Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 700.1: Tây Vực chi trọng

.Không phải là vì buôn bán? Chẳng lẽ là thành kính tới triều cống? Không phải đâu, ngươi cũng không phải là Thánh ALa. Vòng vo đến lúc này đến lượt Hàn Nghệ ngây người rồi. Hắn hỏi theo bản năng: - Vậy thì vì cái gì?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ, Cao Lý Hành, Hàn Viện đồng thời hơi đổi sắc mặt.
.Hàn Nghệ thoáng nhìn, vội nói: - Bệ hạ, vi thần lắm mồm, kính xin bệ hạ trị tội.
.Chuyện ngoại giao đại sự như này, sao loại tiểu quan như Hàn Nghệ có thể tham dự vào được.
.Lý Trị lại cười nói: - Không sao, không sao, về chuyện này, trẫm cũng muốn nghe xem đề nghị của ngươi.
.Hàn Viện vội vàng nói: - Bệ hạ, đây là chuyện quan trọng, nếu qua loa đàm luận, sợ là không ổn.
.Lý Trị cười nói:
.- Tuy là nói như thế, nhưng Hàn Nghệ chỉ vì một tin tức nhỏ bé không đáng kể, khiến cho đặc phái viên của Đại Thực chịu thiệt, có thể thấy được hắn là một người rất có biện pháp đấy, chính vì đây là chuyện đại sự quan trọng, nên trẫm mới muốn nghe nhiều chút cách nhìn của những người khác.
.Hàn Viện thấy vẻ mặt Lý Trị kiên quyết, thì cũng không nói nhiều lời nữa.
.Mục đích Lý Trị làm như vậy rất đơn giản, y chính là hy vọng nghe nhiều một ít các ý kiến khác nhau, mà không phải chỉ là ngôn luận của một phe, cho dù là món ăn, thì ngày nào cũng ăn cũng sẽ ngấy thôi, cần phải thay đổi thứ mới mẻ, chỉ đơn giản như vậy.
.Hàn Nghệ nhìn tình huống này, cảm thấy có chút khẩn trương, hắn thà rằng Lý Trị không nói với hắn.
.Nhưng Lý Trị còn cố tình nói ra
.Hóa ra nguyên nhân gây ra chuyện này là bởi vì nước Đại Thực khuếch trương, năm đó Đại Thực tuy rằng tiêu diệt vương triều Tát San, nhưng lại để cho một vương tử của Tát San chạy trốn tới Thổ Hỏa La, vương tử này lại phái đặc phái viên xin Lý Trị giúp đỡ, hy vọng Đại Đường có thể giúp y phục quốc, ngay tại lúc đó các phiên quốc ở Tây Vực giáp với Đại Đường khi đối mặt với sự mở rộng sang phía Đông của Đại Thực đều rất lo lắng trong lòng, vì thế cũng đều mượn cơ hội lần này đến triều cống, phái Đặc phái viên đến Đại Đường thỉnh cầu Lý Trị xuất binh giúp đỡ bọn họ chống lại sự khuếch trương của Đại Thực.
.Mà nước Đại Thực tới đây thì chỉ có một mục đích, đó là thiết lập quan hệ ngoại giao với triều Đường.
.Nếu ở trường hợp bình thường, thôi thì Lý Trị cũng tin, thêm một người bạn chung quy tốt hơn thêm một kẻ địch, dù sao trước mặt cũng không có quan hệ lợi ích trực tiếp gì, nhưng lúc này ngươi trùng trùng điệp điệp đến đây thiết lập quan hệ ngoại giao với ta, bỏ qua những mưu mẹo trong chuyện này, hơn nữa vở diễn này người Trung Nguyên đều diễn mấy trăm năm rồi, đây là nguyên tắc xa thân gần đánh của người Trung Nguyên, cùng lúc vừa ổn định vương triều Đường, vừa thực hành chính sách mở mang bờ cõi về phía đông.
.Quả nhiên là đại sự a!
.Hàn Nghệ nghe xong chuyện đều hơi hơi đổ chút mồ hôi.
.Lý Trị hứng khởi nói: - Nếu nói tới việc này rồi, thì trẫm cũng muốn nghe xem đề nghị của các ngươi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn thấy Hàn Nghệ ở đấy, lập tức lựa chọn trầm mặc, không nhắc tới bất kỳ ý kiến gì, dù sao các ngươi bàn đi là được, ta không đáp ứng, thì thánh chỉ của các ngươi cũng không hạ xuống được. Ông ta chỉ sợ nếu chính mình tham dự vào, bàn đi bàn lại, rồi lại kích thích đến dây thần kinh mẫn cảm của Lý Trị, để rồi lại nhớ tới chuyện phế Vương lập Võ kia.
.Trong lòng Hàn Viện hiểu được Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ không mở miệng, vì thế lập tức nói: - Bệ hạ, phía đông nước ta còn có Cao Cú Lệ, phía tây còn sót lại Đột Quyết, đây đều là những kẻ thù truyền kiếp của vương triều Đại Đường chúng ta, nếu không chinh phục bọn họ trước, chỉ sợ sẽ nuôi hổ thành họa, hơn nữa chúng ta vẫn luôn phát động chiến tranh với bọn họ, nếu như lại còn phái binh tới Tây Vực, thì gánh nặng lên người dân chúng sẽ cực kỳ trầm trọng, bất cứ chuyện gì đều phải phân ra trước sau, thần đề nghị trước diệt Cao Cú Lệ, Đột Quyết, rồi mới lại giết đến Tây Vực.
.Đột Quyết thì không cần phải nói gì thêm, tuyệt đối là kẻ thù truyền kiếp, Lý Thế Dân không diệt bọn họ, sao có thể rửa sạch khuất nhục ở Vị Thủy chi Minh. Còn Cao Cú Lệ, năm đó Lý Thế Dân phát động chiến tranh với Cao Cú Lệ, hô lên khẩu hiệu là “Báo thù cho con em Trung Nguyên!” Ngay lúc đó hai nước đã trở thành kẻ thù truyền kiếp rồi, tuy rằng lúc ấy chưa thành công, nhưng vẫn luôn đánh nhau. Sau lại Lý Thế Dân cũng không dám tấn công quy mô, sợ tăng thêm gánh nặng cho dân chúng, vì thế đã áp dụng chính sách quấy rầy, chuyên môn nhằm lúc cày bừa vụ xuân, thu hoạch vụ thu khai chiến với Cao Cú Lệ, quấy rầy tầm nửa tháng một tháng lại rút lui, Cao Cú Lệ chỉ có chút ít người, nếu đánh trận thì không có ai mà cày ruộng, mục đích đúng là phá hoại nền sản xuất nông nghiệp của bọn họ đấy.
.Hai năm qua còn đánh một trận lớn, Tô Định Phương lại mộ lần nữa suất lĩnh đại quân đánh cho Cao Cú Lệ trọng thương, nhưng cũng là đánh xong rồi chạy, không hề tham chiến. Bởi vì Cao Cú Lệ toàn thích đánh trận du kích lâu dài, ngươi tấn cong, bọn họ đi vườn không nhà trống, do mùa đông ở Cao Cú Lệ rất lạnh, một khi đến mùa đông, địch nhân không được tiếp tế tiếp viện lương thục, thì bọn họ sẽ bắt đầu quy mô phản công, cũng bởi vì như thế mà Lý Thế Dân phải tiếc nuối lui binh, trước vẫn luôn đều cao ca mãnh tiến, giờ ca mãi lại cảm thấy lạnh.
.Vương triều Đường tiếp thu lần giáo huấn này, nên không đánh lâu dài với Cao Cú Lệ nữa, ta nhìn ngươi khó chịu, thì ta lại cho ngươi cái tát, tát nhiều nhất ba cái, tát xong ta lại đi. Chính diện của Cao Cú Lệ ngay mặt triều Đường, nếu chủ động công kích thì chính là một con đường chết, còn không cũng phải đành chịu.
.Nhưng trong mắt người thống trị vương triều Đường, thì Cao Cú Lệ chính là cái đinh trong mắt, không diệt không vui, nên đều đang chờ đợi cơ hội.
.- Trẫm đương nhiên hiểu được việc này.
.Lý Trị nói: - Nhưng nước Đại Thực đã dần uy hiếp được chư phiên quốc của chúng ta ở Tây Vực, một khi để cho Đại Thục chinh phục những phiên quốc này, thì sẽ trực tiếp uy hiếp đến Đại Đường ta, hơn nữa Tây Vực cũng rất trọng yếu với Đại Đường ta, liên quan đến sự yên ổn của đại khu Hà Lũng, cũng không thể có sơ sót gì được.
.Giọng điệu cực kỳ kiên định, cũng hơi hơi để lộ ra hùng tâm tráng trí của Lý Trị, chính là có tâm muốn mở mang về phía tây, địa thế của Cao Cú Lệ chật hẹp nhỏ bé, diệt nó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, nên chỉ còn lại mỗi thế lực Tây Đột Quyết, ở thảo nguyên có đóng quân, Thổ Phiên cũng thần phục, ít nhất không dám nhảy nhót trước mặt vương triều Đường, phía đông lại là biển, trên biển chỉ có mỗi nước Phù Tang nghèo rớt, chẳng phải là chỉ có mỗi Tây Vực để mở rộng hay sao.
.Trên sách sử viết rằng Lý Trị yếu đuối vô năng, những lời ấy toàn là chó má, Lý Thế Dân quá vĩ đại rồi, Lý Trị từ nhỏ đã sống dưới bóng ma của Lý Thế Dân, nếu y muốn thoát khỏi thì nhất định phải làm một ít chuyện Lý Thế Dân chưa từng làm, y cũng là một hoàng đế, giống như Lý Thế Dân, y không thích người ta luôn nói y là con trai của Thiên Khả Hãn, chính y cũng muốn làm Thiên Khả Hãn đấy.
.Ở phương diện này, so với Trưởng Tôn Vô Kỵ, Hàn Nghệ còn hiểu Lý Trị hơn một ít, Trưởng Tôn Vô Kỵ luôn cho rằng Lý Trị chỉ là tính trẻ con quấy phá, nên ta không để ý đến ngươi, xem ngươi có thể làm ầm ĩ thành trò gì, hoàn toàn là dùng sách lược của gia trưởng đối với đứa nhỏ nhà mình, nhưng Hàn Nghệ biết rằng, dã tâm của Lý Trị còn lớn hơn cả Lý Thế Dân, bởi vì y muốn chứng minh chính mình, hắn hơi suy nghĩ chút nói rằng: - Bệ hạ nói rất đúng, Tây Vực tuyệt đối không thể có sơ sót gì, nếu như con đường tơ lụa bị người khác nắm trong tay, thì sẽ là tổn thất quá lớn đối với Đại Đường ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận