Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 490.1: Mai Thôn Hàn thị

.Những công tử quý tộc này nghe vậy cũng kích động không thôi.
.Tường Vinh quang!
.Hơn nữa là do Hoàng đế đích thân thiết lập.
.Đây quả thực là đặt làm riêng cho bọn họ.
.Người nào có cảm xúc nghe được cũng lệ nóng lưng tròng.
.Đối với nghi thức nhập học này, thật sự là không thể chờ đợi được nữa rồi.
.Lần này Hàn Nghệ lại không lề mà lề mề, dụ dỗ trêu chọc đủ rồi thì rất hào sảng lập tức cử hành nghi thức nhập học.
.Cả đám người đi đến trước tường Vinh quang, tường Vinh quang này vô cùng cao, cách mặt đất khoảng hơn một trượng, bên trên treo một tấm vải đỏ.
.Đương nhiên là do Lý Trị chính tay kéo vải đỏ xuống.
.Chỉ thấy bên trên cùng tường gỗ chính là chữ do Lý Trị tự tay đề, hơn nữa còn có kí tên, đây chính là vinh quang không gì hơn, mặt khác, phía dưới còn có rất nhiều đinh gỗ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Người đến báo danh, hãy treo thẻ bài vinh quang của mình lên đi.
.- Chuyện này không ổn đâu!
.Một công tử trông vô cùng thô kệch nói:
.- Thứ tự trước sau này chẳng lẽ không phải là sắp xếp chia theo địa vị gia tộc sao?
.Người này chính là cháu trai bảo bối của Uất Trì Kính Đức, Uất Trì Tu Tịch.
.Lý Trị nghe được thì mỉm cười, thầm nghĩ, tiểu tử này và gia gia của y cũng thật sự giống nhau quá.
.Uất Trì Kính Đức cũng cuồng ngạo có tiếng, một con mắt của Lý Đạo Tông chính là bị ông ta dùng một quyền đánh mù.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đây là tường Vinh quang thuộc về cá nhân các ngươi, chứ không phải là gia tộc các ngươi đâu, thứ tự trước sau này sẽ căn cứ thành tích kiểm tra của các ngươi sau này mà sắp xếp, bây giờ treo ở chỗ nào cũng giống nhau.
.Uất Trì Tu Tịch vẫn còn có chút bất mãn, nhưng thấy Hoàng đế có mặt, cũng không tiện nói gì thêm.
.Tiếp theo một quan lại bắt đầu báo danh dựa theo trình tự báo danh, tường Vinh quang này cũng đủ dài, vì vậy một lần treo lên được ba cái, do chính tay bọn họ treo thẻ vinh quang của mình lên, trong lòng thật là vui thích.
.Mà người đứng phía trước xem, cũng kích động không thôi.
.- Tiêu Hiểu!
.- Có đây, có đây.
.Tiêu Hiểu chen lên khỏi đám người, vui tươi hớn hở nhận lấy cây móc, treo thẻ bài vinh quang của mình lên.
.Nhưng đợi sau khi Tiêu Hiểu treo thẻ bài gỗ của mình lên xong, phía sau đột nhiên vang lên một tràng cười lớn.
.- Tiêu
.- Vô
.- Y?
.Tiêu Hiểu, ngươi có phải cầm nhầm rồi không.
.- Ngươi làm vậy thuần túy là quấy rối mà!
.- Hiểu ca, ngươi điên rồi sao.
.Họ Lan Lăng Tiêu các ngươi chứa nhiều vinh quang, trước kia còn là hoàng thất, lại có nhiều Tể tướng như vậy, ngươi vì sao cố tình đem tên của Tiêu Vô Y treo lên đó.
.Hoá ra thẻ bài Tiêu Hiểu treo lên không phải phụ thân y, cũng không phải gia gia y, mà là tên của tỷ tỷ y Tiêu Vô Y.
.Hàn Nghệ cũng không ngờ, thiếu chút nữa phụt cười ra tiếng, Tiêu Hiểu này thật sự là trúng độc quá sâu.
.Tiêu Hiểu cả giận nói:
.- Ta thích treo tên ai, đó là chuyện của riêng ta, có quan hệ gì với các ngươi, các ngươi nếu có bản lĩnh, thì đứng trước mặt tỷ ta mà nói ấy!
.Vi Phương đột nhiên nói:
.- Bệ hạ, Tiêu Hiểu làm như vậy, có phải không hợp quy củ không, đây chính là tường Vinh quang, sao có thể treo tên của nữ nhân lên.
.Lý Trị cũng dở khóc dở cười, không khỏi nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vội hỏi:
.- Chuyện này lại không vi phạm quy định, trong thư chúng ta từng viết rõ, chỉ cần là trưởng bối mà các ngươi sùng bái nhất là được, về phần là nam hay là nữ, đều được.
.Tiêu Hiểu đắc ý nói:
.- Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, hơn nữa tỷ của ta trên người tập hợp huyết mạch tam đế nhất hậu, tôn quý vô cùng, ta treo tên của tỷ ấy thì có chỗ nào sai.
.Lý Trị nghe không nổi nữa, đường đường một cái tường Vinh quang, treo cái Tiêu Vô Y lên, lập tức cảm thấy ngay cả hương vị cũng thay đổi, nhưng cũng không tiện nói thêm gì, dù sao tên này vẫn là cháu trai ngoại của y, ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Được rồi, ngươi đi xuống đi.
.Hoàng đế cữu cữu lên tiếng, Tiêu Hiểu lập tức không dám ầm ĩ, ngoan ngoãn đi xuống, nhưng nhìn cái tên đó, trong lòng vẫn rất là đắc ý.
.Đợi sau khi tất cả mọi người đều treo thẻ bài vinh quang của mình lên.
.Vi Phương đột nhiên đảo mắt, nói:
.- Trình thúc thúc, Trưởng Tôn thúc thúc, các người chẳng lẽ không treo sao?
.Trình Xử Lượng tuy là mãng phu, nhưng cũng biết tiểu tử này đang có chủ ý gì, không vui nói:
.- Tiểu tử ngươi bớt càn quấy ở đây, bọn ta cũng không phải học viên, treo lên làm gì.
.Uất Trì Tu Tịch cười hì hì nói:
.- Trình thúc thúc, cũng không thể nói như vậy, thúc là Tổng Đốc Sát Trại huấn luyện Hoàng gia chúng ta, Trưởng Tôn thúc thúc cũng là Bí Thư Lang, còn có Đặc Phái Sứ, trên đây theo lý nên có tên của các vị nha!
.Trưởng Tôn Xung hơi nhíu mày.
.Trình Xử Lượng đang chuẩn bị quát ngăn thì Hàn Nghệ đột nhiên nói:
.- Vậy không tốt lắm đâu.
.Vi Phương cười nói:
.- Phó Đốc Sát chẳng lẽ lại ngại ngùng.
.Hàn Nghệ xấu hổ vội nói:
.- Quả thật có chút, dù sao tường Vinh quang này là thuộc về các ngươi mà.
.Vi Phương nói:
.- Tường Vinh quang này không lý nào chỉ có đệ tử, mà không có thầy giáo, mọi người nói có đúng hay không.
.Một đám công tử đều ào ào hùa theo.
.Hàn Nghệ cắn môi, ngượng ngập nói:
.- Thực không dám giấu diếm, thật ra ta cũng có nghĩ qua điều này, ngay cả thẻ bài gỗ cũng đã làm xong, nhưng thật xấu hổ.
.Hiện giờ các vị đã thịnh tình thành khẩn, vậy chúng ta đây từ chối thì bất kính mất.
.Nói xong, hắn gật đầu ra hiệu với một tiểu quan phía trước.
.Trình Xử Lượng, Trưởng Tôn Xung, bao gồm Lý Trị đều hơi có vẻ kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Tên tiểu quan kia lại lập tức nhận lấy một bao đồ từ tay của một hạ nhân, vừa mở bọc ra, bên trong quả thật là mấy tấm lệnh bài.
.Hoá ra hắn sớm đã có chuẩn bị.
.Lý Trị thầm nhủ một tiếng.
.Đám người Trình Xử Lượng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Có điều chúng ta không giống với các ngươi, dù sao chúng ta đã có chức quan trong người, hơn nữa là đương kim bệ hạ sắc phong, chuyện này đã hết sức vinh quang rồi, vì vậy không cần mượn vinh quang tổ tông, hơn nữa tướng quân bọn họ đều rất khiêm tốn, cho nên chúng ta chỉ là viết tên của mình lên.
.Nói xong, hắn lại nói với đám người Trình Xử Lượng:
.- Tướng quân, Phò mã gia, các vị sẽ không để tâm chứ.
.Trình Xử Lượng là kẻ lõi đời rồi, ha ha nói:
.- Đây chính là bệ hạ lập ra, tên của chúng ta có thể treo lên đó, vậy đã là vô cùng vinh quang rồi, sao còn để ý gì chứ.
.Những công tử ca kia lại lộ ra vẻ mặt lúng túng, những lời này của Hàn Nghệ nhân tiện còn châm chọc bọn họ một phen.
.Hàn Nghệ nói:
.- Bệ hạ.
.Lý Trị vội nói:
.- Trẫm thì không cần.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Thật ra vi thần cũng không chuẩn bị cho bệ hạ người, chủ yếu là bởi vì tường Vinh quang này không xứng với bệ hạ, dù sao tường Vinh quang này đều là do bệ hạ thiết lập ra.
.Tiểu tử này thật đúng là rất biết ăn nói.
.Lý Trị mỉm cười.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nếu đã như vậy, vậy thì các vị, xin mời.
.- Mời.
.- Mời.
.Hàn Nghệ, Trình Xử Lượng, Trưởng Tôn Xung, Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt năm người tiến lên cầm lấy cây xiên gỗ, treo lệnh bào của mình lên đinh gỗ chính giữa theo chỉ thị của Hàn Nghệ, ngay bên dưới chữ của Lý Trị.
.Mấy người coi như là phục rồi, ngay cả vị trí cũng đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi, nghĩ cũng biết, đây đều là do Hàn Nghệ sớm đã chuẩn bị, chỉ còn đợi mấy tên ngu xuẩn đó mở miệng.
.Đám người Vi Phương không nhìn ai cả, chỉ nhìn Hàn Nghệ.
.Chỉ thấy trên thẻ bài vinh quang của Hàn Nghệ có chữ viết "Mai Thôn Hàn Thị, Hoàng Gia Đặc Phái Sứ".
.- Mai Thôn Hàn thị?
.Vi Phương ngơ ngẩn, cười ha hả nói:
.- Thôn này sao chưa nghe qua nhỉ?
.Các ngươi có ai nghe qua?
.- Chưa từng!
.- Lẽ nào là kiến thức của ta và mọi người hạn hẹp nông cạn rồi.
.Ngụ ý cười nhạo bộc lộ trong lời nóiHàn Nghệ thật thà chất phác cười nói:
.- Tên này là do ta tự mình đặt.
.- Phụt!
.Không ít người đều cố ý phát ra cái loại tiếng cười không nhịn nổi này.
.Vi Phương ồ một tiếng:
.- Hóa ra là Đặc Phái Sứ tự mình đặt, khó trách đều chưa từng nghe qua.
.Một đám công tử ca lại lũ lượt cười rộ lên.
.Đám người Trình Xử Lượng, Trưởng Tôn Xung đều hơi nhíu mày, Hàn Nghệ là Phó Đốc Sát, bị học viên cười nhạo như vậy, vẻ mặt bọn họ cũng không thoải mái!
.Lại đều nhìn về phía Lý Trị, nhưng mặt Lý Trị không chút thay đổi.
.Hàn Nghệ không chút phiền não, cười ha ha nói:
.- Các ngươi chưa từng nghe qua, đó là chắc chắn, có điều con cháu tương lai của các ngươi sẽ rất quen thuộc với danh hiệu này.
.Vi Phương ngơ ngẩn, nói:
.- Nói vậy là sao?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Mọi việc đều có khởi điểm, vinh quang của gia tộc các ngươi cũng đều là từ từ tích lũy có được, không phải là công lao một ngày, hơn nữa hàng năm đều có rất nhiều gia tộc suy sụp, cũng có rất nhiều gia tộc phát triển.
.Đây đều là những việc bình thường, Mai Thôn Hàn thị ta đây sẽ bắt đầu từ Hàn Nghệ ta.
.Lời nói này vô cùng tự tin.
.Đám người Trình Xử Lượng nghe được trong mắt sáng ngời, vừa nói ra câu này, mùi vị lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
.Lý Trị hơi lộ ra ý cười, ấn tượng sâu sắc nhất của y đối với Hàn Nghệ chính là sự tự tin đó, cho nên vừa rồi y tuyệt đối không hề lo lắng.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Được Hoàng thượng phù hộ, khởi điểm của ta tương đối cao, đã tính là vô cùng may mắn rồi, ta cũng rất thấy đủ rồi.
.Nói xong hắn chỉ sang thẻ bài vinh quang của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận