Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1190.2: Lễ độ của người khó tính

.Y là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nếu người nào cũng có thể tới, vậy học viện quân sự này sẽ mất giá trị rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cái này không quan trọng, một vòng khảo thí, sẽ đào thải hơn phân nửa.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Nếu đã như vậy, sao chúng ta không nói điều kiện nhập học cho bọn họ biết trước, để những người đó biết khó mà lui.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Vậy không thể được, nhất định phải oanh động, vật lấy hiếm làm quý, nếu chỉ hai ba con mèo nhỏ như vậy, vậy người ta nhất định sẽ cho rằng học viện quân sự chẳng qua là thường thôi, nếu một ngày có hơn ngàn người đến, vậy không ít người có chí cũng đều vì thế mà động lòng.
.Nguyên Liệt Hổ tức giận nói: - Hàn Nghệ, chúng ta đây là chuyện chính sự, sao ngươi luôn biến thành giống như buôn bán vậy.
.- Ta chính là một thương nhân, ngươi còn muốn ta thế nào? Hàn Nghệ trừng mắt lườm thằng nhãi này một cái, hiện tại hắn là cô phụ của Nguyên Liệt Hổ, có thể dùng giọng điệu giáo huấn nói chuyện với gã ta, lại thấp giọng nói: - Đúng rồi, các con cháu của mấy đại tướng quân kia đều đi báo danh chứ?
.- Đại đa số đều đến rồi.
.Độc Cô Vô Nguyệt thoáng gật đầu.
.Nguyên Liệt Hổ lập tức bổ sung: - Những người này so với những học viên trong trại huấn luyện ngày đó hiển quý hơn nhiều, rất nhiều người đều là hậu đại của công thần Lăng Yên Các, lão Trình gia, lão Tần gia đều đưa vài người đến báo danh, ồ, còn có một vài người đang chưởng quản cấm quân, chỉ riêng gia tộc A Sử Na đã có bảy người báo danh rồi. Kỳ thực con trai bọn họ muốn nhậm chức trong quân, đó chẳng qua là việc quá đơn giản rồi, ta thấy hơn phân nửa bọn họ vẫn đều là đi vì Lý Tư không.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói: - Thế này! Ngươi không cần thông qua Binh Bộ, lấy danh nghĩa cá nhân ta, phái người đến phủ của những đại tướng quân này, nói với họ, tư liệu của con trai họ có vấn đề, không thể báo danh!
.Độc Cô Vô Nguyệt quá sợ hãi nói: - Tại sao lại thế? Học viện quân sự sở dĩ có thể xây dựng xong nhanh như vậy, bọn họ đều đã bỏ không ít sức a!
.Hàn Nghệ thở dài: - Mấy văn thần này, nói toạc miệng, cũng chính là há miệng, nhưng mấy võ tướng đều là người mang đao, ta cũng chột dạ a.
.Nguyên Liệt Hổ cũng kinh ngạc nói: - Vậy ngươi vẫn làm thế, không phải ngươi cố tình chọc giận họ sao?
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Bây giờ tức giận so với về sau tức giận mạnh hơn, trước tiên mọi người nói rõ ràng, tránh cho tới lúc lại từng người từng người tới cửa, ta khó ứng phó được.
.Độc Cô Vô Nguyệt đại khái đã hiểu, gật đầu nói: - Được rồi!
.Hôm sau.
.Phượng Phi Lâu trống rỗng chỉ có hai người đang ngồi!
.- Tiểu Dã, lát nữa nhớ kỹ đấy, lỡ như có người muốn đánh ta, đệ chỉ cần bảo vệ ta, nhớ không thể đả thương đối phương, biết chưa?
.- Đại ca, cái này huynh đã nói mấy chục lần rồi, đệ sớm nhớ kỹ rồi. Tiểu Dã có chút mất hứng, cậu cảm thấy Hàn Nghệ là đang nghi ngờ trí nhớ của cậu.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Phải phải phải, ta đây không phải có chút sợ hãi sao, không nói nữa, không nói nữa.
.Hắn vừa dứt lời, chợt nghe đến một trận tiếng ồn ào: - Thằng ranh Hàn Nghệ, thằng ranh Hàn Nghệ! Ngươi ra đây cho lão tử.
.Lại nghe được có người nói: - Tiểu Nghệ ca nhà ta đang ngồi trong lầu a!
.- Một đám mãng phu!
.Hàn Nghệ lau mồ hôi mắng.
.Không tốn nhiều thời gian, chỉ thấy một đám mãng phu hùng hổ xông vào, nào là Khế Bật Hà Lực, A Sử Na Trung, con trai Tần Quỳnh Trần Hoài Đạo, con trai Đoạn Chí Huyền Đoàn Toản, dù sao cũng hơn mười người, ai nấy đều sắc mặt dữ tợn, như sói như hổ, vừa thấy Hàn Nghệ, một đôi mắt hổ đều là bắn ra hung quang, hận không thể ăn tươi nuốt sống Hàn Nghệ luôn.
.- Thằng ranh Hàn Nghệ, ngươi đúng thật là vong ơn bội nghĩa nha! Lão tử đã nhìn người cả đời, lần này thật đúng là nhìn nhầm rồi.
.- Mẹ nó, lão tử xuất ra nhân lực làm xong học viện quân sự này, bệ hạ chẳng qua để ngươi quản sự, ngươi dựa vào cái gì không cho cháu của ta báo danh.
.- Ngươi đừng tưởng rằng hiện giờ bệ hạ sủng tín ngươi, là ngươicó thể tác oai tác quái, nói cho ngươi biết, lão tử không sợ ngươi, ngươi muốn chọc tức lão tử, hôm nay sẽ cho ngươi biết một chút thủ đoạn của lão tử.
.- Thằng ranh, hôm nay nếu không nói rõ chuyện này, lão tử quyết không tha cho ngươi.
.Mấy võ tướng này sắn tay áo lên, chỉ vào Hàn Nghệ chửi một trận, lời nói chợ búa, lanh lảnh trên miệng.
.Đây chính là võ tướng!
.Đừng nói đạo lý gì lớn, chúng ta không tiếp một chiêu này.
.Tuy rằng Hàn Nghệ là Đồng trung thư môn hạ tam phẩm, nhưng mấy võ tướng này cũng mặc kệ những thứ đó, trước kia Trình Giảo Kim bọn họ chửi nhau với Trưởng Tôn Vô Kỵ, ở điện Thái Cực thường xuyên chửi mẹ nó. Nhưng Lý Thế Dân cho rằng võ tướng nếu ngay cả chút hỏa khí này cũng không có, còn đánh trận gì, liền để mặc bọn họ.
.Nhưng Tiểu Dã ca ngồi xổm trên ghế lại là hai tay chống cằm, thờ ơ nhìn bọn họ, hoàn toàn không có tư thế bảo tiêu a!
.Hàn Nghệ rất là chột dạ, thấp giọng nói: - Tiểu Dã, người tới dũng mãnh dữ dội như vậy, đệ thế này, ta rất lo lắng a!
.Tiểu Dã quay đầu nhỏ giọng nói: - Hàn đại ca huynh cứ yên tâm, sư phụ đệ từng nói, chó cắn người sẽ không sủa.
.Người nó nói không phải ta đấy chứ? Hàn Nghệ nghe được trong lòng rất không thoải mái nha, ta nên hay không nên lên tiếng đây?
.Đang lúc ngây người, đám người Khế Bật Hà Lực đã vây lại, chỉ vào Hàn Nghệ mắng xối xả, cơn giận này thật không bình thường, con trai của thương nhân còn có thể báo danh, con của chúng ta lại không thể báo danh, đây không phải đánh vào mặt sao.
.Mấy võ tướng này thân thể tốt, khí lực nhiều, mắng một hồi lâu, đều mắng đến mặt đỏ tai hồng, thở hồng hộc, lúc này mới hơi an tĩnh lại, mấu chốt là Hàn Nghệ giống như một cục gỗ, mắng cũng không có tí tác dụng a!
.Hung hãn nhất là Khế Bật Hà Lực thở gấp nói: - Tiểu tử ngươi sao không nói chuyện!
.Tiểu Dã ca đã nói rồi, chó cắn người sẽ không sủa. Hàn Nghệ tự giễu một phen, chắp tay nói: - Đợi các vị tiền bối nói xong, vãn bối nói sau, đây cũng là lễ độ!
.Lễ độ!
.Thiếu chút nữa đã té xỉu một đám!
.Ngươi hô đánh tiếng kêu giết với văn thần, các loại mẹ nó, nói lễ độ với chúng ta, ngươi cố tình phải không?
.Hàn Nghệ cũng thật đúng là cố ý, cái này gọi là lấy điểm mạnh của mình tấn công điểm yếu của địch.
.Tần Hoài Đạo nói: - Hôm nay ngươi nói rõ đi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao ngươi phái người đến nói tư liệu gì đó của con trai ta có vấn đề, không được báo danh.
.Hàn Nghệ thở dài: - Làm phiền các vị tướng quân xem xem xung quanh ta, là sẽ biết vì sao ta không để công tử của các vị báo danh.
.Mọi người nhìn chung quanh một chút, bốn phía của ngươi không phải là chúng ta sao.
.Khế Bật Hà Lực nói: - Ngươi bớt ở đây ra vẻ nho nhã nghiền ngẫm từng chữ một, lão tử còn không hiểu ngươi, mấy lão già cầm bút kia luôn yêu quý ngươi, kết quả cũng không tranh lại ngươi, ngươi đừng giở chiêu này với lão tử, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi nói thẳng.
.Đệt! Có chút hiểu biết đối với ta a! Ta lại khinh thường mấy võ tướng này. Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Ta hiện giờ cũng chỉ là không để bọn họ báo danh, các vị tướng quân đã muốn đánh muốn giết, nếu chẳng may ngày khác ta khai trừ công tử của các vị, vậy chẳng phải là biến thành đánh thực giết thực, vãn bối là con một chín đời, vẫn xin các vị giơ cao đánh khẽ. Nói xong hắn lại chắp tay thi lễ.
.Ở trước mặt văn thần, hắn chỉ có thể làm lưu manh, hàm dưỡng cũng không cao bằng mấy văn thần đó, mấy văn thần đó hun đúc nho giáo thâm thụ, lời nói, hành động, cử chỉ cũng đều có lối mòn, Hàn Nghệ có thể ngụy trang đến mấy, nhưng có những thứ tích lũy từ khi còn rất nhỏ thì hắn vẫn ngụy trang không tới, nhưng trước mặt võ tướng, Hàn Nghệ quyết tâm phải xây dựng mình thành quân tử khiêm tốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận