Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 515.2: Cuộc thi hùng biện (thượng)

.(¯`'•. ¸ (¯`'•. ¸† Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp †¸. •'´¯) ¸. •'´¯)
.Uất Trì Tu Tịch vừa nhìn, liền ủa một tiếng:
.- Đây là màu gì thế?
.Vi Phương cau mày nói:
.- Ngươi đừng có quên là, “Tự do chi mỹ” tên nông dân đó cũng có phần, màu này nhất định là hắn làm, mục đích là đề phòng chúng ta tự làm thêm vài bộ nữa.
.Uất Trì Tu Tịch phẫn nộ nói:
.- Tại sao hắn phải làm vậy?
.Bùi Thiếu Phong nghiến răng nghiến lợi, nói:
.- Còn tại sao nữa, chẳng qua là muốn chúng ta tự mình động tay giặt đồ thôi. Nhưng hắn đúng là ác thiệt, tốn nhiều tâm tư như thế để chúng ta tự giặt đồ.
.Vi Phương lạnh lùng nói:
.- Có lần nào hắn gài bẫy chúng ta mà không hao tổn tâm tư cơ chứ. Hắn rõ ràng là đang báo phục chúng ta, món nợ này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.
.Uất Trì Tu Tịch nghe vậy, ngửa mặt rống lên:
.- Tên Hàn nghệ kia, lão tử thề không đội trời chung với ngươi.
.Mà trong một căn ký túc xá khác, thì chỉ có hai người ở thôi. Dương Mông Hạo và Triệu Phú Thiên, hai người bạn cùng phòng của họ không hề tới. Căn phòng trống trải khiến Dương Mông Hạo bực mình, y chống cằm nói:
.- Thiên Phú, chúng ta thay phòng khác ở thôi, ở đây chỉ có hai chúng ta, chán chết đi được.
.Triệu Thiên Phú gật gật đầu nói:
.- Ta cũng nghĩ như vậy, một lát chúng ta đi nói với Phó Đốc sát đi.
.Dương Mông Hạo gật đầu, đột nhiên lại nói:
.- Ai, cuộc thi hùng biện tối nay ngươi có tham gia không?
.Triệu Thiên Phú hỏi:
.- Còn ngươi?
.Dương Mông Hạo nói:
.- Ta đương nhiên là tham gia rồi, ta gia nhập đội bên Khai Minh ca.
.Triệu Thiên Phú cau mày nói:
.- Thật ra ta có tham gia hay không cũng không qua trọng, mà bây giờ nói không chừng Bệ hạ cũng sẽ ở lại để xem, nên ta nghĩ chắc ta thôi thôi.
.Dương Mông Hạo chậc một tiếng:
.- Có Bệ hạ ở đây, mới vui. Nếu chúng ta nói tốt, không chừng còn được nở mày nở mặt nữa.
.Triệu Thiên Phú nói:
.- Vấn đề là chúng ta chỉ biết có mấy chữ đó thôi, sao đủ xài, lên đó nói cũng chỉ tổ mất mặt thôi.
.Dương Mông Hạo ha ha cười:
.- Chưa chắc đâu.
.Triệu Thiên Phú nói:
.- Ngươi tỉnh lại đi, ngươi còn không bằng ta nữa.
.Dương Mông Hạo nói:
.- Ai nói vậy, không giấu gì ngươi, hôm qua ta ở suốt trong nhà vùi đầu khổ học, ngay cả “Giọng hát hay” cũng không đi xem, chính là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
.Triệu Thiên Phú nói:
.- Không phải ngươi đã nói ở nhà với cha mẹ sao?
.- Ối!
.Cuộc huấn luyện vào buổi chiều vẫn là bài tập đi đều bước chán tới tận cổ, chính là cái loại giơ một chân lên, và huấn luyện viên hận không thể đánh gãy luôn chân còn lại của y. Đám người Lý Trị cũng chỉ đi vòng quanh một vòng, cũng không có bước vào xem kỹ, rồi sau đó quay về nghỉ ngơi. Bây giờ bọn họ đang đợi cuộc thi biện luận tối nay.
.Sau khi buổi huấn luyện kết thúc, các học viên này lại lê lết cái xác mệt mỏi chạy tới nhà tắm để tắm. Cả người đầy mồ hôi, nếu không tắm, ai mà chịu được. Vả lại tắm với nước nóng, cũng sẽ khiến cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
.Bọn Lý Trị cũng theo qua đó tham quan. Vậy mà, cái nhà tắm công cộng này lại làm cho Lý Trị và các đại thần khác đều cảm thấy thú vị. Đặc biệt là đám vũ phu Trình Giảo Kim và Uất Trì Kính Đức, lập tức cởi đồ, chày ào vào nhà tắm ngâm mình trong nước. Nếu không phải vì nhà tắm này được phong tỏa, chắc hai lão già này kêu luôn Trình Xử Lượng và Uất Trì Tu Tịch tới chà lưng giùm mất. Cảnh tượng đó khiến Hàn Nghệ nghĩ thôi cũng đã thấy muốn ói rồi.
.Đồng thời, điều này cũng khiến cho các đại thần muốn kiếm cớ trị Hàn Nghệ cũng phải câm miệng lại. Nhà tắm tiên tiến như thế, vả lại còn có nước tắm nóng nữa, các trường học khác đâu được tiên nghi như thế.
.Nhưng hôm nay bên các máng nước không có ai hết, vì mọi người đều biết ngày mai phải mặc đồng phục mới rồi, còn giặt cái giống gì nữa. Thế là họ cầm quần áo dơ lên rồi đi về, tiện thể còn phóng cho Hàn Nghệ một cái nhìn khiêu khích.
.Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không chấp nhất với họ, hắn chú ý hơn vào những thứ thực tế, chẳng hạn như, khiến họ phải làm những việc họ không muốn làm.
.Sau khi ăn xong cơm, mọi người đột nhiên tinh thần hưng phấn hẳn lên. Bởi vì cuộc thi hùng biện mong đợi đã lâu cuối cùng cũng tới.
.Nhưng vì người quá nhiều, phòng học nhất định không ngồi hết, nên chỉ có thể tổ chức bên ngoài thao trường.
.Ta có thể thấy, trên thao trường lớn như vậy, có đốt ba bốn mươi bó đuốc, chính giữa còn có một đống lửa to kiểu lửa trại, bên cạnh đống lửa đó là một cái bàn thật cao, cao tới mức bên dưới còn có tới ba bậc thang. Nhất định phải đứng trên bậc thang, mới có thể ló đầu ra khỏi mặt bàn. Hai bên của đống lửa, mỗi bên đặt mười cái chăn đệm, phía trước đống lửa cũng có đặt mười cái chăn đệm, bên trên chăn đệm có đặt một hàng dài những chiếc ghế.
.Mà hai bên còn dựng đứng hai cái bảng gỗ, một bên viết đề của bên chính là: Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi.
.Một bên thì viết đề của bên biện: Dân khả, sử do chi, bất khả, sử tri chi.
.Giờ Tuất còn chưa tới, các học viên đã tới hết thao trường rồi, dù sao ai cũng không dám để Hoàng đế phải đợi, ai ai cũng ăn mặc theo kiểu thư sinh, tóc tai thì chải chuốt lên y như vuốt keo vậy, cứ gọi là sáng bóng.
.Tập đoàn bên chính với Thôi Hữu Du làm đại biểu, ngồi quỳ trên chiếc chăn đệm ở phía bên trái. Tập đoàn bên phản biện với Lư Khai Minh làm đại biểu, ngồi trên chăn đệm phía bên phải. Còn phái trung gian thì ngồi trên chăn đệm ở phía chính diện, những người này đa phần xuất thân binh sĩ. Họ rất hiểu rõ trình độ của bản thân, nên không lựa chọn tham gia. Đống lửa ở giữa phát ra những tiếng nổ nhỏ lộp bộp, nhân mã hai bên có thể nói là nhìn nhau qua biển lửa, không ai nói một lời nào, không khí khẩn trương đấu đá bắt đầu lan rộng.
.Qua một lúc, chỉ thấy từ gian nhà ở giữa có một đoàn người đi ra, các học viên lập tức tề hô:
.- Vạn tuế!
.Cuối cùng cũng đợi đến thời khắc này.
.Bọn Lý Trị sớm đã không đợi tiếp được nữa rồi, cùng với các đại thần ngồi xuống hàng ghế ở trước mặt.
.Lý Trị nhìn quanh, lập tức cảm nhận được bầu không khí hiện giờ, hỏi Thái Úy ở bên cạnh:
.- Thái Úy, không biết ông đứng về bên nào?
.Bọn họ ai cũng văn chương đầy bụng, ý nghĩa của câu nói này, làm sao mà họ không biết được chứ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói:
.- Bệ hạ, lão thần chỉ là đến để học tập, nên không dám nói bừa.
.Lý Trị cười hỏi:
.- Thái Úy khiêm tốn rồi.
.Y lại hỏi Chử Toại Lương, nói:
.- Không biết Hữu Phó Xạ thì đứng về phía bên nào?
.Chử Toại Lương tì nói rất trực tiếp, hỏi:
.- Thần đương nhiên là đứng về bên chính rồi.
.Chính vào lúc này, trong ánh nến chập chờn, đột nhiên thấy một người loạng choạng đi đến. Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa nhìn đã hết cả hồn, đứng dậy nói:
.- Xung Nhi, con đi đâu vậy? Sao cả ngày không thấy con đâu?
.Chỉ thấy Trưởng Tôn Xung mặt mày trắng bệch, mắt như con gấu trúc, nhanh chân đi tới, hành một lễ với Lý Trị trước.
.Lý Trị hỏi đầy quan tâm:
.- Bí Thư Giám, sao trông khanh tiều tụy quá vậy? Có phải bệnh rồi không?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng mặt đầy lo lắng.
.Trưởng Tôn Xung vội nói:
.- Đa tạ Bệ hạ đã quan tâm, vi thần chỉ là tối qua đọc sách tới quên cả thời gian, cho nên sáng nay không dậy nổi, vẫn mong Bệ hạ thứ tội.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe xong cau mày, khỏi nói, Trưởng Tôn Xung này nhất định lại đọc sách thâu đêm nữa rồi.
.Lý Trị nghe xong cười và nói với Trưởng Tôn Xung một cách thấu hiểu:
.- Không sao, không sao, ái khanh tới đúng lúc lắm, cuộc thi hùng biện này sắp bắt đầu rồi, khanh ngồi bên cạnh Thái Úy đi.
.- Đa tạ Bệ hạ.
.Trưởng Tôn Xung lại nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ:
.- Khiến cha lo lắng, là hài nhi bất hiếu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nỡ lòng nào trách ông ta nữa, liền nói:
.- Được rồi, được rồi, mau ngồi đi.
.Trưởng Tôn Xung vâng một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Lý Trị quét mắt qua một lượt, nói:
.- Sao còn chưa bắt đầu?
.Trình Xử Lượng la to:
.- Bệ hạ, Hàn Nghệ vẫn chưa đến.
.Lý Trị nói:
.- Đúng rồi, Hàn Nghệ lại chạy đi đâu rồi.
.- Vi thần ở đây, vi thần ở đây.
.Nghe tiếng thở hổn hển, thì thấy Hàn Nghệ vẫy tay chạy tới.
.Đợi khi hắn đã chạy tới trước mặt, Lý Trị cau mày hỏi:
.- Ngươi chạy đi đâu vậy?
.Hàn Nghệ hổn hể thở dốc, nói:
.- Bệ hạ, thật là xin lỗi, vi thần quên mất cây búa.
.Nói rồi, hắn giơ tay phải lên, thì thấy một cái búa gỗ trong tay phải của hắn.
.Lý Trị mặt mơ màng:
.- Ngươi cầm cây búa để làm gì?
.Hàn Nghệ cảm thấy câu hỏi này hơi ngu ngốc, không giống câu hỏi mà một người làm Hoàng đế sẽ đặt ra, nên hắn lộ ra vẻ mặt còn mơ màng hơn cả Lý Trị:
.- Để đập a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận