý hãm hại ngươi. Như vậy trẫm lại hỏi ngươi, hai huynh đệ Từ Lương, Từ Sướng có phải là người của ngươi hay không?
.Trương Minh run rẩy nói: - Hồi bẩm bệ hạ, bọn họ đúng là người của vi thần.
.Lý Trị nói: - Vậy thì tại sao bọn họ lại xuất hiện ở hiện trường gây án.
.Trương Minh lập tức nói: - Đấy là do vi thần trước đó nghi ngờ Tưởng Hiếncó khả năng mưu hại mấy người Hoắc Nguyên Đức, vì thề mới để hai người bọn họ đến ngăn cản, vừa nãy vi thần vẫn đang đợi tin tức của bọn họ.
.Lý Trị vỗ mạnh lên án, quát: - Làm càn? Ngươi lại còn dám dối gạt trẫm hay sao? Đại sự như vậy, ngươi không ngờ lại chỉ phái hai người đi ngăn cản, hơn nữa còn không bẩm báo triều đình, ngươi nói trẫm có nên tin hay không?
.- Oan uổng! Trương Minh lập tức quát to một tiếng, lại nói: - Vi thần... vi thần là lo lắng vụ bê bối của mình bị quá nhiều người biết, bởi vậy mới chỉ phái hai tên tâm phúc đi làm việc, vi thần thật không có sai sử bọn họ giết hại mấy người Hoắc Nguyên Đức. Vi thần dù có hồ đồ, cũng không dám làm ra việc đại nghịch bất đạo như vậy. Bệ hạ, bệ hạ phải tin tưởng vi thần, vi thần thật sự là oan uổng mà! Nói xong, ông ta đột nhiên giật mình, lại nói tiếp: - Bệ hạ, người là do Tưởng Hiếngiết, là gã muốn hãm hại vi thần, nhất định là Tưởng Hiếncó ý định đó.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe thấy thế hơi hơi nhíu mày, vụng trộm đưa mắt ra dấu với Hàn Viện. Hàn Viện lập tức đứng ra nói: - Bệ hạ, án này quá nhiều manh mối, khả năng còn có ẩn tình khác. Hơn nữa án này sự quan trọng đại, liên quan đến vài vị quan viên trong triều, vi thần đề nghị nên giao cho Đại Lý Tự và Hình Bộ cộng đồng thẩm tra.
.Lý Trị hơi trầm ngâm, ánh mắt thoáng liếc qua ba người Trưởng Tôn Vô Kỵ, đột nhiên nói: - Người đâu!
.Hai gã thị vệ lập tức tiến đến.
.Lý Trị nói: - Trước tiên áp giải Trương Minh xuống, nghiêm mật trông coi, không có mệnh lệnh của trẫm, ai cũng không thể vào gặp. Nếu có gì sơ xảy, các ngươi liền xách cái đầu tới gặp trẫm đi.
.- Tuâm mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận