Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 828.2: Đúng thời hoa nở tay liền hái *

.Nguyên Mẫu Đơn khe khẽ hừ nhẹ nói: - Chàng đừng có lấy mấy lời dễ nghe kia để lừa gạt ta, ta cũng không tin cái kiểu đấy của chàng. Nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ.
.Hàn Nghệ nói: - Ta lừa nàng làm chi, không tin nàng thử đi hỏi người khác một chút xem, nếu có ai nói là hoa này đẹp hơn so với nàng, ta liền đi đập vỡ biển hiệu của gã, thật chẳng có mắt gì cả.
.Nguyên Mẫu Đơn ném ra một cái liếc trắng xem thường, nói:
.- Không thèm nói bừa với chàng. Nàng nói xong cũng tới bên cạnh bàn tròn ngồi xuống, hiếu kỳ nói: - Sao hôm nay chàng lại tới đây vậy?
.- Đương nhiên là nhớ nàng a!
.Hàn Nghệ đưa ra một đáp án tiêu chuẩn trước, sau đó nói: - Thuận tiện tìm đại bá bàn bạc chút chuyện.
.Nguyên Mẫu Đơn lườm hắn một cái, hỏi: - Bàn chuyện gì?
.Hàn Nghệ lại đem chuyện "Quỹ Giáo dục Võ Hoàng hậu" ra nói một lượt với nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe xong liền trầm ngâm.
.Trôi qua một lát, Hàn Nghệ mới hỏi: - Nàng nghĩ như thế nào?
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu nói: - Ta cho rằng chuyện này vô cùng tốt, Võ Chiêu nghi vừa mới lên làm Hoàng hậu, lúc này đi ủng hộ nàng, vậy tóm lại sẽ không thiệt.
.- Thông minh! Thông tục một chút, thì đây gọi là đầu cơ kiếm lợi. Hàn Nghệ hì hì cười, nói: - Cũng giống như lúc trước nàng lựa chọn ta vậy.
.Nguyên Mẫu Đơn đỏ mặt xì nói: - Thật không biết xấu hổ mà. Lại hỏi: - Đại bá ta nói như thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đại bá mới đầu còn lo lắng hậu vị của Võ Chiêu nghi không xong, sợ đến lúc đó sẽ bị chuyện này liên lụy, có chút do dự, tuy nhiên đã bị ta thuyết phục rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Phiêu lưu thì tóm lại là vẫn có, Nguyên gia chúng ta mỗi một lần ủng hộ hoàng thất, kỳ thật đều tồn tại phiêu lưu, so với vài lần lựa chọn trước kia, thì lần này xem như là độ phiêu lưu thấp nhất rồi, hơn nữa, trước mắt mà nói, ủng hộ Võ Chiêu nghi, chính là ủng hộ bệ hạ, còn có thể làm việc thiện, kiếm danh vọng, có mười ngàn quan mà thôi, thật sự là tính toán hay mà.
.Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút tán thưởng, nói: - Mẫu Đơn, nàng thật không hổ là nội trợ hiền, có nàng tương trợ, áp lực trên vai ta đã giảm bớt đi rất nhiều.
.Nguyên Mẫu Đơn cười lắc đầu, nàng chỉ là phân tích một chút thôi, có thể có bao nhiêu thông minh chứ, chân chính thông minh chính là cái người nghĩ kế kia kìa, đột nhiên nói: - Nhưng võ Chiêu nghi có thể từ một ni cô ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu, có thể thấy được nữ nhân này không giống bình thường, chàng làm việc cho nàng ta.
.- Như thế nào? Lo lắng ta sao! Hàn Nghệ hì hì nói.
.Nguyên Mẫu Đơn trợn trắng mắt, mặc kệ ngươi.
.Hàn Nghệ lại nói: - Đầu tiên, ta không phải làm việc cho nàng ta, ta cùng với Võ Chiêu nghi càng nhiều hơn là hợp tác. Còn có, nàng phải nhớ kỹ, mặc kệ làm một chuyện gì, nhất định phải hợp tác với người thông minh, quyết không thể hợp tác với kẻ ngu dốt. Nói một cách khác thì, bởi vì người thông minh hiểu được tính toán ích lợi, có thể nhìn đến ích lợi càng sâu xa, như vậy cũng sẽ không tính toán chi li ở một vài chi tiết cỏn con, song phương đều sẽ đưa ra nhượng bộ thích hợp, như vậy sự hợp tác mới có thể càng thêm thuận lợi.
.Chỉ có kẻ ngu dốt mới luôn nhìn chăm chú vào một chút ích lợi trước mắt kia, còn cảm thấy mình như thế là tính toán tỉ mỉ. Ta tình nguyện bị người thông minh gài bẫy, bởi vì đây chẳng qua là thực lực ta không đủ, không oán người được, nhưng ta tuyệt không nguyện bị kẻ ngu dốt làm cho tức chết tươi. Ta lựa chọn Võ Chiêu nghi, cũng là bởi vì nàng ta vô cùng thông minh, nếu nàng ta không thông minh, mà ta lại lựa chọn nàng ta, vậy mấy ngày trước đây phải đi cũng không phải là Chử Toại Lương, mà là ta rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe được thoáng gật đầu, nói: - Chàng nói hình như cũng có chút đạo lý, nhưng Nói xong, hai đầu lông mày của nàng vẫn lộ ra vài phần lo lắng.
.Hàn Nghệ cũng rõ ràng trong lòng, ở trong triều đình, không có tuyệt đối an toàn, có chút sơ sẩy, mặc dù ngươi là Tể tướng, thì cũng đều có thể rơi vào cảnh xét nhà diệt tộc, huống chi hiện tại hắn vốn đang ở vào thế tiến lên, bốn phía tất cả đều là kẻ thù, cho nên hắn không thể tiêu trừ lo lắng trong lòng Nguyên Mẫu Đơn, vươn tay ra, nhẹ nhàng cầm bàn tay bóng loáng nhẵn nhụi của nàng, nói: - Mẫu Đơn, nếu ta lựa chọn con đường này, thì chỉ có thể một đường đi đến cuối cùng, không có đường nào để có thể quay về, nàng nàng nguyện ý theo giúp ta tiếp tục đi không?
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn hắn một cái, giọng điệu bình thản nói: - Dù sao ta sẽ không làm quả phụ nữa đâu.
.Ngụ ý, nếu như chàng không ở đây, ta đây cũng tuyệt không sống tạm cho qua ngày.
.Hàn Nghệ ngẩn người, chẳng lẽ đây là lời tâm tình của Nguyên Mẫu Đơn? Mẹ kiếp! Lời tâm tình bình thản như vậy cũng khiến cho lão tử cảm động muốn khóc, thật sự là không có thiên lý a! Ngoài miệng lại cười nói: - Nàng yên tâm, thời kỳ nguy hiểm nhất của ta đã sắp qua rồi, một khi để cho ta đi lên sân khấu này, như vậy kịch bản kế tiếp nhất định ta sẽ tự mình viết ra.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy cũng cả kinh, giọng điệu này có chút kiêu ngạo, ngông cuồng nha, hơi có vẻ kinh ngạc nhìn về phía Hàn Nghệ, chỉ thấy trên mặt Hàn Nghệ dào dạt tự tin và tình cảm mãnh liệt, không khỏi cũng bị lây nhiễm, không hiểu sao đối với tương lai cũng tràn đầy chờ mong và kích động.
.Tại thời khắc này, nàng đột nhiên hiểu được, vì sao Nguyên Kiệt bọn họ thích cùng họp với Hàn Nghệ rồi, cũng là bởi vì ngôn ngữ và vẻ mặt và động tác tứ chi của Hàn Nghệ, đều tràn đầy tính kích động, làm cho người ta không tự chủ được mà tin tưởng hắn. Nếu những lời giống vậy, đổi lại cho người khác nói, ngươi tuyệt đối sẽ cảm thấy là y mất đi tâm phong, nhưng từ trong miệng Hàn Nghệ nói ra, thì lại khiến cho người ta cảm thấy hình như ngay sau đó liền sẽ xảy ra vậy.
.Nàng không rõ tại sao lại như vậy.
.Lại không biết đây chỉ là rèn luyện cơ bản hàng ngày trong nghề nghiệp của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đột nhiên lại hỏi: - Đúng rồi, kế hoạch nam tiến đã tiến hành đến đâu rồi?
.Vừa nói đến kế hoạch nam tiến, Nguyên Mẫu Đơn lập tức tinh thần đại chấn, thao thao bất tuyệt cùng Hàn Nghệ nói chuyện với nhau.
.Kỳ thật nhiều ngày không gặp, Hàn Nghệ làm sao lại muốn cùng với Nguyên Mẫu Đơn nói chuyện kế hoạch nam tiến gì gì đó chứ, chỉ thầm mong ân ân ái ái một phen, thư giãn bản thân một tí. Nhưng hắn cũng nhìn ra, Nguyên Mẫu Đơn lại có vẻ có chút xa lạ, hắn cũng có thể lý giải, kỳ thật mỗi lần hắn rời đi, đều là thời điểm tình cảm của hắn cùng với Nguyên Mẫu Đơn đang ấm dần lên, bình thường lúc này hẳn là nên rèn sắt khi còn nóng, nhưng cố tình lúc này Hàn Nghệ không có khả năng ở bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn, tình cảm vừa mới ấm lên một chút, kết quả là lại xa nhau, sau đó đương nhiên là sẽ lập tức bị nguội lạnh đi, đây là chuyện thường tình của con người, đợi cho mười ngày nửa tháng sau gặp lại, tất nhiên lại phải làm lại từ đầu.
.Hàn Nghệ đề cập đến kế hoạch nam tiến, cũng là muốn tiêu trừ ngăn cách giữa lẫn nhau.
.Tuy rằng cuộc họp mà Nguyên Mẫu Đơn chủ trì là cái kiểu có nề nếp, tìm ra vấn đề nào, thì giải quyết vấn đề đó, tuyệt sẽ không để dây dưa về sau, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, mặc dù không có Hàn Nghệ, kế hoạch nam tiến trở thành rất có tiến triển, điều này làm cho Hàn Nghệ cảm thấy rất thoải mái, có thể chuyên tâm đi xử lý việc trên triều đình, có thể thấy được có một vị nội trợ hiền tuệ là trọng yếu đến cỡ nào.
....
Bạn cần đăng nhập để bình luận