Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 848.2: Bị bắt ngay tại trận

.Dương Phi Tuyết khẽ lắc đầu nói: - Không, ta biết chàng có chỗ khó, đều là ta vô dụng, chỉ biết khiến cho chàng thêm phiền toái, không giúp được chàng cái gì.
.Hàn Nghệ giật mình nói: - Sao nàng có thể nghĩ như vậy, kỳ thật nụ cười của nàng chính là ban ân lớn nhất đối với ta.
.Dương Phi Tuyết nghe vậy trái tim vui vẻ, nhưng lập tức lại chán nản nói: - Nhưng lâu lắm rồi ta cũng không cười.
.Hàn Nghệ nghe vậy tim cũng quặn đau, chỉ cảm thấy mình tội ác sâu nặng, cười nói: - Đây coi như ta nợ nàng, ta nhất định sẽ bổ sung những nụ cười này. Nói tới đây, hắn bỗng nhiên tâm niệm vừa động, nói: - Phi Tuyết, ta kể cho nàng nghe một chuyện cười nhé.
.Dương Phi Tuyết thẹn thùng nhìn Hàn Nghệ, nói: - Chàng kể cái gì ta đều thích nghe.
.Hàn Nghệ ngay cả xương cũng mềm hết cả rồi, thật sự là hắn chưa có kinh nghiệm giao tiếp với thiếu nữ bao giờ, nói cách khác, chỉ sợ là chuyện cười này kể không nổi, hơi hơi trầm ngâm, nói: - Có rồi! Câu chuyện thế này, có một thư sinh nghèo thượng kinh đi thi, đến một cái miếu đổ nát trú mưa, tình cờ gặp mặt một vị tiểu nương tử, thư sinh liền cùng với tiểu nương tử ngâm thơ đối câu, vô cùng hợp ý, đêm đó bọn họ liền tư định chung thân. Ngày hôm sau, thư sinh không thể không tiếp tục đi tiếp, y và tiểu thư kia lưu luyến chia tay, cũng đã hứa: Nếu kỳ thi này ta trúng Trạng Nguyên, nhất định đến nhà hỏi cưới. Tiểu nương tử đợi thư sinh vừa đi, liền đem họ tên của y ghi vào trong một bản danh sách, miệng còn lẩm bẩm: 'Đây đã là thư sinh thứ sáu mươi rồi! Chắc hẳn sẽ có một người thi đỗ chứ?
.Dương Phi Tuyết cười khúc khích, mây đen trên mặt lập tức tan thành mây khói, giống như đóa hoa nở rộ, làm người ta mê muội, sẵng giọng: - Nói bậy, trên đời này nào có nữ tử như vậy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tại sao không có! Đây cũng là một loại sách lược, giống nàng đi ra hồ câu cá vậy, nếu nàng không theo đuổi, mà thuận theo tự nhiên, vậy tất nhiên không cần phí cân não, nhưng nếu như nàng muốn câu được một chàng rể rùa vàng, mà phải thả từng sợi từng sợi một, vậy thì quá chậm rồi, nếu là dùng lưới để đánh bắt, thì hy vọng sẽ được tăng cao hơn rất nhiều, đây gọi là chiến lược quăng chài. Nếu nàng muốn trượng phu của mình là Trạng Nguyên, một thí sinh với nàng tư định chung thân thì hy vọng lớn hơn, hay là cùng tất cả thí sinh tư định chung thân thì hy vọng lớn hơn?
.Dương Phi Tuyết bĩu môi một cái nói: - Ta mới không thích Trạng Nguyên.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy nàng thích gì? Trong lòng thì la hét, soái ca! Soái ca!
.Dương Phi Tuyết suy nghĩ một chút, nói: - Kẻ lừa đảo!
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, ha ha nói: - Phi Tuyết, khẩu vị của nàng thật đúng là khá đặc biệt.
.Khóe miệng Dương Phi Tuyết nhẹ nhàng giương lên, nói: - Trạng Nguyên hàng năm đều có, ta mới không thèm, kẻ lừa đảo có khả năng lừa gạt được Dương Phi Tuyết ta, thì lại chỉ có một.
.Không hổ là người viết tiểu thuyết ngôn tình mà, những lời tình tứ như thế này đúng là cứ tuôn ra ào ào ấy, mà ngay cả tài xế già như ta đây cũng sắp cầm giữ không được nữa rồi, sắp bị nàng bắt rồi. Hàn Nghệ thật sự là cảm động muốn chết.
.Dương Phi Tuyết lại hỏi: - Chàng thì sao?
.- Ta cái gì?
.- Chàng thích nữ tử như thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta là người có khẩu vị hơi có chút thô tục, ta chỉ thích nữ nhân xinh đẹp giống như bông hoa, cũng giống như Phi Tuyết nàng vậy đấy.
.Dương Phi Tuyết nghe vậy vui sướng không thôi, nói:
.- Người ta cũng không xinh đẹp được như Vô Y tỷ.
.Hàn Nghệ nói: - Các nàng là đều có ưu điểm, chưa nói tới ai so với ai đẹp hơn, ít nhất trong mắt ta các nàng đều là đẹp nhất đấy. Nghĩ thầm rằng, cái đề tài này cũng không thích hợp tán gẫu nhiều! Kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, đi tới trước bàn ngồi xuống, vươn tay ra nhẹ nhàng lau hết nước mắt trên mặt nàng, nói: - Phi Tuyết, nàng đã gầy đi không ít.
.Dương Phi Tuyết khẩn trương nói: - Ta bây giờ có phải trông rất xấu không.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không, nàng rất đẹp!
.Dương Phi Tuyết thẹn thùng cười, gò má nhuộm màu hồng, có qua có lại mới toại lòng nhau nói: - Chàng cũng tuấn tú không ít so với trước kia.
.Hàn Nghệ nghe mà cảm thấy có chút là lạ, nói: - Chẳng lẽ trước kia ta không đẹp trai sao?
.Dương Phi Tuyết suy nghĩ một lát, nói: - Trước kia thật ra không cảm thấy.
.Tổn thương!
.Tim Hàn Nghệ tổn thương thấu rồi, nhất định là phương pháp hỏi không đúng lắm, lại nói: - Vậy còn Phi Tuyết nàng, nàng cho rằng trên đời này ai đẹp trai nhất?
.Dương Phi Tuyết lúc này không muốn rồi, nói: - Đương nhiên là Độc Cô gia Vô Nguyệt công tử, chẳng lẽ chàng không thấy thế sao.
.Thần a! Cứu ta đi! Hàn Nghệ giống như vạn tiễn xuyên tâm, mặt dày nhắc nhở: - Hồi nãy ta nói là trong mắt ta nàng đẹp nhất đấy.
.Dương Phi Tuyết không đáp hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ chàng lừa ta sao?
.- Đương đương nhiên không phải, đây là lời nói thật của ta!
.- Ta cũng không lừa gạt chàng! Dương Phi Tuyết lắc đầu nói.
.Hàn Nghệ nhìn thấy vẻ mặt rất nghiêm túc kia của Dương Phi Tuyết, sắp muốn khóc rồi, rưng rưng thề, rốt cuộc ta đặc biệt biết vì sao trên đời này phải có sự tồn tại của lời nói dối, bởi vì lời nói thật thực sự là quá đả thương người mà. Nghĩ tới đây, hắn dứt khoát quyết định thề, ta muốn cả đời làm kẻ lừa đảo, thế giới này quá khuyết thiếu loại nhân tài như ta mà.
.Trong khi Hàn Nghệ đang đau khổ, chợt nghe thấy một tràng tiếng cười như chuông bạc, không khỏi nhìn lên, chỉ thấy Dương Phi Tuyết cười ngật ngưỡng, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói: - Ồ, ta hiểu rồi, nàng đang gạt ta.
.Dương Phi Tuyết cười khanh khách nói:
.- Đây đều là học theo chàng đấy, chàng coi đồ đệ ta đây làm có được không?
.Ta đến tột cùng muốn làm kẻ lừa đảo hay không a! Hàn Nghệ lại rối rắm rồi, vẹo mắt thoáng nhìn, nói: - Phi Tuyết, nàng học xấu!
.Dương Phi Tuyết nháy nháy đôi mắt đẹp, mỉm cười duyên dáng nói: - Đây đều là do lão sư hư hỏng kia dạy đấy.
.Hàn Nghệ sửng sốt một chút, cười xấu xa nói: - Lão sư kia không dạy nàng rằng nói láo thì phải chịu trừng phạt sao?
.Nói xong, hắn đột nhiên kéo một cái, Dương Phi Tuyết kinh ngạc "A" một tiếng, thân mình vừa chuyển, liền ngồi ở trên đùi phải Hàn Nghệ. Hàn Nghệ ha hả nói: - Giờ thì xem nàng còn cười được hay không.
.Hắn cười xấu xa, lại khiến cho Dương Phi Tuyết có chút không rõ nguyên nhân mê muội, khe khẽ cắn môi son, ẩn tình đưa tình nhìn Hàn Nghệ.
.Cái ánh mắt này, làm tài xế già như Hàn Nghệ sao lại không hiểu chứ, trong lòng vừa động, chậm rãi hướng về phía cặp môi tươi đẹp đỏ mọng kia mà hôn tới!
.Khi chỉ thiếu chút nữa là cướp đi nụ hôn đầu của Dương Phi Tuyết, chợt nghe một trận tiếng ho khan, "Khụ khụ khụ!"
.Thiên Sát mà! Đánh gãy loại thời khắc như thế này, lăng trì xử tử cũng không đủ a! Hàn Nghệ căm tức nói: - Có việc gì đợi lát nữa hãy nói.
.- A!
.Dương Phi Tuyết đột nhiên giống như con thỏ nhảy dựng lên, hoảng sợ nói: - Cha cha!
.Trái tim sôi sùng sục của Hàn Nghệ lập tức giảm tới mức âm bốn mươi độ, lão đại a! Ngươi đùa thế này thật đúng là quá lớn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận