Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 233.2: Vậy thì không có rồi.

.- Hô, cuối cùng cũng coi như là đối phó xong đôi cô cháu này rồi.
.Hàn Nghệ khe khẽ thở dài.
.- Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, tức giận nói: - Lưu tỷ, lần tới nếu gặp loại sự tình này, tỷ phải nhanh chóng tìm Tiểu Dã đến, có biết không?
.Lưu Nga một mặt khổ sở nói: - Kỳ thực ta cũng đã nghĩ tới. Thế nhưng Tiểu Dã rất dễ kích động, ta sợ gọi nó đến, ngược lại sẽ càng náo càng lớn.
.Hàn Nghệ cả giận nói: - Đại tỷ, mạng ta cũng sắp mất rồi, còn quan tâm đến chuyện này sao?
.Lưu Nga gật gật đầu.
.- Tỷ có ý tứ gì? Hàn Nghệ hai mắt trợn tròn.
.Lưu Nga lại khẩn trương lắc đầu.
.- Ai u! Ta thực sự là bị ngươi làm cho tức chết mà. Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã, đột nhiên lại hỏi: - Đúng rồi. Ngươi có biết Nguyên Mẫu Đơn này là ai không?
.Lưu Nga nói: - Chuyện này ta đương nhiên biết, đại danh đỉnh đỉnh Mẫu Đơn nương tử, ai không biết chứ
.- Đại danh đỉnh đỉnh? Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Nàng rất nổi tiếng sao?
.Lưu Nga gật gật đầu, đột nhiên sâu kín thở dài, nói: - Kỳ thực Mẫu Đơn nương tử cũng là một nữ tử cực kỳ đáng thương.
.Nàng đáng thương? Vậy ta chẳng phải thật đáng buồn rồi. Hàn Nghệ tức giận nói: - So với tỷ còn đáng thương hơn sao?
.- Vậy thì thật không có, dù sao nang cũng là xuất thân quý tộc.
.- Vậy tỷ còn nói nàng đáng thương? Hàn Nghệ buồn phiền nói: - Ta thực không hiểu đám người các ngươi, chỉ là một bình dân, ăn cơm rau dưa, ngược lại thay quý tộc lo lắng rồi.
.Lưu Nga ngẫm lại cũng đúng, nhưng lập tức lại nói:
.- Nhưng ma Mẫu Đơn nương tử này cũng xác thực vô cùng đáng thương, vào đúng ngày tân hôn của nang, trượng phu lại phải lĩnh binh xuất chinh, kết quả một đi liền không có trở về.
.- Quả phụ?
.Hàn Nghệ cả kinh nói.
.Lưu Nga gật gật đầu.
.Còn trẻ như vậy đã là cô cô, lại làm quả phụ, nhân sinh không khỏi cung quá nhanh đi. Hàn Nghệ không thể tin được nói: - Thật sự là vậy à?
.Lưu Nga nói: - Đương nhiên là thật sự, việc này ta dám nói lung tung sao? Trượng phu của nàng chính là Độc Cô gia Độc Cô Tiên Lược.
.- Độc Cô gia?
.Hàn Nghệ nói: - Không phải là thúc thúc của Độc Cô Vô Nguyệt chứ?
.Lưu Nga lắc lắc đầu nói: - Cũng không phải, Độc Cô Vô Nguyệt chính là cháu năm đời của đại danh đỉnh đỉnh Độc Cô Tín. Mà Độc Cô Tiên Lược lại là đời sau của Độc Cô Giai, Độc Cô Giai này nguyên bản là họ Lý. Chính là đại tướng thủ hạ của Độc Cô Tín, sau đó mới cải danh Độc Cô, tuy đều là họ Độc Cô, nhưng cũng không có liên hệ máu mủ.
.Nói tới Độc Cô Tín, khả năng có rất nhiều người không biết, thế nhưng nói đến nữ nhi của ông ta, vậy thì phỏng chừng sẽ có rất nhiều người biêt đến, hơn nữa không phải chỉ có một nữ nhi mà thôi. Trưởng nữ của Độc Cô Tín chính là Minh Kính Hoàng Hậu của Bắc Chu, con gái thứ tư thì là Nguyên Trinh Hoàng Hậu của Đường triều, cũng chính là mẹ đẻ của Đường Cao Tông Lý Uyên, còn con gái thứ bảy chính là đại danh đỉnh đỉnh Độc Cô Già La, thê tử của Tùy Văn Đế Dương Kiên, Văn Hiến Hoàng Hậu của Tùy triêu, có thể nói là một gia tộc hoàng hậu nha!
.Mặt khác, Đường triều tôn trọng quận họ, cũng chính là chỉ ba quân tướng sĩ đều cùng họ với thống soái của mình, chuyện tướng sĩ đổi họ cung là thường xảy ra.
.Quan hệ này cũng thật là phức tạp a! Hàn Nghệ thở dài trong lòng, nang đáng thương, lão tử cung đáng thương a, rõ ràng có một vị thê tử xinh đẹp như hoa, cuối cùng quay đầu lại vẫn là một tên xử nam, hơn nữa cho đến bây giờ, ngay nụ hôn đầu vẫn còn bảo lưu nha, hay là trước tiên nên tìm một cô gái phá đi rồi nói sau, dù sao hiện tại lão tử cũng đang như đi trên dây, lúc nào cũng có thể mất mạng, nhưng ma nên tìm ai đây ta?
.Giãy dụa a!
.Nghĩ đến đây vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lưu Nga, nghĩ thầm, vẫn là chờ một chút đi!
.Lưu Nga cũng không có chú ý tới, cẩn thận từng li từng tí hỏi: - Hàn tiểu ca, làm sao ngươi lại nhận thức Mẫu Đơn nương tử?
.Hàn Nghệ nói: - Nàng muốn đến xem kịch.
.- Lẽ nào là nang muốn mời chúng ta đến Nguyên gia diễn kịch sao? Lưu Nga hơi hơi kích động hỏi.
.- Đúng vậy.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Nhưng ta cự tuyệt rồi.
.Lưu Nga kích động nói: - Vì sao? Nguyên gia rất có tiền đấy.
.- Làm hàng, có biết không?
.- Thế nào là làm hàng?
.Hàn Nghệ liêc măt nói: - Làm hàng chính là... chính là, Ừ, chính là để chính bọn họ tự tới cửa xem kịch, mà không phải chúng ta tự động cầu xin tới cửa diễn cho bọn họ xem. Việc này ta cung đã định nói với tỷ rồi, ta dự định sẽ làm một cái "ngày nữ nhân".
.- Ngày nữ nhân?
.- Nói cách khác, vào một số ngày đặc biệt, Phượng Phi Lâu chúng ta sẽ chỉ cung cấp phục vụ cho nữ nhân mà thôi.
.- Chỉ cung cấp phục vụ cho nữ nhân?
.Lưu Nga hỏi: - Tại sao phải như thế?
.Hàn Nghệ nói: Đây là bởi vì... thôi đi, thôi đi, đến lúc đó tỷ sẽ hiểu thôi. Chúng ta lên lầu xem thế nào đã, nội dung của vở kịch hôm nay là vô cùng quan trọng đấy. Nói tới đây, khóe miệng của hắn giương lên một nụ cười quỷ dị.
.Nội dung của vở kịch này là vô cùng quan trọng?
.Nếu như là trước đây, người khác chắc chắn sẽ không cho rằng như thế, chẳng qua chỉ là một vở kịch nói mà thôi, lại có thể có bao nhiêu quan trọng chứ?
.Thế nhưng từ khi cày Hùng Phi xuất hiện xong, cũng không có người nào dám nghĩ như thế nữa.
.Có thể nói, cày Hùng Phi đã đem ảnh hưởng của kịch nói tăng cao n cái đẳng cấp.
.Mà Hàn Nghệ chỉ chính là phương diện này.
.Hùng Phi từ chối sự chiêu mộ của Huyện lệnh, đồng thời đưa ra một cái luận điểm cực kỳ trọng yếu, chính là ta không làm quan, ta cũng có thể tương tự tạo phúc cho bách tính, đồng thời hắn vẫn tiếp tục vì thế mà nỗ lực, mà phương hướng theo đuổi đơn giản vẫn là nông nghiệp.
.Nói cách khác, Hùng Phi vẫn có thể tiếp tục sáng tạo ra nông cụ càng tiên tiến hơn.
.Nhưng căn cứ vào cái tính tình thối hoắc của Hàn Nghệ, tuyệt đối sẽ không phát sinh vào hôm nay.
.Phần kết thúc của vở kịch hôm nay, vừa vặn diễn đến đoạn Hùng Phi thấy Thôi Tinh Tinh buồn rầu vì không hiểu được cách may vá, bèn chế tác một dàn máy dệt vải giản tiện cho nàng. Sau đó sẽ... không có sau đó rồi
.Thế là sao?
.Đây là tiếng lòng của khán giả toàn trường khi nhìn thấy tấm vải đỏ kia hạ xuống.
.Không thể không nói, vở kịch này thật sự có thể làm cho người ta hoá điên mất.
.Thế nhưng so với lần trước, lần này lại không có người dám nghi vấn nữa, bởi vì trước đó cày Hùng Phi đã đạt được thành công cực kỳ lớn. Lúc này lại là máy dệt vải, phải biết cả nền kinh tế của Đại Đường hoàn toàn là dựa vào cày ruộng và dệt vải, bất kỳ cải tiến nào liên quan tới hai phương diện này, đều sẽ được coi trọng vô cùng. Đương nhiên, loại coi trọng này chỉ là đối với công cụ, mà không phải đối với người phát minh.
.Tin tức vào khoảng lúc gần chạng vạng, cũng đã được truyền ra bên ngoài.
.Phố lớn ngõ nhỏ đều biết. Ngày mai tất nhiên lại là một ngày của Phượng Phi Lâu.
.Tại ngõ Nam và ngõ Trung đã có rất nhiều người nghĩ đến chuyện ngày mai có nên nghỉ việc cùng đồng hành đến Phượng Phi Lâu xem náo nhiệt hay không.
.Nếu như bọn họ làm như vậy, vậy thì chỉ có thể nói với bọn họ một tiếng chúc mừng! Bởi vì sự lựa chọn của bọn họ là rất chính xác.
.Máy dệt vải là có thể ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của bách tính khắp thiên hạ nha, lại thêm sự thành công của cày Hùng Phi, nên tin tức này vừa ra, lập tức nhận được sự quan tâm đầy đủ.
.Ngày hôm sau, cũng không còn là chuyện của mỗi ngõ Bắc nữa rồi, mà là của cả Bình Khang Lý.
.- Công tử, phía trước đã bị chặn rồi.
.- Bị chặn à? Thực sự là lẽ nào lại có lí đó, ai dám chặn đường bổn công tử ? A! Sao lại có nhiều người như vậy nha?
.- Nhiều người như vậy, thế này thì làm sao đi vào được đây?
.Đám con cháu quý tộc vốn nghĩ kêu hạ nhân đến xếp hàng liền có thể an tâm, ai biết chờ tới gần buổi trưa mới tới Bình Khang Lý thì, nhất thời chỉ biết há hốc mồm.
.Chỉ thấy trên đường dòng người mênh mông, hơn nữa quá nửa đều là nông phu, bởi vì máy dệt vải này là cùng một nhịp thở với bách tính, bọn họ mặc dù biết bản thân khẳng định không vao đươc. Thế nhưng vừa mới nghe được tin tức này xong, liền nhất định phải tới nơi này chờ đợi.
.Căn bản là chen không vào được.
.Bình Khang Lý sắp phát nổ rồi.
.Sẽ sụp! Sẽ sụp!
.Đến nỗi ông chủ cửa hàng trà thấy ngay cả mình cũng không vào được trong nhà, trong lòng thật sự là vô cùng lo lắng, những người này có thể chen đến sụp gian nhà này của mình hay không?
.Hiện tại quán trà này đã không dưa vao bán trà để kiếm tiền nữa rồi, cũng bắt đầu tổ chức thu vé vào cửa rồi. Vào cửa phải trả thù lao, hai mươi văn tiền một người, đây là hôm qua Hàn Nghệ bảo bọn họ làm như vậy. Hết cách rồi, giá thị trường quá tốt rồi, không làm như vậy, thì còn xứng đáng với cái danh hiệu thương nhân này sao, ngược lại Phượng Phi Lâu chỉ cần không hề làm vậy liền được.
.Đương nhiên, cũng có một chút lưu manh không có xếp hàng.
.Trong đại sảnh hậu viện Phượng Phi Lâu, bầu không khí lộ ra vô cùng nghiêm túc.
.Chỉ thấy hai vị lão giả ngồi trên chính đường, bên cạnh là mấy vị tiểu bối trẻ tuổi.
.Hai vị này chính là Trường Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương, mà mấy vị tiểu bối trẻ tuổi kia chính là ba người Trưởng Tôn Diên, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo.
.Thôi Tập Nhận vốn kiêu ngạo tự nhiên là xem thường tới nơi này, mà Nguyên Liệt Hổ cung không quá yêu thích bầu không khí như thế này.
.Chỉ có một người vẫn phải đứng ở trong sảnh, không phải Hàn Nghệ thì là ai, nhìn qua có chút tựa như tam đường hội thẩm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ buồn bực hỏi: - Ngươi còn có biết cả dệt vải à?
.Một nông phu như ngươi phát minh ra cày, chuyện này không có gì đáng trách, thế nhưng dệt vải là chuyện của nữ nhân mà, ngươi đây là bao biện làm thay nha!
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Không dám dối gạt Quốc Cữu Công, kỳ thực đoạn nội dung của vở "Bạch sắc sinh tử luyến" này, vốn là phát sinh trên người tiểu dân. Thê tử của tiểu dân cung là một người khá hậu đậu, không giỏi làm việc nhà, thế nhưng nàng vẫn muốn làm thử, kết quả luôn làm không được, do đó luôn luôn cảm thấy rất khổ não. Tiểu dân không đành lòng để nội tử khổ não như vậy, liền mới nghĩ đến việc chế tạo một cái máy dệt vải tương đối đơn giản để nội tử sử dụng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, lần trước ngươi nói là bởi vì phụ thân của ngươi, lần này lại là bởi vì thê tử à?
.Chử Toại Lương khẽ cau mày nói: - Nói như thế, máy dệt vải này là ngươi đã nghĩ ra được từ trước.
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm Hữu Phó Xạ, cung không phải là trước đó nghĩ ra được, chỉ là gần nhất mới nghĩ ra mà thôi.
.Chử Toại Lương nói: - Gần nhất? Ngươi chớ nói với ta, lần trước ta tới đây, ngươi vẫn chưa có nghĩ ra được nhé.
.Hàn Nghệ thành thực nói: - Lúc ấy đã nghĩ ra được rồi.
.Lời này tất nhiên đã sớm biên tốt, kẻ ngu si cung biết chắc chắn không phải hai ngày này mới nghĩ ra được.
.Chử Toại Lương chỉ vào Hàn Nghệ, giận dữ nói: - Vậy tại sao lúc ấy ngươi không bẩm báo với ta?
.Hàn Nghệ nói: - Lúc ấy Hữu Phó Xạ cũng không có hỏi tiểu dân mà!
.- Làm càn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm giọng nói: - Ngươi dám nói chuyện kiểu đấy với Hữu Phó Xạ à?
.Hàn Nghệ nói: - Tiểu dân biết tội.
.Chử Toại Lương hướng về Trường Tôn Vô Kỵ vung vung tay, lại hướng về Hàn Nghệ nói: - Việc này liên quan đến thiên hạ lê dân, đáng nhẽ ngươi phải sớm báo cho chúng ta mới đúng, sao có thể giấu diếm không báo.
.Hàn Nghệ cúi đầu nói: - Tiểu dân sai lầm rồi.
.Chử Toại Lương nói: - Ta niệm tình ngươi là vi phạm lần đầu, lần này liền không tính toán với ngươi, vậy ta hỏi ngươi, ngoại trừ máy dệt vải sắp xuất hiện hôm nay, trong tay ngươi còn có công cụ mới nào khác nữa hay không?
.Hàn Nghệ nói: - Xin hỏi Hữu Phó Xạ, nếu là có, phải làm như thế nào?
.Chử Toại Lương nói: - Tự nhiên là lập tức giao cho triều đình.
.Thì ra là như vậy! Hàn Nghệ lập tức lắc đầu nói: - Vậy thì không có rồi.
.--------------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận