Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 605: Chủ động nhường hiền

.- Vi thần tham kiến!
.- Miên đi, miên đi.
.Lý Trị vui mừng không đợi Hàn Nghệ thi lễ thì đã đưa tay ngăn cản hắn. Y thật sự rất hưng phấn, cuối cùng cũng có người dám đối lập với Trưởng Tôn Vô Kỵ, hơn nữa người này còn là đại thần trong triều, tính chất khác hẳn Hàn Nghệ, hơn nữa cũng chứng minh một điểm, chính là trong triều không phải là một tấm sắt, chuyện này cho y hi vọng rất lớn, đây chính là cảm giác hạn hán đã lâu gặp mưa phùn, giống như tha hương gặp cố tri. Đêm qua y kích động đến mức cả đêm không ngủ, sau đó ngồi bên cạnh Võ Mị Nương, hai người liếc mắt nhìn nhau.
.Lý Trị nói thẳng vào điểm chính với Hàn Nghệ:
.- Hàn Nghệ, chuyện của Thôi Nghĩa Huyền, Mị Nương đã nói với khanh rồi chứ.
.Bây giờ y cũng không kiêng dè cho phép Võ Mị Nương tham dự thảo luận chính trị trước mặt Hàn Nghệ, bởi vì ba người họ là một phe, nếu còn che che giấu giấu với Võ Mị Nương thì y tìm ai thương lượng đây.
.- Dạ.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Lý Trị trực tiếp hỏi: - Ngươi thấy thế nào?
.Hàn Nghệ không chút do dự nói:
.- Đây là chuyện vô cùng vui mừng đối với bệ hạ! Bệ hạ nên nhanh chóng phong thưởng cho Thôi Thứ Sử và ủy thác trọng trách, như vậy, những đại thần kia thấy bệ hạ quả thật khao khát hiền tài, nhất định sẽ chọn đứng về phía bệ hạ. À, chức Ngự Sử Đại Phu kia chẳng phải còn trống sao, sao bệ hạ không thăng Thôi Thứ Sử làm Ngự Sử Đại Phu.
.Lý Trị nghe được thì sửng sốt, lại hai mặt nhìn nhau với Võ Mị Nương, trong mắt đôi bên đều là kinh ngạc. Một lát sau, Lý Trị mới nói: - Khanh bảo trẫm thăng cho Thôi Nghĩa Huyền làm Ngự Sử Đại Phu sao?
.Hà Nghệ nói: - Đúng thế.
.Lý Trị nói:
.- Chức Ngự Sử Đại Phu này sở dĩ rơi vào tay trẫm, đều là nhờ cố gắng của khanh, trẫm cũng luôn muốn cất nhắc khanh làm Ngự Sử Trung Thừa, lẽ nào khanh không muốn làm Ngự Sử Trung Thừa sao?
.- Bệ hạ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hồi bẩm bệ hạ, nếu nói không muốn thì là nói dối, nhưng vi thần cũng không đến mức nhất định phải làm Ngự Sử Trung Thừa. Vi thần xuất thân nông gia, thân phận hèn mọn, tất cả những gì có được hiện nay đều là do bệ hạ thưởng cho, vi thần đã vô cùng biết đủ rồi, không dám yêu cầu xa vời thêm nữa. Nếu lên làm Ngự Sử Trung Thừa, vi thần nhất định toàn lực ứng phó, vì vua phân ưu, nếu không được thì cũng không sao.
.Nói tới đây, hắn ngừng một lát, nói: - Nói một cách thực tế hơn, chỉ cần bệ hạ tín nhiệm vi thần, chức vị cao hay thấp thì có quan hệ gì đâu.
.Lý Trị và Võ Mị Nương nghe thấy, trên mặt đều là vui vẻ.
.Nhất là câu nói sau cùng, nói thật sự quá hay, thể hiện nguyên vẹn lòng trung thành của Hàn Nghệ đối với Lý Trị, hơn nữa không chút dã tâm. Hoàng đế ngươi tin tưởng ta là được, ta làm Tể Tướng với làm Giám Sát Ngự Sử không phải đều là làm việc cho ngươi sao, về bản chất không khác biệt gì.
.Tuổi còn nhỏ mà đã có giác ngộ như thế, làm Hoàng đế có thể không thích sao.
.Lý Trị mừng rỡ nói:
.- Trẫm có Hàn Nghệ, giống như Lưu Huyền Đức có được Gia Cát Khổng Minh vậy.
.Đây chính là tán thưởng rất cao nha.
.Hóa ra đêm qua y từng thương lượng với Võ Mị Nương, quyết định thăng Thôi Nghĩa Huyền làm Ngự Sử Đại Phu. Thật ra quan hệ giữa Thôi Nghĩa Huyền và Lý Trị không sâu, nhưng chỉ vì một điểm là Thôi Nghĩa Huyền ủng hộ Võ Chiêu Nghi, vậy thế tất trở mặt với Trưởng Tôn Vô Kỵ, vậy thì chỉ có thể dựa vào Lý Trị, do vậy Lý Trị vô cùng yên tâm về Thôi Nghĩa Huyền.
.Nhưng y nhất định phải suy xét cảm thụ của Hàn Nghệ, vụ án Trương Minh, Hàn Nghệ có công cực lớn, hơn nữa giúp Lý Trị nắm được vùng đất tất tranh Ngự Sử Đài này, nhưng đáng tiếc việc phong thưởng bị ngăn cản, y cảm thấy rất hổ thẹn với Hàn Nghệ, cho dù nói thế nào, Hàn Nghệ cũng là thần tử mà y tin tưởng nhất, cũng là người ủng hộ y từ sớm nhất, thế nhưng bây giờ, quả trứng mà Hàn Nghệ cực khổ tranh đoạt được, y lại phải đưa cho người khác, mà đụng chạm giữa Hàn Nghệ và Thôi thị, y cũng lo lắng sẽ làm cho Hàn Nghệ bất mãn, do vậy vừa nãy mới thăm dò Hàn Nghệ một chút.
.Mà đâu biết rằng Hàn Nghệ rộng lượng như vậy, lại còn chủ động tiến cử Thôi Nghĩa Huyền đảm nhiệm chức Ngự Sử Đại Phu.
.Đây quả thật là tấm gương của người làm thần tử!
.Lý Trị cực kỳ vui mừng.
.Hàn Nghệ hành lễ nói:
.- Bệ hạ quá khen, vi thần cảm thấy hổ thẹn.
.- Người hổ thẹn là trẫm mới đúng.
.Lý Trị cười nói: - Có điều khanh yên tâm, trẫm nhất định sẽ không bạc đãi khanh.
.Thật ra Hàn Nghệ từ lâu đã không còn cách nào với chức Ngự Sử Trung Thừa này nữa, cho dù là ai ngồi vào vị trí đó, hắn đều sẽ ủng hộ cực lực, bởi vì hắn biết rõ người làm thần tử, phải đặt lợi ích của quân chủ lên hàng đầu bất cứ lúc nào, như vậy quân chủ mới coi trọng ngươi. Tuy hắn mất đi cơ hội thăng tiến, nhưng hắn thắng được sự tín nhiệm cực lớn của Lý Trị, xét về lâu dài, còn hơn xa chức Ngự Sử Trung Thừa này.
.Lý Trị nói mải nói mải đột nhiên như nhớ ra gì đó, à một tiếng: - Hàn Nghệ, vừa nãy sở dĩ trẫm rời đi, là có người dâng tấu chương lên, trẫm cũng muốn nghe ý kiến của khanh.
.Lại là tấu chương? Hàn Nghệ sững ra, nghi hoặc nhìn Lý Trị.
.Lý Trị nói: - Nguyên gia muốn thỉnh cầu trẫm cho phép họ thành lập một khu chợ ở ngoài Kim Thủy Môn.
.Hàn Nghệ cả kinh, cau mày lại, nghĩ bụng, chủ mua sau màn miếng đất đó quả nhiên là Nguyên gia.
.Lý Trị đưa tấu chương trong tay cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cầm lấy xem, chỉ thấy trên đó viết ba lý do vô cùng đường hoàng.
.Thứ nhất, chợ đêm!
.Bởi vì chợ đêm mở vào ban đêm, do vậy rất khó chú ý đến dân chúng ngoài thành, dù sao thì ban đêm ra vào cổng thành vô cùng phiền phức, mà chính sách của triều đình lại là giúp đỡ những dân chúng bần cùng, dân chúng trong thành rõ ràng là còn tốt hơn dân chúng ngoài thành, do vậy phải thành lập một khu chợ giao dịch ở ngoài thành.
.Thứ hai, thương nghiệp.
.Nếu ngươi đã đề xướng dùng thương phụ trợ, giúp đỡ những dân chúng bần cùng kia thoát nghèo, vậy thì chợ bây giờ đã bão hòa rồi, hơn nữa cũng có được thành công vô cùng lớn, nhưng dân chúng bần cùng vẫn còn rất nhiều. Nguyên gia bày tỏ sẽ ủng hộ chính sách của triều đình, thành lập khu chợ, tạo phúc cho dân.
.Thứ ba, thuận thế mà làm.
.Bởi vì trước mắt mưa thuận gió hòa, hàng năm bội thu, rất nhiều dân chúng đều trữ không ít lương thực, nhưng lại thiếu rất nhiều dụng cụ sinh hoạt, đặc biệt là dân chúng ngoài thành. Thành lập một khu chợ ngoài thành có thể cung cấp nơi giao dịch cho dân chúng ngoài thành, để bọn họ có thể ung dung đổi được vật mình cần, hơn nữa, nhân sĩ ngoại quốc đến Trường An ngày càng tăng, trong thành Trường An rõ ràng là đã chật chội rồi, cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng phải mở rộng, Nguyên gia chúng ta giúp ngươi kiến thiết ngoại ô.
.Cuối cùng còn tổng kết một câu, Nguyên gia chúng ta thành lập khu chợ này chỉ là thử nghiệm hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt và quản chế của triều đình, đồng thời nguyện nộp đầy đủ tiền thuế.
.Nói rất có chứng có lý nha!
.Nhưng nhìn kỹ lại, thật ra cũng chỉ là công phu bề ngoài thôi. Nếu Hàn Nghệ nói ngõ Bắc của hắn nguyện chấp nhận sự quản chế và sắp xếp của triều đình, vậy thì Hộ Bộ nhất định sẽ toàn quyền tiếp quản, nhưng Nguyên gia lại khác, thực lực Nguyên gia hùng hậu, địa vị bày rõ ra đó, Hộ Bộ chắc chắn sẽ không đối xử với Nguyên gia như đối với Hàn Nghệ, vậy chẳng phải là tự mình họ làm sao.
.Hơn nữa Nguyên gia dâng tấu chương này lên thật sự là vừa đúng lúc.
.Một là tâm tình Lý Trị vô cùng tốt, hai là Nguyên gia là gia tộc thương nghiệp thuần túy, có tài lực không ai sánh bằng, không ai dám khinh thường Nguyên gia, cẩn thận ngươi không có trái cây mà ăn. Nhưng đại gia tộc này lại luôn giữ thế trung lập về mặt chính trị, về lợi ích lại có quan hệ qua lại với rất nhiều đại thần trong triều, nhưng cũng chỉ là về lợi ích, không can dự triều chính. Bây giờ Lý Trị đang muốn mời gọi hiền tài, không lý nào lại chạy đi đắc tội Nguyên gia, hơn nữa lúc trước y phê chuẩn cho Hàn Nghệ thành lập khu chợ, lần này nếu không cho Nguyên gia thành lập khu chợ, thì khó tránh nói không thông, đại thần trong triều cũng sẽ phản đối.
.Lý Trị thấy Hàn Nghệ coi cũng suýt soát rồi, mới nói: - Liên quan đến chuyện này, trẫm cũng có chút do dự, mà về thương nghiệp, khanh còn hiểu nhiều hơn trẫm, khanh có gì cứ nói ra là được.
.Hàn Nghệ gấp tấu chương lại, cười nói: - Bệ hạ, vi thần cảm thấy tấu chương này của Nguyên gia vô cùng có lý, đáng để thử, dù sao cũng không cần triều đình bỏ tiền, hơn nữa Nguyên gia còn giao tiền thuế, nếu không hợp với lợi ích của triều đình thì đóng cửa là được.
.Lý Trị gật đầu nói: - Trẫm cũng từng nghĩ đến điểm này, nhưng thành lập khu chợ ở ngoại ô thủy chung vẫn có xung đột với chế độ quân điền của triều ta, nếu chỉ là một mình Nguyên gia thì cũng không sao cả, nếu ai ai cũng muốn tranh nhau noi theo, chế độ quân điền e rằng sẽ bị phá vỡ.
.Chế độ quân điền là hạn định nhân khẩu lên đất, không thể rời khỏi đất của mình, nếu ngươi rời khỏi thì sẽ chết đói, do vậy vương triều Đường nghiêm khắc giới hạn chợ ở trong thị, ngươi muốn làm ăn thì không có chỗ, tất cả đều để cổ vũ nông nghiệp phát triển. Hàn Nghệ có thể thành lập chợ, đều là nhờ vào vị trí địa lý đặc thù ở Bình Khang Lý, nếu thành lập chợ ở ngoại thành, vậy ở một mức độ nào đó sẽ xung đột với chế độ quân điền, đây là chỗ mà Lý Trị tương đối lo lắng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Việc này rất đơn giản, dùng danh nghĩa triều đình lập khu chợ này là được, thần tin Nguyên gia sẽ thỏa hiệp.
.- Vậy thì có thể.
.Lý Trị nghe được thì khẽ gật đầu.
.Võ Mị Nương bên cạnh đột nhiên cười nói: - Hàn Nghệ, ngươi không sợ khu chợ của Nguyên gia thành lập rồi sẽ đoạt làm ăn của ngõ Bắc ngươi sao?
.Không hổ là con gái của Võ Sĩ Ước, quả nhiên khứu giác nhạy bén. Hàn Nghệ tự tin nói: - Làm ăn vốn dựa vào bản lĩnh, nếu Nguyên gia có thể cướp được, thì họ lợi hại, thần nhận thua.
.Lý Trị cười ha ha nói: - Khanh cũng chớ xem thường Nguyên gia, nguyên gia còn mạnh hơn trong tưởng tượng của khanh nhiều.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ nói đúng, vi thần khắc ghi trong lòng.
.Thật ra hắn đương nhiên biết, Nguyên gia thành lập chợ, mười phần là nhằm vào hắn, mục đích là muốn lũng đoạn thị trường, lúc trước chỉ có hai chợ đông tây, người mua bán ít, hơn nữa thực lực không mạnh lắm, Nguyên gia độc tôn một nơi, âm thầm lũng đoạn không ít ngành nghề, nhưng sự xuất hiện của Hàn Nghệ trực tiếp uy hiếp đến sự lũng đoạn của Nguyên gia, từ chuyện Nguyên Mẫu Đơn đến ngõ Bắc hợp tác thì có thể thấy lờ mờ. Lúc trước là người ta chạy đi cầu Nguyên gia hợp tác, bây giờ Nguyên gia chạy đến ngõ Bắc hợp tác với Hàn Nghệ, người chủ đạo là Hàn Nghệ.
.Đây là chuyện Nguyên gia không muốn nhìn thấy nhất, bọn họ phải đoạt lại quyền chủ đạo.
.Sau khi trao đổi chuyện này xong, Hàn Nghệ rời đi.
.- Kẻ này còn nhỏ tuổi lại có độ lượng như thế, thực khiến người ta thấy kinh ngạc mà!
.Lý Trị vẫn khen không ngớt miệng, thật sự quá hiểu lòng người mà.
.Võ Mị Nương cười nói: - Nếu không như thế, hắn tuổi còn nhỏ, lại xuất thân bần hàn, sao có thể lên làm quan viên lục phẩm, e rằng từ triều Hán đến nay, đều chưa từng có.
.- Đúng vậy nha!
.Lý Trị cười ha ha, đột nhiên hỏi: - Chuyện Dương Tư Nột, hắn nói thế nào?
.Võ Mị Nương cũng không giấu diếm, nói cho Lý Trị nghe lời của Hàn Nghệ.
.Lý Trị nghe xong hỏi:
.- Vậy nàng thấy thế nào?
.Võ Mị Nương thản nhiên nói: - Dương Tư Nột và thần thiếp coi như là biểu huynh muội, nhưng ông ta lại có thái độ không rõ, thần thiếp ngại nói chuyện với ông ấy.
.Không nói thật ra là sự ủng hộ của Dương Tư Nột.
.Lý Trị gật đầu nói: - Bây giờ trẫm đang lúc dùng người, hơn nữa trẫm vẫn ban nhiều ân cho Dương gia, đồng thời Dương gia bọn họ cũng có liên hôn với hoàng thất, thêm vào quan hệ giữa Dương Tư Nột và nàng cùng Hàn Nghệ không cạn, trẫm vẫn cảm thấy có thể tin tưởng ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận