Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1416.2: Tận dụng triệt để.

.Hoàng cung!
.- Chuyện gì?
.Võ Mị Nương ngồi trong đình, đang ngửi một lọ nước hoa, khẽ gật đầu, lại cầm tiếp một lọ khác ngửi ngửi.
.Lý Nghĩa Phủ đứng một bên bèn nói:
.- Không biết hoàng hậu có nghe nói việc liên quan đến phía Tây Bắc.
.- Việc này không phải đã quyết định rồi sao?
.Võ Mị Nương hơi hơi nghiêng mắt, liếc nhìn về phía Lý Nghĩa Phủ.
.- Đúng là đã quyết định rồi.
.Lý Nghĩ Phủ nói:
.- Nhưng mà bệ hạ giao cho Hàn Nghệ tiến cử quan viên đến Tây Bắc nhậm chức.
.- Lời đề nghị này vốn là do Hàn Nghệ đề ra, do Hàn Nghệ tiến cử, hợp tình hợp lý a.
.- Nói như vậy không có sai, nhưng thần nhìn qua một chút, hơn phân nửa đều có một chút quan hệ với Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đường Lâm bọn họ.
.Võ Mị Nương buông bình nước hoa kia xuống, nói:
.- Việc này ta cũng biết, nhưng đây cũng không phải là công việc tốt gì, nếu cho người của khanh đi, khanh sẽ đáp ứng sao?
.Lý Nghĩa Phủ trầm mặc không nói, đương nhiên lão ta không đáp ứng.
.Võ Mị Nương nói:
.- Về việc qua lại của Hàn Nghệ và Đường Lâm bọn họ, ta đã nói qua với các khanh, hắn cũng là không có cách nào, hắn và các khanh không giống, các khanh đã ở triều đình không ít năm, mà hắn mới làm quan vài năm, chỉ e biết không được hết tên tuổi đại thần trong triều, hơn nữa, đây cũng không phải chuyện gì tốt, so với khanh, hắn còn khiêm tốn nhiều.
.Ở điểm này, nàng ta có thể thông cảm Hàn Nghệ, bởi vì Hàn Nghệ vẫn luôn ra sức vì nước, việc này cần giúp đỡ, nhưng Hàn Nghệ không có người giúp, theo nàng ta thấy, Đường Lâm bọn họ là muốn mượn Hàn Nghệ bảo vệ mình, hoặc là châm ngòi mâu thuẫn của Hàn Nghệ và Lý Nghĩa Phủ, Hàn Nghệ và Đường Lâm chỉ là lợi dụng lẫn nhau, hơn nữa, Hàn Nghệ đối với Lý Nghĩa Phủ đều là nhượng bộ đối phương.
.Lý Nghĩa Phủ ngượng ngùng cười.
.Thân thích của nhà lão ta chiếm cứ toàn bộ công việc béo bở, nhưng người của Hàn Nghệ đều phải đến hoang sơn nghèo nàn hẻo lánh, người nào cũng có tư cách nói, chỉ có Lý Nghĩa Phủ lão ta là không có tư cách.
.Tuy nhiên Lý Nghĩa Phủ đã sớm không cần sĩ diện này, lại nói:
.- Nhưng Hàn Nghệ còn thuận tiện giáng chức huyện lệnh huyện Vĩnh Ninh và huyện lệnh huyện Trường Thủy đi đến bên kia, điều này khiến cho Chu gia và Đổng gia bất mãn, kỳ thật Chu Đạo Hành bọn họ cũng không có làm gì, hơn nữa Chu gia và hoàng thất còn có liên hôn, bọn họ hy vọng hoàng hậu người có thể ra mặt chu chuyển một chút, hiện giờ bọn họ nguyện ý ủng hộ Cục Dân An.
.Võ Mị Nương nói:
.- Về việc này, ta cũng đang muốn nói chuyện với khanh. Ta muốn điều Quách Hiếu Thận và Dương Tri Khánh đến Trường Thủy và Vĩnh Ninh làm huyện lệnh.
.Quách Hiếu Thận chính là muội phu của Võ Mị Nương, Dương Tri Khánh lại là biểu đệ của Võ Mị Nương, đều ở trong cung nhậm chức, một đảm nhiệm Nội thường thị, một đảm nhiệm Thiên ngưu vệ.
.Lý Nghĩa Phủ lúc này liền ngây ra, Võ Mị Nương đây ngay cả ứng viên bị cũng đã tìm xong rồi, cho dù Hàn Nghệ không chịu, Chu Đạo Hành và Đổng Anh cũng nhất định phải rời đi. Khó hiểu nói:
.- Quách thường thị và Dương thiên vệ ở lại Trường An tiền đồ sáng lạn, vì sao phải điều đến đó làm huyện lệnh.
.Võ Mị Nương nói qua quýt:
.- Bọn họ ở lại Trường An có người nhà bảo hộ, không thể có được kinh nghiệm, đi ra bên ngoài rèn luyện một chút, có hỗ trợ lớn đối với bọn họ.
.- Vâng, thần đã biết, thần sẽ an bài.
.Lý Nghĩa Phủ gật đầu đồng ý nói, hiện giờ lão ta thậm chí cũng hoài nghi là Võ Mị Nương và Hàn Nghệ đã thông đồng trước rồi.
.Như vậy, việc này chính là ván đã đóng thuyền, ai cũng không cách nào thay đổi.
.Hàn Nghệ không cần phí sức đã giáng chức hai huyện lệnh của Đông đô Lạc Dương đi Tây Bắc trông coi đập chứa nước, đừng nhìn bản thân Hàn Nghệ cũng không thèm để ý, nhưng ở trong mắt đại thần, gan mật đều rét run rồi, tốt xấu gì lão nhân gia người cũng nói chuyện với người ta một chút, nào có vừa đến liền lấy đại đao chém đầu người ta đi, hoàn toàn không xuất chiêu theo lẽ thường.
.Nếu theo lẽ thường mà nói, đó còn là Hàn Nghệ sao?
.Hơn nữa, Hàn Nghệ quả thật không có thời gian quản việc này, hiện tại hắn bận bù đầu, lúc trước khi hắn đi, bỏ lại một đống việc, hiện giờ phải khẩn trương trả nợ.
.Tiêu phủ.
.- Vương viện trưởng, đã lâu không gặp rồi!
.Hàn Nghệ đứng ở sảnh trước, chắp tay nói với Vương Nghĩa Phương vừa mới đến.
.Vương Nghĩa Phương bước nhanh về phía trước, chắp tay thi lễ:
.- Không dám, không dám, một tiếng viện trưởng này, khiến Vương mỗ ta hổ thẹn không ngừng, Vương mỗ chuyện gì cũng không có làm, đã hưởng mấy tháng thù lao, Vương mỗ mỗi khi nghĩ đến việc này, đều cảm thấy đêm không thể say giấc.
.Vương Nghĩa Phương lúc trước bởi vì vụ án Tất Chính Nghĩa, bị Hàn Nghệ lừa gạt đến Học viện Chiêu Nghi làm tổng viện trưởng, nhưng không bao lâu thì Hàn Nghệ đi, Học viện Chiêu Nghi lại vào kỳ nghỉ, chẳng khác nào ông ta không có việc gì làm, nằm ở nhà lãnh tiền lương.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Bởi vậy ông đã quyên hết bảy phần tiền lương cho Học viện Chiêu Nghi, chỉ để lại ba phần duy trì cuộc sống.
.Vương Nghĩa Phương lập tức sửng sốt, nói:
.- Hàn Thượng thư đều đã biết.
.- Ông quyên tiền đến Kim Hành ta có thể không biết sao?
.Hàn Nghệ cười ha hả, lại hiếu kỳ nói:
.- Lệnh phu nhân không để cho ông ngủ trên sàn nhà chứ?
.- Hả?
.Vương Nghĩa Phương kinh ngạc giây lát, lập tức phản ứng lại, lúng túng cười.
.Hàn Nghệ cũng biết người này là nhân sĩ chính phái, không có tế bào hài hước, cũng liền ngừng lại, đưa tay ra nói:
.- Mời vào trong.
.Hai người vào trong phòng khách, sau khi ngồi xuống, Hàn Nghệ nói:
.- Kỳ thật ông hoàn toàn không cần phải làm như vậy, nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ, nếu ta có thể cho ông tiền này, thì chứng minh ông có có năng lực nhận tiền này.
.Vương Nghĩa Phương lại nói:
.- Cổ ngữ có nói, vô công bất thụ lộc, nếu không phải nhà có mẹ già và đứa nhỏ mới lớn, ngay cả ba phần ta cũng không muốn lấy.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nói như vậy, từ tháng này trở đi, ta không thể không phát gấp đôi tiền lương cho ông.
.Vương Nghĩa Phương kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Bởi vì bắt đầu từ tháng này, ông sẽ trở nên vô cùng bận rộn, năm nay ông đừng nghĩ đến việc nghỉ ngơi rồi.
.Nhưng Vương Nghĩa Phương lại vui vẻ nói:
.- Hàn Thượng thư cứ việc phân phó.
.Gia cảnh ông ta vốn là không tốt, lại có lão mẫu và con nhỏ phải nuôi, ông ta vô cùng thiếu tiền, ông ta không phải có tiền, ở đó giả thanh cao, thật sự là rất chánh nhân quân tử, ngươi phải cho ông ta việc để làm, ông ta mới có thể thản nhiên lấy toàn bộ tiền lương.
.Hàn Nghệ nói:
.- Chắc ông biết, Học viện Chiêu Nghi sớm có tính toán mở rộng chiêu sinh, mà đối tượng mở rộng chiêu sinh chia làm hai loại, thứ nhất, chính là liên quan con cái của hộ quân tịch, thứ hai, chính là chế độ thu phí, có tiền là có thể đến học, nhưng mà thật sự có thể xuất tiền đến học, đều là đời sau của quan to hiển hách. Ta dự tính toàn quyền do ông phụ trách, lúc trước ta tìm ông đến là coi trọng năng lực của ông, chứ không phải bố thí ông, nhưng, ông còn chưa có chứng minh qua năng lực ông, ta hy vọng ông có thể mượn cơ hội này chứng minh rằng ta không có nhìn lầm người, đồng thời cũng chứng minh rằng triều đình đã tổn thất một vị nhân tài.
.- Vương mỗ ta nhất định dốc hết toàn lực!
.Nói xong, Vương Nghĩa Phương lại nói:
.- Nhưng —— nhưng ta vẫn chưa từng làm việc như thế này, không biết xuống tay từ chỗ nào.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta sẽ cho ông một tổng cương lĩnh, ông chiếu theo đó mà đi làm là được. Nhưng nói thì đơn giản, bắt tay làm là hết sức khó khăn, ta nghĩ hẳn là ông có nắm rõ đối với Học viện Chiêu Nghi, lúc ban đầu Học viện Chiêu Nghi chỉ là làm từ thiện, rốt cuộc có thể tiếp tục lâu dài hay không, không có ai biết, đây không giống với Trại huấn luyện hoàng gia và Học viện quân sự, bởi vì Học viện Chiêu Nghi không có điều lệ chế độ cặn kẽ, hiện giờ nếu đã bắt đầu chế độ thu phí rồi, như vậy nhất định phải chế định ra điều lệ chế độ cặn kẽ tỉ mỉ, quy phạm hoá hết thảy, đây là việc vô cùng rườm rà và phức tạp, tóm lại, ông phải bận rộn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận