Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1123.2: Giẫm lên thánh nhân thượng vị

.- Các vị không cần sốt ruột, đều có, đều có. Những công tử tới trước nhất vừa thấy tình hình này, rõ ràng là bọn họ tới trước, vụng trộm liếc nhìn đám người Nhan Cố Chi, rất không hài lòng, mấy lão già này thật là đáng ghét, lại đưa mắt liếc lẫn nhau một cái, sau đó như ong vỡ tổ tràn lên quầy, nói:
.- Cho ta một quyển, ta một quyển.
.Dù sao thì cũng có người đi đầu, bọn họ cũng không đếm xỉa gì nữa.
.Đám người Nhan Cố Chi sợ tới cả kinh, từng khuôn mặt già nua đều đỏ bừng lên.
.Nhưng không ai để ý đến họ nữa, Hộ Bộ Thị lang người ta cũng tới mua, ngươi hãy đi qua một bên đi!
.Rất nhanh, phòng sách Hoàng Kim của chợ Đông cũng bị người ta tranh giành hết sạch, đương nhiên, sách Luận Ngữ, Đạo Đức Kinh vẫn vững vàng đặt ở phía trên, đã trở thành danh hiệu bảo vật trấn tiệm thật rồi.
.Hiện tại muốn mua hai quyển sách này nhất định phải chạy tới phòng sách Hoàng Kim đặt trước, nhưng người đặt trước khá nhiều, chính là bạo liệt như vậy.
.Phòng sách Hoàng Kim bất ngờ nổi bật lên, tất cả mọi người đều không ngờ tới, bởi vì Hàn Nghệ cũng không tuyên truyền gì, cho dù tuyên truyền cũng là nước hoa, rượu.
.Tin tức rất nhanh được truyền ra, Luận Ngữ, Đạo Đức Kinh vững như núi Thái Sơn, lắc cũng không lung lay chút nào, mà "Kinh tế học trong Hiền giả lục học " của Hàn Nghệ với "Du viên kinh mộng" của Bạch Y Nhân đắt hàng, thế là quá đả thương người ta rồi, đám sĩ phu kia hoàn toàn sụp đổ, bọn họ không dám tin tất thảy điều này, nhưng bọn họ lại không tiện tìm Hàn Nghệ gây chuyện, là người ta cứ tranh nhau tới mua, Hàn Nghệ khiêm tốn không tuyên truyền giúp mình, điều này có thể trách Hàn Nghệ sao.
.Khi bên ngoài huyên náo ồn ào, Phượng Phi Lâu cũng rất là náo nhiệt, Dương Triển Phi, Triệu Trì Mãn, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Dương Lâm, Thẩm Tiếu, cùng với gia chủ Hàn Nghệ đều ngồi trong sảnh trò chuyện vui vẻ, kỳ thật hai ngày gần đây Hàn nghệ vẫn cùng Dương Triển Phi và Triệu Trì Mãn quan sát sự biến hóa của thị trường, cùng với truyền thụ cho bọn họ một ít kiến thức làm sao kiến tạo thị trường.
.- Phục rồi! Phục rồi! Hàn tiểu ca, hôm nay ta hoàn toàn phục rồi!
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu liên tục, thật sự là phục sát đất, nói: - Nước hoa, rượu, giấy mực này của ngươi có thể đắt hàng, thật ra ta có thể hiểu được, nhưng có thế nào ta cũng không ngờ, ngay cả sách ngươi viết cũng đều có thể bán ra như vậy, tại hạ thật sự là không biết nói như thế nào nữa!
.Kỳ thực sách này vừa xem cũng biết là Hàn Nghệ viết, với nội dung này, cách hành văn này, người ta muốn bắt chước cũng không bắt chước được.
.Nhưng mà, trong mắt cổ nhân sách lại là thứ vô cùng thần thánh, sách bình thường đều là do thánh nhân viết, hoặc cũng là lời của thánh nhân, người bình thường nào dám dễ dàng viết sách, đây không phải cố ý khiến người chê cười sao, giống Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông những người đó đều là viết văn chương, cũng chưa từng viết sách. Mà Hàn Nghệ xuất thân là nông gia, chữ viết không phải là xấu bình thường, nhưng sách hắn viết lại có thể bán ra như vậy, đây thật sự là quá khoa trương, cho dù là Trịnh Thiện Hành cũng có chút không chấp nhận được.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ý của Trịnh công tử, chẳng lẽ là nói sách của ta không hay!
.Trịnh Thiện Hành vội nói: - Ta tuyệt không có ý này.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Hàn tiểu ca trước đó giấu giếm nghiêm mật về sách này, nhưng lại viết tên của mình lên, có thể thấy ngươi cũng không phải lo lắng bán không được, chẳng lẽ trước đó ngươi cũng dự liệu được sẽ bán rất chạy?
.Triệu Trì Mãn đầy hiếu kỳ nói: - Điều này sao có thể được, quyển sách này là thương nghiệp, theo lý thuyết hẳn là bán không được tốt như vậy.
.Thẩm Tiếu cười ha hả nói: - Hàn Nghệ, ngươi nói thật đi, những người đi mua sách kia có phải là ngươi bỏ tiền ra mướn không.
.Dương Triển Phi lắc đầu nói: - Điều đó là không thể nào, hơn phân nửa người mua sách là con cháu quý tộc, bọn họ làm sao nghe Hàn Nghệ được.
.- Ngươi nghe thấy rồi đấy!
.Hàn Nghệ lườm tên phá gia chi tử Thẩm Tiếu này một cái.
.Dương Triển Phi lại nói: - Nhưng mà Hàn Nghệ, ta cũng rất tò mò, sao ngươi dám viết sách? Chẳng lẽ ngươi không sợ làm trò cười sao?
.- Vương công tử nói không sai, ta dám viết, thì phải nhất định nắm chắc đầu ra.
.Hàn Nghệ cười tự tin, nói: - Đầu tiên, sách này cũng không phải là loại mà Triệu Thứ sử nói, nói là thương nghiệp, kỳ thực lại là quản lý tài sản, bất kể là người buôn bán nhỏ, hay là vương công quý tộc, ai mà không giao đạo với tiền, ai nói mình không yêu tiền là ngụy quân tử, cộng với sự giàu có và thành công hôm nay của ta, đã định sẵn thành công của quyển sách này, với lại nữa là, chưa bao giờ có sách về phương diện kiếm tiền, mọi người đều vô cùng hiếu kỳ, làm sao có thể có sách dạy người ta kiếm tiền, bởi vì ai ai cũng đều muốn kiếm nhiều tiền, bởi vậy nhiều sách hơn nữa cũng cung không đủ cầu, vì sao Luận Ngữ bán kém như vậy, đạo lý rất đơn giản, trong nhà các ngươi đều có, vậy thì tại sao còn đến mua, kỳ thật nếu nói lượng tiêu thụ từ xưa tới nay, Luận Ngữ nhất định là số một, chỉ có điều những người đó khí lượng quá nhỏ, không thấy được ta hay. Ha ha!
.Hắn là thay đổi trạng thái bình thường, loại tình cảm đắc ý, sinh động trên giấy, nhìn thấy mấy sĩ phu bên ngoài giơ chân chửi má nó, hắn vô cùng sảng khoái.
.- Thì ra là thế!
.Vương Huyền Đạo khẽ gật gật đầu, nói:
.- Trong Hiền giả lục học, ngươi chọn kinh tế học, cũng là vì ai ai cũng đều rất cần tiền, ngoài ra, ngươi đem sách của thánh nhân như Luận Ngữ, Đạo Đức Kinh đặt lên trên, cũng là vì ngươi biết những quyển này sẽ không bán được, do đó tạo thành sách của ngươi hơn là sách Luận Ngữ, như vậy, số người đến mua sẽ chỉ nhiều hơn, Hiền giả lục học cũng có thể xâm nhập lòng người, đến lúc đó ngươi mở rộng thêm ngũ học khác, nhất định sẽ có càng nhiều người cổ vũ hơn.
.Tên khốn kiếp này, ngươi biết thì cũng thôi đi, sao còn nói ra! Hàn Nghệ hận nhất điểm này của Vương Huyền Đạo, vĩnh viễn đều muốn đem ý ngầm này nói ra.
.Vô liêm sỉ a!
.Đến cả Triệu Trì Mãn cũng mắng to trong lòng.
.Ngươi sao có thể giẫm lên thánh nhân thượng vị!
.Trịnh Thiện Hành cau mày nói: - Hàn tiểu ca, ngươi làm thế có phải tổn thương thiên lý không, ngươi sao có thể lấy thánh nhân làm đá kê chân chứ.
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Trịnh công tử, ngươi đừng cả tin lời nói của lão Vương sát vách, lão Vương sát vách này là người không đáng tin nhất.
.Vương Huyền Đạo làm sập đài hắn như vậy, hắn cũng không muốn gọi gã là công tử, lại là vẻ mặt buồn bực nói: - Hình như ta làm gì cũng là sai, nếu ta không cho phòng sách Hoàng Kim bán Luận Ngữ và Đạo Đức Kinh, ngươi sẽ lại nói ta cố ý chèn ép Nho gia, Đạo gia, đến sách thánh nhân cũng không bán, vậy còn mở phòng sách cái gì, dạy hư học sinh sao. Được rồi! Ta bán hết sách của các học phái, kết quả không bán được, lại trách ta dụng tâm ác độc, đệt móa, vậy các ngươi nói, ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ ta bán sách cũng là sai
Bạn cần đăng nhập để bình luận