Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1175: Người khiêm tốn

.- Ai! Bận rộn mấy ngày, nhưng kết quả lại không giống với chúng ta mong đợi ban đầu, thật không biết mấy hôm nay làm cái gì?
.Trình Xử Lượng dựa lưng vào ghế, vẻ mặt cười khổ, nhưng trong lòng cũng thở phào một hơi, y cũng ý thức được Cục Dân An này tuyệt đối là nơi thị phi, phiền toái sẽ theo nhau mà đến.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cũng không thể nói như vậy, với chúng ta mà nói, dường như quả thật không có gì thay đổi, nhưng với Lý Nghĩa Phủ mà nói lại là hoàn toàn bất đồng. Nếu Lý Nghĩa Phủ đáp ứng đề nghị của chúng ta ngay từ đầu, như vậy chẳng khác nào phục tùng Cục Dân An chúng ta, việc này Lý Nghĩa Phủ quyết không cho phép, mà hiện nay Lý Nghĩa Phủ chỉ phục tùng mệnh lệnh của bệ hạ, việc này ông ta có thể chấp nhận, hơn nữa ông ta cũng thể hiện quyền lực của Trung Thư Lệnh. Dù sao Lý Dương đến cùng vẫn sẽ không tự mình nhận lỗi với những nông phu kia, đem tất cả lỗi lầm đổ lên conngựa.
.Lý Tư Văn, Vi Đãi Giới đều gật đầu, tán thành cách nghĩ này của Hàn Nghệ.
.Bản chất của sự việc chính là cuộc đua quyền lực, xem quyền lực trong tay ai lớn, kết quả đã chứng minh một điểm, Cục Dân An không thể nào can thiệp vào cơ quan quyền lực của đại thần.trung tâm
.Vốn dĩ Lý Trị lập nên Cục Dân An này cũng chỉ là để làm chút việccho dân chúng, nếu không đã sát nhập Cục Dân An và Ngự Sử Đài rồi. Vì vậy Lý Trị an bài như vậy, một mặt bảo đảm quyền uy của đại thần trung tâm, mặt khác cũng là ủng hộ Cho cục Dân An, ít nhất là bồi thường tiền đầy đủ.
.- Nhưng dường như cảnh sát hoàng gia khó có thể chấp nhận kết quả này. Trưởng Tôn Diên có vẻ hơi lo lắng nói: - Họ vẫn cho rằng nên trừng phạt Lý Dương, hiện nay sĩ khí của cảnh sát hoàng gia tương đối sa sút.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Đến giờ ăn cơm ta sẽ nói với bọn họ.
.- Nếu trước đây không có đại công tử cứu giúp, chỉ sợ huynh đệ chúng ta sớm đã thành nô tỳ rồi. Huynh đệ chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa cho đại công tử, nhưng chúng ta sợ sẽ làm liên lụy đến đại công tử, vì vậy không tiếp tục kiên trì, xin đại công tử trách phạt.
.Tại một ngọn núi thấp ở ngoại ô phía đông, có bốn người đang đứng, chính là huynh đệ Trương thị mà Cục Dân An vừa thả ra, ngoài ra còn có Bùi Thanh Phong, Đỗ Thiếu Vân.
.Đỗ Thiếu Vân nói: - Bùi huynh, bọn họ làm cũng không sai, việc này đã náo đến chỗ bệ hạ, nếu Hàn Nghệ đã phát giác có người đang giở trò sau lưng, vậy thì không cần tiếp tục chơi nữa.
.Bùi Thanh Phong cười lạnh một tiếng nói: - Ngươi cho rằng Hàn Nghệ không muốn tiếp tục truy cứu sao, chỉ là nếu tiếp tục truy cứu thì chuyện này còn chưa thể kết thúc, đây là việc bệ hạ không muốn thấy. Vừa nói y lại cười nói với huynh đệ Trương thị:
.- Nhưng việc này cũng không trách các ngươi, các ngươi có thể kiên trì đến bây giờ đã vô cùng tốt rồi. Ha ha! Vẫn còn nhiều thời gian mà.
.Lúc chạng vạng tối, năm trùm sỏ hẹn cùng nhau đến nhà ăn. Nhưng so với lúc thường mà nói, bầu không khí tại nhà ăn có chút nặng nề, các cảnh sát hoàng gia nhìn thấy bọn họ đến, cũng chỉ không mặn không nhạt mà chào hỏi một tiếng.
.- Làm sao vậy?
.Hàn Nghệ quét mắt qua một lượt nói: - Chúng ta còn định mời khách chúc mừng nữa?
.Thôi Hữu Du tức giận nói: - Chúng ta không có mặt mũi chúc mừng.
.Hàn Nghệ cười cười, nói: - Không biết các ngươi còn nhớ lúc các ngươi vừa vào trại huấn luyện?
.Tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.
.- các ngươi sẽ không quên nhanh như vậy chứ? Hàn Nghệ cười nói: - Vậy ta nhắc nhở các ngươi một chút, lúc ấy các ngươi thật sự không khác thành phần bại hoại là mấy, Uất Trì Tu Tịch bỏ thuốc, Tiêu Hiểu thả rắn.
.Uất Trì Tu Tịch vội hỏi: - Phó đốc sát, huynh nhớ nhầm rồi, Tiêu Hiểu bỏ thuốc, ta thả rắn.
.Hàn Nghệ vỗ vỗ trán nói: - Đúng đúng đúng! Là ta nhớ nhầm rồi, xem ra các ngươi đều nhớ vô cùng rõ ràng a!
.Uất Trì Tu Tịch sửng sốt, lại mắc lừa rồi.
.Cảm giác thật là quen thuộc.
.Hàn Nghệ nói: - Những người còn lại không phải đồng bọn thì trong lòng cũng ủng hộ, hơn nữa khi ấy các ngươi không nghe theo chỉ huy, không học vấn không nghề nghiệp, ngay cả xoay người phải trái cơ bản nhất cũng không học được chứ đừng nói là giặt đồ gấp chăn nữa, tóm lại, lúc ấy tương đối tồi tệ!
.Triệu Thiên Phú đỏ mặt nói: - Phó đốc sát, những việc này đã qua, bây giờ huynh còn nhắc đến làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta muốn nói là, nếu lúc ấy ta giống như các ngươi bây giờ, nhìn thấy các ngươi tồi tệ như vậy ta đã sớm hạ sạp rồi, nhìn lúc ấy các ngươi đúng là hoàn toàn không thể giáo hóa được. Nhưng ta đã không làm như vậy, vì ta biết Trường Thành không phải một ngày mà xây nên, việc này cần có thời gian. Ta tin tưởng các ngươi có thể thành công, chính là vì khi ấy ta kiên định với niềm tin của mình, trại huấn luyện mới có thể thành công như vậy, Cục Dân An An mới có thể bắt đầu. Vậy vì sao các ngươi không nghĩ xem, nếu như không có Cục Dân An, nếu như không có sự kiên trì của chúng ta, Lý Dương sẽ bồi thường tiền sao, sẽ cho hạ nhân của mình tạ lỗi với những nông phu kia sao?
.Mọi người nghe vậy, đều cụp mắt bắt đầu suy tư.
.Hàn Nghệ nói: - Ta có thể nói chắc chắn, sẽ không. Đây đều là những gì mà Cục Dân An chúng ta mang đến, đây là một sự tiến bộ, chỉ là không đạt được mục đích trong lí tưởng của các ngươi, nhưng ít ra chúng ta vẫn còn bước đi trên con đường của lí tưởng, chúng ta cũng không đi lệch hướng với giấc mơ ban đầu. Chúng ta vẫn kiên định với giấc mơ của mình, chỉ là việc này cần một quá trình lâu dài, vì vậy chúng ta phải kiên trì nhẫn nại. Cục Dân An hôm nay cũng giống như các ngươi lúc mới bắt đầu vào trại huấn luyện, không phải hoàn mỹ, hơn nữa còn có rất nhiều trở ngại, nhưng vì sao lúc đầu các ngươi có thể cho bản thân mình thời gian, hôm nay lại không cho Cục Dân An An một chút thời gian? Các ngươi có biết, giờ này khắc này trong lòng ta vui sướng, cũng giống như mấy năm trước, nhìn thấy các ngươi có thể phân biệt rõ phải trái vậy.
.Dương Mông Hạo buồn bực nói: - Phó đốc sát, lúc ấy chúng ta không kém như huynh nói chứ!
.Hàn Nghệ cười nói: - So với trong tưởng tượng của ngươi còn kém hơn nhiều, chỉ là lúc ấy Cục Dân An An vẫn chưa đủ tiền bạc để chuẩn bị cho các ngươi một tấm gương.
.Uất Trì Tu Tịch cảm thấy không nên nói sâu hơn nữa vê chủ đề này, cười khà khà nói: - Phó đốc sát, vừa rồi huynh nói mời khách, có phải thật hay không.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đương nhiên là thật, việc này còn đáng chúc mừng hơn so với trước kia chúng ta điều tra niêm phong sòng bạc, bởi vì chúng ta lại làm cho trật tự tiến xa hơn một bước. Như vậy đi, tối ngày kia, ta sẽ đặt một ít ngỗng quay ở Đệ Nhất Lâu, ăn không hết có thể mang đi.
.- Được!
.Nhà ăn lại sôi nổi lên.
.Vi Đãi Giới cười cười, nhỏ giọng nói: - Hàn Thị lang, rốt cuộc ta đã biết tại sao trại huấn luyện có được thành công như vậy rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi đừng tưởng ngươi rằng nói như vậy, ta sẽ chạy tới trại huấn luyện giúp đỡ các ngươi, điều này là không thể nào, năm nay trại huấn luyện nhất định thuộc về các ngươi.
.- Ha ha!
.Mà trên Đại Đường nhật báo kỳ mới nhất đăng một bài văn "Chổi nát nghàn vàng".
.Đây là một câu chuyện xưa về Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú, tư tưởng cốt lõi là ví von đồ vật tuy rằng không tốt, nhưng cho dù là một cây chổi cùn, vì là của mình, vì vậy cũng sẽ xem như rất quý giá.
.Là một thành ngữ rất khiêm tốn, Hàn Nghệ chính là muốn mượn câu này nói với dân chúng, Cục Dân An quả thực có rất nhiều chỗ thiếu hụt, nhưng Cục Dân An An thuộc về dân chúng, không phải thuộc về bất cứ ai khác, các người nên trân trọng mới phải. Lại nói, nếu mất đi Cục Dân An An, hai người Hàn Nghệ, Trình Xử Lượng cũng không có tổn thất gì, họ vẫn tiếp tục làm quan, người chịu thiệt chỉ có dân chúng.
.Muốn tạo chiều hướng của dư luận, chỉ những quý tộc này, sao có thể là đối thủ của Hàn Nghệ, vì Hàn Nghệ biết nói những gì có thể đi vào lòng dân chúng, ví Cục Dân An An như chiếc chổi cùn trong nhà người dân, vô cùng khiêm tốn, dù có cùn các ngươi cũng không được quên, đây chính là nhà của ngươi, không phải nhà của ta.
.Rất nhiều người dân sau khi xem qua, đều cảm thấy thật hổ thẹn.
.Cục Dân An không tốt đến đâu đi nữa, rốt cục vẫn là đấu tranh đòi bồi thường cho nông phu, cũng giống như chiếc chổi cùn vẫn có thể quét lượng lớn rác rưởi ra khỏi nhà. Chỉ có điều có thể còn sót lại một chút phân chuột, nhưng nếu không có cây chổi cùn này, ngươi chỉ có thể ngày ngày chất chồng rác thành đống.
.Làm người phải biết trân trọng.
.Vì vậy, Cục Dân An An trong lòng dân chúng lại có sự thay đổi bản chất lần nữa, khác với các quan thự khác, dân chúng dần dần nghĩ rằng Cục Dân An An là một cây chổi cùn của nhà mình, là thuộc về dân chúng, chúng ta nên ủng hộ Cục Dân An, trân trọng Cục Dân An.
.Có mấy người con cháu quý tộc không có mắt nhìn, còn bịa đặt khắp nơi, bôi nhọ Cục Dân An, nhưng lại bị dân chúng xem thường, dân chúng không chịu sự khích bác của bọn họ nữa, vì họ đã dần dần nhìn thấu bộ mặt của bọn con cháu quý tộc. Vì sao đám con cháu quý tộc lại căm thù Cục Dân An như vậy? Chẳng phải chính là vì Cục Dân An làm tổn hại đến lợi ích của bọn họ, bảo đảm lợi ích của dân chúng, Lý Dương kia cũng là con cháu quý tộc a! Bởi vậy đám con cháu quý tộc càng bôi nhọ Cục Dân An, dân chúng trở nên càng ủng hộ Cục Dân An hơn.
.Dẫn đến danh vọng của gia tộc của các công tử này bị tổn hại, các trưởng bối nhanh chóng gọi bọn họ trở về nhà, bảo bọn họ ngậm miệng lại.
.Bùi Thanh Phong không bao giờ ngờ rằng, việc này không những không tổn hại đến Hàn Nghệ, mà danh tiếng của Cục Dân An là nước lên thuyền lên.nhưng y cũng không dám giở trò quỷ quyệt nữa, bởi vì Hàn Nghệ đã nói rõ ràng rồi, nếu như các người còn tiếp tục làm như vậy, ta sẽ liên thủ với Lý Nghĩa Phủ trừ bỏ các ngươi trước rồi nói sau. Nếu như Hàn Nghệ và Lý Nghĩa Phủ liên thủ, cả nhà Bùi Thanh Phong cũng không đủ a!
.Đại Hưng Thiện Tự.
.- Tập Nhận, gần đây con rất rảnh rỗi, thường tới đây chơi cờ cùng cha. Thôi Bình Trọng cười nói vớiThôi Tập Nhận ở phía đối diện bàn cờ.
.Thôi Tập Nhận ngượng ngùng cười, không lên tiếng.
.Thôi Bình Trọng cũng không nói gì nữa, chuyên tâm hạ cờ.
.Thôi Tập Nhận chợt vụng trộm liếc nhìn Thôi Bình Trọng, thu quân cờ trong tay trở lại, nói: - Cha, hôm nay hài nhi thật sự có chút mơ hồ, trước kia hài nhi từng nghĩ rất nhiều lần, nếu sau này làm quan thì phải làm như thế nào, nhưng đợi đến sau khi hài nhi thật sự làm quan, lại phát hiện tất cả đều không giống như vậy, ngoài việc ngồi ở đây chơi cờ với cha, hài nhi cũng không làm được gì cả, cuối cùng hài nhi đã hiểu vì sao cha một mực không muốn làm quan.
.Thôi Bình trọng cười nói: - Nhưng cha cảm thấy con làm rất tốt a!
.Thôi Tập Nhận nói: - Nhưng hài nhi cũng không làm gì cả, thật ra việc của Lý Dương, từ khi Lý Nghĩa Phủ bắt đầu bao che cho Lý Dương, Ngự Sử Đài chúng con theo lý thì phải ra tay, nhưng chúng con lại làm như không thấy việc này.
.- Đó là vì con biết không thể thay đổi được điều gì, nếu đã không thay được gì thì vì sao phải lãng phí sức lực.
.- Nhưng nếu cha không thử thay đổi, tình hình sẽ càng ngày càng rắc rối.
.Thôi Bình Trọng cũng buông quân cờ trong tay xuống, nhìn Thôi Tập Nhận cười nói: - Nhưng biết rõ không thể làm mà vẫn làm, tuyệt không phải việc làm của người thông minh. Mà đạo làm người này, không cóngoại lệ. Nước trong quá thì không có cá, người xét nét quá thì không có bạn chơi. Có đôi khi cần phải hồ đồ, nếu như quá hà khắc với bản thân sẽ chỉ mang đến kết quả ngược lại. Từ xưa tới nay, rất nhiều hiền thần chính vì quá hà khắc với bản thân, từ đó đánh mất niềm tin, thông đồng với đám tham quan ô lại kia làm bậy.
.Cho dù sự tình càng ngày càng trở nên tồi tệ, như vậy cũng không phải chuyện xấu. Đạo gia có nói, trăng tròn rồi lại khuyết, có thịnh ắt có suy, là lẽ thường trên đời này. Từ đó mà nói, thật ra sự việc đang đi theo một chiều hướng tốt, vì chỉ có xuất hiện sai lầm, nhận ra sai lầm, mới có thể sửa chữa. Mà việc con nên làm bây giờ là phải nhìn rõ bản chất của những sai lầm này, không được phạm phải sai lầm như vậy nữa, với con hôm nay mà nói, càng phải học tập nhiều hơn.
.Thôi Tập Nhận trầm tư hồi lâu, cười nói: - Hài nhi đã hiểu.
.Nguyên gia bảo!
.- Ha ha! "Dự luật nhà ở" và " Dự luật thuê mướn" này thật là làm người ta sáng mắt nha, có chúng ở bên cạnh, kế hoạch nam tiến tất sẽ làm ít mà thu lợi lớn.
.Sau khi xem qua hai dự luật mà Hàn Nghệ lập ra, Nguyên Hi vui mừng không khép nổi miệng, có hai vũ khí lợi hại này bảo vệ, bọn họ có thể thu được lượng lớn đất đai một cách chính đáng hợp pháp, với giấc mơ bến cảng tha thiết, đây là chỗ then chốt trong kế hoạch nam tiến của bọn họ.
.Nguyên Triết từng đi Lĩnh Nam nói: - Con vẫn cho rằng tới Lai Hằng và Đới Chí Đức mới là điểm then chốt, vì Quảng Châu và Liễu Châu đều là mối giao thông quan trọng, nếu có thể có được sự ủng hộ tuyệt đối từ Lai Hằng và Đới Chí Đức, chúng ta sẽ có thể khống chế giao thông của cả vùng Lĩnh Nam, từ đó thực sự làm chủ cả vùng Lĩnh Nam, thậm chí tác động đến cả Giang Nam.
.Nguyên Hi gật gật đầu, ông ta vô cùng có lòng tin với chuyện này, nếu Hàn Nghệ đã phái bọn họ đi, chắc chắn có phần nắm chắc thành công nhất định.
.Hàn Nghệ nói: - Hiện giờ chúng ta và bọn họ là dựa vào nhau mà tồn tại, cho nên điều này không là vấn đề gì cả, nhưng chúng ta cũng không thể lơ là sơ suất, kỳ thật hai dự luật này chưa có được sự ủng hộ của triều đình, thậm chí chúng con còn chưa bẩm báo với bệ hạ, nhìn từ điểm này, đây là một kiểu chủ nghĩa mạo hiểm, nhưng làm buôn bán chính là đang mạo hiểm, vì vậy đồng thời khi chúng ta thu được lợi nhuận to lớn, mạo hiểm cũng theo đó mà tới. Vì thế việc chúng ta phải làm đầu tiên chính là đạt được thành công, việc này không chỉ cần tới sự ủng hộ của Lai Hằng và Đới Chí Đức, mà chúng ta cũng phải ủng hộ hai người bọn họ như vậy.
.Nguyên Mẫu Đơn vô cùng dè dặt nói: - Nếu nói như vậy, chúng ta không thể có bất kỳ sai lầm nào được.
.- Cũng không phải như vậy, quan trọng vẫn phải xem kết quả. Hàn Nghệ cười cười hỏi: - Hiện giờ kế hoạch nam tiến tiến hành ra sao rồi?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Trước mắt mà nói, vẫn vô cùng thuận lợi, bông và giống lúa mới đã bắt đầu được trồng trên quy mô lớn, hơn nữa dựa theo tin tức của Nguyên Kiệt đưa tới, đều sinh trưởng rất tốt. Mà Nguyên Hàng của chúng ta ở Dương Châu cũng đang thực hiện, một khi bông và giống lúa mới thành công, Nguyên Hàng có thể chính thức khai trương.
.Nguyên Triết nói: - Căn cứ theo tin tức của Nguyên Thịnh truyền đến, chúng ta đang tuyển vào một vài nô lệ, nhưng Côn Luân Nô được giới quý tộc rất yêu thích, giá cả vô cùng cao, không thể tuyển vào nhiều. Còn Nguyên Thịnh đã đi đến mấy hòn đảo nhỏ kia, gã nói các bộ lạc trên đảo nhỏ đều rất lạc hậu, thật chẳng khác nào tiêu tiền để vác tảng đá qua sông, còn không bằng lấy tiền này tổ chức, thành lập quân đội, trực tiếp đi trinh phục những đảo nhỏ này, ở đó có rất nhiều cây cối, hơn nữa có thể trồng trọt lương thực, lại có đầy đủ nhân lực.
.Nói tới đây, trong mắt gã chợt lóe lên ánh mắt tham lam, nhỏ giọng nói: - Hơn nữa Nguyên Thịnh nghĩ rằng, Nguyên gia chúng ta có thể lấy mấy đảo nhỏ này làm của riêng mình, đây chính là một nguồn của cải to lớn.
.Nguyên Hi ánh mắt lóe lên vài cái, nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu mày đen nói:
.- Về điểm này, ta từng nghĩ nhiều lần, có thể dùng chút cách khác hay không, Nguyên gia chúng ta từ trước tới nay cũng không xem trọng thủ đoạn bạo lực. Một khi xảy ra chiến tranh, chúng ta cũng không tránh khỏi tổn thất, hơn nữa, cuối cùng có thành công hay không, chẳng ai nói trước được, trong chuyện này mạo hiểm quá lớn rồi.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Mạo hiểm chắc chắn là có, nhưng của cải càng mê người hơn. Hơn nữa, chúng ta chỉ mang đến cho bọn họ nền văn minh càng tiên tiến hơn, chúng ta là đang giúp họ thoát khỏi cuộc sống dã nhân, thánh nhân chẳng qua cũng như vậy.
.Nguyên Hi cười ha ha, chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ nói rất đúng, Mẫu Đơn, xem ra con có chút lòng nữ nhi thường tình rồi. Sống dưới sự thống trị của Đại Đường chúng ta, tốt hơn nhiều so với sống dưới sự thống trị của các bộ lạc hoang dã. Chúng ta đạt được lợi nhuận, các nô lệ sẽ tránh khỏi đói rét, quốc gia chiếm được lãnh thổ, cớ sao lại không làm. Chỉ đáng tiếc Tiểu Hổ đã tới Cục Dân An, nếu không nó chính là một ứng viên không tồi, dù sao nó cũng từng cùng Vô Y học binh pháp.
.Nói xong, Nguyên Hi nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Con nghĩ tính cách của gã không thích hợp làm việc này, nhưng con tán thành cách nhìn của Nguyên Thịnh, nếu có thể trực tiếp chinh phục những đảo nhỏ đó tất nhiên là không gì tốt hơn, nhưng nếu đã phải tổ chức xây dựng thế lực võ trang, con nghĩ chúng ta vẫn cẩn trọng một chút thì tốt hơn.
.Nguyên Hi gật gật đầu.
.Trở ra phòng nghị sự, Nguyên Mẫu Đơn liền nói với Hàn Nghệ: - Chàng có cảm thấy dã tâm của đại bá dường như càng ngày càng lớn không?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta thì không cảm thấy vậy, ngay từ đầu đại bá gật đầu đồng ý hôn sự của chúng ta, cũng không khó nhận ra khát vọng của đại bá với tiền tài, đây cũng là tâm thái nên có của thương nhân, không phải sao?
.- Vậy còn chàng?
.- Ta làm sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn Hàn Nghệ nói: - Ta phát hiện chàng giống như có hai mặt, có lúc chàng giống như một người rất tốt, nhưng có lúc, chàng lại giống một tên vô lại không chuyện ác nào không làm.
.- Lời tâm huyết của phu nhân, làm cho ta cảm động muốn sắp khóc rồi! Hàn Nghệ cảm động đầy mặt nói.
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức khinh bỉ liếc hắn một cái.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Ta hỏi nàng, có phải phân rất bẩn thỉu không?
.Nguyên Mẫu Đơn đầu tiên là sửng sốt, lập tức nói:
.- Chàng nói xem?
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng phân bẩn thỉu lại có thể tưới bón ra lương thực tinh khiết, ta nghĩ ta có vô lại hơn nữa, cũng tốt hơn phân một chút chứ.
.Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười nói: - Thật chưa từng thấy chàng lại tự hạ thấp bản thân như vậy, không phải so sánh bản thân với cây chổi, thì là so sánh với phân.
.Hàn Nghệ có chút bi thương nói: - Vì ta muốn làm một người khiêm tốn.
.- Phì! Không nói bậy với chàng nữa, ta không muốn người khiêm tốn lại trở thành từ để mắng người. Nguyên Mẫu Đơn nghiêm mặt nói: - Bây giờ là lúc chàng nên đi gặp tiểu hòa thượng đó, ta thấy gã sắp chịu không nổi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận