Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 998.1: Tăng có thể nhịn nhưng Phật không thể nhịn

..
.Rất nhanh, tin tức Hàn Nghệ đánh quản gia Lỗ vương phủ truyền khắp Trường An.
.Tức giận!
.Cực kỳ tức giận!
.Nếu như nói Hàn Nghệ ngay từ đầu nhằm vào địa chủ thân hào nông thôn, vậy thì hiện tại hắn đã hướng mũi nhọn về phía hoàng thân quốc thích, đây chính xác là tiến thêm một bước phá vỡ quy tắc.
.Phá vỡ quy tắc làm ảnh hưởng đến gốc rễ của người thu được lợi ích
.Kết quả là, tình thế lại thăng cấp thêm một bước.
.Những nhóm vương công quý tộc kia cũng tiến thêm một bước tạo áp lực với triều đình, với đại thần nắm quyền trong triều, với Hàn Nghệ và những người bên cạnh có liên quan tới hắn. Nếu việc này không đáp trả lại, vậy thì không khác gì nói với dân chúng, bất cứ kẻ nào cũng có thể phá hư cấp bậc trên dưới, giẫm lên uy nghiêm quý tộc.
.Nhưng biểu hiện lúc này của Hàn Nghệ càng cứng rắn, mạnh mẽ, bọn họ càng tạo áp lực nặng hơn, Hàn Nghệ cũng đáp trả dữ dội hơn.
.Hàn Nghệ trên Đại Đường nhật báo số mới nhất tiết lộ từ đầu đến cuối sự việc, ta đè thấp lợi tức là vì dân chúng, ta xuất tiền tuyển người, cũng là vì lợi ích dân chúng, những địa chủ thân hào nông thôn phản ứng lớn như vậy, đơn giản chính là làm tổn hại đến việc cho vay nặng lãi và lợi ích đất đai của bọn họ, đồng thời còn phê bình chùa Từ Ân, chùa Đại Hưng Thiện.
.Từ lúc đó, số người dến chùa Từ Ân, chùa Đại Hưng Thiện giảm đi phân nửa.
.Hòa thượng các ngươi dùng chiêu bài từ bi, cho vay nặng lãi, bóc lột dân chúng, cũng không tính làm gì, các ngươi còn không cho phép người ta hạ lãi suất thấp xuống, ngươi thật quá ghê tởm.
.Càng làm nhóm quý tộc tức giận hơn nữa là, Hàn Nghệ còn trên Đại Đường nhật báo ngang nhiên cam đoan, tá điền chỉ cần phù hợp điều kiện, không trái pháp luật, đều có thể đến Phượng Phi Lâu làm việc, không cần e ngại bất cứ kẻ nào, ta sẽ bảo vệ các ngươi.
.Đây là một viên thuốc an thần, những người vốn đã nhát gan cũng chạy tới Phượng Phi Lâu phỏng vấn, Hàn Nghệ này đến quản gia Lỗ vương cũng dám đánh, hiện giờ vẫn bình an vô sự, đủ thấy thực lực của Hàn Nghệ.
.Kết quả là các địa điểm tuyển người lại thêm một lượt phỏng vấn mới nữa.
.Chùa Đại Hưng Thiện!
.- A Di Đà Phật, bần tăng mạo muội thăm hỏi, kính xin Thôi thí chủ thứ lỗi.
.- Hóa ra là Tuệ Trạch đại sư, mời vào.
.Thôi Bình Trọng đang uống rượu ngon, chợt thấy Tuệ Trạch đột nhiên đến, đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền hiểu ra, vội vàng đứng dậy đón chào.
.Tuệ Trạch vào trong phòng, vẻ mặt áy náy nói:
.- Không nói dối Thôi thí chủ, bần tăng hôm nay đến, là muốn xin Thôi thí chủ giúp đỡ.
.Ý cười Thôi Bình Trọng chợt tắt, đầu tiên ông ta giơ tay, mời Tuệ Trạch ngồi xuống, sau đó mình cũng ngồi xuống, nói:
.- Ý đại sư là Hàn Nghệ?
.- Đúng vậy!
.Tuệ Trạch chắp tay trước ngực nói:
.- Bần tăng cũng là bị ép đến bất đắc dĩ, mới tới quấy rầy Thôi thí chủ.
.Ông ta quả thật bị Hàn Nghệ bức quá, thanh danh đều bị hủy hơn phân nửa, quan trọng nhất chính là, danh dự của Phật giáo có ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa người Đạo giáo cũng mượn việc này công kích Phật giáo, đây không phải là đáng sợ bình thường.
.Thôi Bình Trọng nói:
.- Đại sư, xin thứ cho vãn bối nói vài lời vô lễ. Đại sư là người xuất gia, vốn không nên tranh đấu với người khác, càng không nên liên hợp lại với thân hào quý tộc nông thôn, điều này khiến đại sư mất đi sự phù hộ của Phật tổ, Phật tổ mới là gốc rễ của đại sư.
.Tuệ Trạch thở dài:
.- Lời thí chủ rất đúng, bần tăng hiện giờ cũng ân hận lúc đầu đã làm sai.
.Thôi Bình Trọng gật đầu, nói:
.- Không biết đại sự có biết sư thái Từ Tâm chùa Cảm Nghiệp.
.Tuệ Trạch sửng sốt, nói:
.- Bần tăng và Từ Tâm năm đó vốn là sư huynh sư muội đồng môn, không biết Thôi thí chủ sao lại nhắc tới bà ấy?
.Thôi Bình Trọng nói:
.- Đại sư có thể đi tìm bà ấy, bà ấy có lẽ có thể giúp đại sư, tuy nhiên đại sư cũng đừng nhắc tới tá điền, Kim Hành gì đó, có một số việc người xuất gia có thể làm nhưng không thể nói, đại sư vẫn xem nhìn việc này theo đệ tử Phật gia.
.Một ngày này, hạ nhân Tiêu gia đến, nói là Tiêu Nhuệ mời Hàn Nghệ qua phủ một chuyến.
.Vị cha vợ của ta cuối cùng đứng ngồi không yên rồi! Hàn Nghệ kỳ thật rất khâm phục Tiêu Nhuệ, nhịn lâu vậy rồi, giờ mới đến tìm hắn.
.Đi vào Tiêu phủ, thấy bên trong có hai người ngồi, một người đương nhiên là Tiêu Nhuệ, người còn lại là Tiêu Vô Y, Tiêu Vô Y còn vui sướng khi Hàn Nghệ gặp họa.
.Mỗi lúc như vậy, Hàn Nghệ luôn hoài nghi người phụ nữ này không phải là thê tử của mình, hắn đi lên trước, chắp tay nói:
.- Tiểu tế bái kiến cha vợ.
.Tiêu Vô Y cũng đứng dậy nhẹ nhàng thi lễ với phu quân.
.Tiêu Vô Y hiểu lễ như vậy, khiến Hàn Nghệ có chút không quen.
.Tiêu Nhuệ hơi giơ tay, nói:
.- Con ngồi đi.
.Đợi sau khi Hàn Nghệ ngồi xuống, Tiêu Nhuệ mới gấp gáp nói:
.- Hàn Nghệ, con vừa mới được gia phong Đồng Trung Thư Môn Hạ Tam phẩm, trẻ tuổi như vậy đã được làm tể tướng, đây là chuyện chưa bao giờ có, sao con không quý trọng, ngược lại vì mấy tá điền mà đắc tội với quan viên lớn nhỏ trong triều, dù bệ hạ không trách tội, nhưng thù này các sách đại thần trong triều đều đã ghi trong lòng, sau này con làm sao sống yên trên triều đình được!
.Đúng là tận tình khuyên bảo! Vốn con rể ông ta còn trẻ như vậy đã làm tể tướng, tiền đồ rộng mở, là niềm vui lớn nhất của người làm cha vợ, nhưng còn chưa kịp hưởng vui mừng, liền phải chịu một bụng tức giận. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều có người tới giáo huấn ông ta phải quản con rể thế nào
.Tiêu Vô Y gật đầu, nói:
.- Phụ thân nói rất đúng, phu quân chỉ thích gây chuyện thị phi.
.- Con câm miệng!
.Tiêu Nhuệ trừng mắt với Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y không hiểu oan ức, hốc mắt không khỏi đỏ lên. Con thuận theo cha, sao cha lại đối xử như vậy với con?
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vô Y, trong lòng rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói:
.- Cha vợ minh giám, tiểu tế đây đều bị cha vợ ảnh hưởng.
.Tiêu Nhuệ trợn to hai mắt nói:
.- Chuyện này thì có liên quan gì đến lão phu?
.Tiêu Vô Y cũng mặc kệ oan ức, tò mò nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhớ lần đầu khi gặp cha vợ, là trên đường từ cung Vạn Niên về, lúc ấy tiểu tế đang ở bờ sông bắt cá, cha vợ khuyên tiểu tế thả cá ra, lúc ấy tiểu tế vô cùng cảm động bởi thiện ý của cha vợ, tiểu tế lập chí phải làm một người lương thiện như cha vợ.
.Tiêu Vô Y nghe xong trợn to hai mắt, nàng quá hiểu Hàn Nghệ, đây là Hàn Nghệ nói dối.
.Nhưng Tiêu Nhuệ nghe xong cũng rất vui mừng, cười ha hả nói:
.- Hoá ra con còn nhớ việc này, nếu con vì việc này mà trong long vẫn còn ý tốt, ta cũng rất vui vẻ, nhưng điều này có liên quan gì đến chuyện này?
.Hàn Nghệ nói:
.- Sau khi tiểu tế buôn bán lời không ít tiền, vì thế đã muốn gửi tặng dân chúng, do vậy thành lập Kim Hành đó, mục tiêu chính là hi vọng dùng lãi thấp giúp dân chúng vượt qua khó khăn.
.Tiêu Nhuệ gật đầu nói:
.- Việc này con làm rất đúng.
.Hàn Nghệ thở dài, nói:
.- Nhưng tiểu tế thế nào cũng không ngờ, chuyện này sẽ khiến cho những thân hào quý tộc nông thôn cho vay nặng lãi bất mãn, cho nên bọn họ trăm phương ngàn kế đối phó tiểu tế. May mắn tiểu tế thông minh, mới tránh được một kiếp này.
.Tiêu Nhuệ nói:
.- Việc này ta cũng có nghe đến, nhưng có thể khoan dung thì khoan dung, Kim Hành của ngươi đã vượt qua khó khăn, nên dàn xếp ổn thoả.
.Cha vợ à, ông tin Phật, ta tin thương thần! Chúng ta không phải người một đường! Hàn Nghệ thầm mắng một câu, ngoài miệng lại nói:
.- Ta không định chấp nhặt với bọn họ!
.Tiêu Nhuệ nói:
.- Vậy tại sao phải động tới những tá điền của quý tộc thân hào nông thôn?
.- Cái này thật sự là oan uổng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận