Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 759.1: Chủ nghĩa hoàn mỹ

.- Tu Tịch! Ngươi ra tay cũng quá độc ác đi, đau chết mất.
.- Điều này sao có thể trách ta được, là Phó đốc sát yêu cầu, hắn đứng ngay bên cạnh, nếu ta không ra tay với ngươi ác một chút, thì người gặp họa có khả năng chính là ta rồi. Lại nói Tiêu Hiểu người ta đều không có hô đau, ngươi ở đây kêu la cái gì, Phó đốc sát ra tay ác hơn ta nhiều.
.- Nực cười, thù này không báo, ta cũng không còn là Tiêu Hiểu nữa.
.- Tiêu Hiểu! Ta thấy nên thôi đi, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của Phó đốc sát, nếu không, Phó đốc sát đã sớm rời đi nơi này rồi.
.- Hàm Ngọc nói rất có đạo lý, chúng ta dùng hết các chiêu số rồi, nhưng kết quả người thua thiệt vẫn luôn là chúng ta, tốt nhất nên thôi đi.
.- Thật sự là quá chán, như này đều không chỉnh được Phó đốc sát!
.- Phó đốc sát thật sự rất giảo hoạt, nếu mỗi kẻ cướp đều giống như Phó đốc sát, thì ta đây cũng không dám làm cảnh sát hoàng gia nữa.
.- Không đúng thế sao, rõ ràng là hành vi đê tiện vô sỉ, còn cố tình có thể nói công khai như thế, làm cho không người nào phản bác được, người giảo hoạt nhất trong thiên hạ chỉ sợ chính là Phó đốc sát đấy.
.Khí thế của các học viên rơi xuống đáy cốc, trong lòng càng thêm sợ hãi Hàn Nghệ, đây đều là thịt mỡ đưa lên tận cửa rồi, kết quả không nuốt được miếng thịt này không nói, còn tự đập gãy răng mình nữa, đả kích với bọn họ thật sự là quá lớn.
.Mà Hàn Nghệ tất nhiên là cực kỳ vui vẻ, thoải mái khoái trá nhỏ giọng hừ ca đi vào trong nha thự, thấy trong nha thự trống rỗng, bèn hỏi một tên tiểu lại:
.- Này! Trưởng Tôn công tử đi đâu rồi?
.Tiểu lại kia đáp lại: - Trưởng Tôn công tử đang ở trong phòng đọc sách.
.Đọc sách? Vậy thì ta đừng nên đi quấy rầy y. Hàn Nghệ cũng không thích thảo luận học vấn với Trưởng Tôn Diên đâu, bởi vì đó là một pháp si, một khi nói đến luật pháp, y có thể hàn huyên suốt đêm với ngươi được, hắn lại hỏi: - Vậy Độc Cô công tử đâu?
.Lúc nãy khi vừa chấm dứt, đã không thấy Độc Cô Vô Nguyệt đâu, vẫn là Hàn Nghệ cho các học viên tập hợp giải tán đấy.
.- Lúc nãy hình như ta nhìn đến Độc Cô công tử mang theo hai bình rượu đi đến hậu viện rồi.
.Hàn Nghệ nghe vậy hơi hơi nhíu mày, nói: - Được rồi, ta đã biết, ngươi cứ đi bận việc đi.
.- Vâng.
.Hàn Nghệ đứng trong viện trầm ngâm một lát, khẽ thở dài, sau đó đi vào hậu viện của nha thự.
.Vào trong hậu viện, chỉ thấy Độc Cô Vô Nguyệt như tên lưu manh rộng mở vạt áo, lộ ra thân thể như ngọc kia, ngồi trên ghế đá, lưng dựa vào bàn đá, hai tay mở ra gấp khúc đặt trên bàn đá, một tay nhấc lên vò rượu, bên cạnh còn đặt một vò khác, trên mặt lộ ra chút buồn rầu, y thấy Hàn Nghệ đến đây, thì nhẹ nhàng gật đầu.
.Hàn Nghệ gật đầu đáp lại, đi tới nói: - Mới vừa rồi thật sự là xin lỗi, ta vốn muốn nhờ ngươi làm cho bọn họ lơ là đấy.
.Độc Cô Vô Nguyệt cười lắc đầu: - Không sao, binh bất yếm trá, tiết học vừa rồi của ngươi cũng làm cho ta được lợi không nhỏ.
.- Độc Cô công tử thật sự là quá khen rồi!
.Hàn Nghệ cười nói: - Mấy thứ ta nói đều là một ít thủ đoạn không lên được sân khấu thôi.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Bất kể là đánh nhau hay là đánh giặc, vốn là không có đạo đức rồi, hoặc là đừng có đánh, nếu đã đánh thì đặt đạo đức qua một bên đi, trên đời này không phải là vâng theo cái lý được làm vua thua làm giặc à.
.- Hoàn toàn tán thành!
.Hàn Nghệ gật đầu cười, chỉ vào một vò rượu khác: - Không ngại để ta uống nó đi.
.Độc Cô Vô Nguyệt cầm lên một vò rượu khác, đưa tới nói: - Xin cứ tự nhiên.
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ nhận lấy, sau đó ngồi xuống, vạch trần miếng che, đổ một ngụm vào miệng, hỏi: - Đây là của Tổng đốc sát sao?
.Độc Cô Vô Nguyệt lắc đầu: - Không phải, lâu rồi Tổng đốc sát không có tới, đây là do Liệt Hổ lưu lại đấy.
.Trình Xử Lượng cũng không ngu xuẩn, vừa thấy trại huấn luyện là nhà máy chế tạo mâu thuẫn, biết nếu mình bị cuốn vào trong, nhất định sẽ gặp phiền toái, bởi vậy rất ít tới đây, gần như là không đến.
.- Ta đã nói mà, sao Tổng đốc sát lại có thể mang theo rượu ngon đến vậy. Hàn Nghệ cười ha ha, lại hỏi: - Nguyên công tử hình như lâu rồi cũng không đến?
.- Bất kể nói thế nào, Liệt Hổ chung quy là họ Nguyên đấy, ngươi cùng nhà y đã náo loạn thành thế rồi, sao y còn có thể ở chỗ này nữa. Độc Cô Vô Nguyệt trả lời vô cùng trực tiếp, y cũng không giỏi quanh co lòng vòng.
.Trước kia đoán chừng là thế, nhưng gần nhất có thể là do hôn dự giữa ta và Nguyên Mẫu Đơn. Hàn Nghệ biết địa vị của Nguyên Mẫu Đơn trong lòng Nguyên Liệt Hổ, chuyện lớn như thế, mà đến tận bây giờ y cũng không lộ diện, có thể thấy được Nguyên Liệt Hổ khẳng định là phản đối chuyện này, chẳng qua hắn cũng không quá để ý, bởi vì đây vốn là một hôn sự giả, hơn nữa đây cũng không phải mục đích hắn tới đây, nghĩ vậy hắn không khỏi liếc nhìn Độc Cô Vô Nguyệt, thầm nghĩ, đẹp quá a! Mẹ kiếp! Ta đang nghĩ gì vậy.
.Hắn khẩn trương lắc đầu, hơi chần chờ một lát, đột nhiên nói: - Độc cô công tử, thực không dám dấu diếm, lúc mới bắt đầu đến trại huấn luyện, Trịnh công tử từng kể cho ta chuyện giữa ngươi và Thôi Hồng Lăng, và hy vọng ta có thể giúp đỡ ngươi.
.- Ta biết rồi.
.Độc Cô Vô Nguyệt gật đầu nói: - Nhưng việc này chỉ sợ là ngươi cũng không giúp được gì.
.Nói cách khác, nếu như có thể giúp được, thì ngươi sẽ bằng lòng nhận lấy đúng không, Hàn Nghệ nghe thấy vậy, cảm thấy có manh mối, vì thế nói: - Ngươi nói cũng không sai, việc này mấu chốt vẫn còn ở hai người các ngươi, nhưng ta thấy ngươi giống như vẫn luôn bị vây trong mâu thuẫn, có thể thấy được có một số việc ngươi vẫn luôn không nghĩ ra, bởi vậy mới có câu người trong cuộc thường u mê, người ngoài cuộc lại tỉnh táo đấy, có lẽ vấn đề này đối với ngươi vô cùng khó khăn, nhưng đối với những người đứng xem có khi nó lại chỉ là một chuyện cực kỳ đơn giản thôi.
.Nói tới đây, hắn dừng một chút, mới tiếp tục nói: - Kỳ thật tư tưởng của con người vô cùng phức tạp, không giống như động vật đơn giản trực tiếp, nhưng con người có một ưu điểm rất lớn, đó chính là ngôn ngữ, từ một góc độ nào đó nói lên, ngôn ngữ chính là vì tư tưởng phức tạp của con người mà sinh ra, trên đời này không có ai không cần người khác trợ giúp cả, nhân loại vĩ đại bắt đầu từ kết nối đấy, cho nên ta cảm thấy ngươi không nên tự phân cao thấp với chính mình, mà nên tích cực tìm kiếm biện pháp giải quyết.
.Độc Cô Vô Nguyệt hơi kinh hãi, có chút kinh ngạc hỏi: - Đây là tâm lý học mà ngươi nói sao? Y rất ít giao lưu với Hàn Nghệ, y không ngờ Hàn Nghệ lại nhìn ra được suy nghĩ trong lòng y.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Không sai! Tâm lý học của ta chủ yếu là nghiên cứu về tư tưởng, hành vi, cảm xúc của nhân loại đồng thời thêm cả mối quan hệ giữa người với người nữa, có lẽ trong tương lai, tâm lý học sẽ trở thành trợ thủ không thể thiếu của nhân loại trong sinh hoạt, giống như lang trung vậy, bởi vì từ khi nhân loại ra đời đã gặp phải đủ loại nan đề, không chỉ sinh bệnh, hơn nữa vấn đề thống khổ trên tâm lý càng thêm thường xuyên hơn so với thống khổ trên thân thể đấy.
.Độc Cô Vô Nguyệt nghe vậy trầm mi không nói.
.Hàn Nghệ thấy y có chút tâm động, lại nói: - Đương nhiên, bởi vì tâm lý học có thể sẽ liên quan đến nội tâm của một người, mà ta cho rằng tiết lộ nội tâm riêng tư của người khác là hành vi cực kỳ vô sỉ đấy, bởi vậy ta tuyệt đối sẽ không làm vậy đâu. Ồ, nếu ngươi không muốn nói nhiều, thì cũng đừng nói, chuyện này không thể cưỡng cầu được, nếu không chỉ biết sẽ có tác dụng hoàn toàn ngược lại thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận