Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1283.2: Năm sau gặp lại

.Lý Trị không khỏi trong mắt tỏa ra một tia sáng, nói: - Chủ ý cũng khá hay đấy, không biết là ai đã nghĩ ra.
.Hàn Nghệ nói: - Là nội tử đã nghĩ ra.
.Võ Mị Nương cười nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ gật đầu cười.
.Lý Trị cũng đã hiểu ra, những chủ ý như thế này chỉ có Hàn Nghệ mới có thể suy nghĩ ra.
.Mà trong đám người cũng truyền lại tiếng thảo luận, hơn nửa số khán giả đều gật đầu tỏ vẻ nghi thức này thật quá là khéo.
.Nghe được âm thanh trong đám đông trầm trồ khen ngợi, một nữ lão sư nhìn về hướng Tiêu Vô Y nói: - Vô Y Tỷ, tỷ thật lợi hại, lúc này tỷ còn có thể suy nghĩ ra chủ ý như vậy, có thể khiến cho bao nhiêu người ở đây vỗ tay khen ngợi.
.Tiêu Vô Y cười đắc ý, nàng sẽ không thừa nhận rằng đây là Hàn Nghệ chỉ nàng, vì theo như nàng thấy, thứ của Hàn Nghệ chính là của nàng.
.Các học sinh đầu tiên là xếp hàng trên thao trường, sau đó là lễ trao giải, Hàn Nghệ không có chủ trì nghi lễ trao giải, là do một Ti nghi trong cung lên điều khiển chương trình, y cầm lấy phiếu thông báo điểm, báo danh của các tuyển thủ lên đài nhận giải.
.Đài nhận giải này cũng hao phí một phen tâm tư của Hàn Nghệ, không thể giống như hậu thế, vận động viên đứng trên cao nhận giải, hoàng đế cũng phải ngước cổ lên nhìn, nếu nhưng không có đài trao giải, thì lại thiếu đi chút ý nghĩa. Vì vậy Hàn Nghệ đã dời đài trao giải về phía trước khán đài, bậc thấp nhất vừa đủ bằng với khán đài, nhưng mỗi một bậc kém nhau không nhiều, vì đều là trẻ con, dù có đứng cao chút nữa, cũng không cao bằng Lý Trị.
.Trong tiếng đàn dập dìu, nhóm tuyển thủ đầu tiên đã lên đài, Võ Mị Nương dẫn theo vài cung nữ đang bưng giấy khen và phần thưởng đi về phía trước, phần thưởng đều do Phượng Phi Lâu tài trợ, là văn phòng tứ bảo tốt nhất trên đời hiện giờ, cái này ở cổ đại là vô cùng trân quý, người giải nhất còn có thêm đôi bao tay tinh mỹ. Nếu là con gái sẽ thì là thỏ khuê mật.
.Đám tuyển thủ sau khi nhận xong phần thưởng, hướng về hoàng hậu kính lễ, sau đó quay người về phía khán giả, giơ cao giấy khen và phần thưởng, lập tức trở nên cao cao tại thượng, đây đương nhiên đều là chuyện đã được an bài.
.Điều này thật khiến không ít người ngưỡng mộ a!
.Một số thiếu niên xuất thân quý tộc đôi mắt nhìn trông con nhà người nghèo hưởng được phong quang, còn bản thân thì tư cách thi đấu cũng không có, trong lòng khỏi cần nói là buồn bực cỡ nào.
.Không ít người phú quý bắt đầu lót sẵn nền để theo học Học viện Chiêu Nghi trong tương lai, nói Học viện Chiêu Nghi này đâu phải cơ quan đại diện cho ti tiện a, ngươi xem chỉ cần làm một Đại hội vận động, đều do hoàng hậu đích thân trao phần thưởng, thí sinh cũng chưa bao giờ có đãi ngộ như vậy, chúng ta đến Học viện Chiêu Nghi cũng không tính là mất mặt a!
.- Tiểu Uy! Con trai của ngươi có tiền đồ hơn so với ngươi, ngươi làm lính bao năm nay, cũng chưa hề được thấy long nhan, con trai ngươi mới có bao nhiêu tuổi, thì đã nhận phần thưởng từ tay hoàng hậu, chậc chậc !
.Trình Xử Lượng một tay khoác lên vai Từ Uy, cười hì hì nói.
.- Vâng vâng vâng!
.Từ Uy đã khóc như mưa rồi, một tay lau đi nước mắt.
.Thật ra có nhiều cha mẹ của tuyển thủ đều khóc không thành tiếng, điều này đối với họ mà nói, tưởng chừng như đang nằm mơ, hai tay che mặt, trong mắt không có sự vui sướng, hơn thế đó là kinh ngạc, là không thể tin được.
.Lúc Võ Mị Nương trao giải xong, mọi người đều nghĩ rằng lễ trao giải đã kết thúc, nhưng không ngờ người điều khiển chương trình lại tiếp tục thông báo.
.Giải tinh thần thể dục tốt nhất!
.Các khán giả đều ngẩn người, giải tinh thần thể dục tốt nhất? Cũng không biết vì sao, trong lòng có chút kích động.
.Giải thưởng là do Hàn Nghệ bình chọn mà ra, mọi người đều không hay, kể cả lão sư và học sinh của Học viện Chiêu Nghi, Hàn Nghệ muốn cho mọi người một bất ngờ.
.Giải thưởng này đương nhiên là trao cho tuyển thủ kiên trì chạy hết đường chạy là Tào Vũ.
.Tào Vũ này vì bị té thương thì bắt buộc phải rời khỏi các hàng mục của cuộc đua, nghĩa là chẳng đạt được thứ gì hết, vốn dĩ rất buồn bực, nhưng khi đột nhiên nghe thấy tên mình, cả người đều ngâyra, đến khi lão sư kêu cậu ta, cậu ta mới phản ứng lại, khẩn trương chạy lên đài nhận thưởng, vì chỉ bị trầy xước ngoài da, không có thương gân động cốt, nghỉ ngơi một ngày đã đỡ hơn rất nhiều.
.Sau đó mọi người lại thấy hoàng đế đích thân ban thưởng, ánh mắt ngưỡng mộ càng thêm nhiệt liệt, làm đến long trọng như vậy không phải cố tình chọc tức bọn ta hay sao.
.- Tiểu nhân tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
.Tào Vũ đi đến trên đài, vừa kích động, vừa thấp thỏm, cả người run rẩy.
.Lý Trị cười nói: - Chân của ngươi đã đỡ hơn chưa?
.Tào Vũ vừa nghe, nhất thời nước mắt tràn ra, cảm động đến kiếm chế không được bản thân: - Đỡ đỡ hơn rồi, cảm cảm tạ hoàng thượng đã quan tâm.
.- Cố gắng nỗ lực, năm tới lại lấy lại giải nhất.
.Lý Trị cũng rất hưởng thụ thời khắc này, dù sao cũng là vạn người chú mục, lại đem giấy khen và phần thưởng trao cho Tào Vũ.
.Kế tiếp chính là giải vận động viên nam nữ giỏi nhất.
.Nam vẫn là Từ Tiến Trì, nữ là một người học sinh tên Trần Tuệ.
.Từ Uy thấy con trai mình mới vừa nhận giấy khen từ hoàng hậu, hoàng đế lại trao thưởng, hạnh phúc đến sắp bất tỉnh rồi.
.Trình Xử Lượng bên cạnh cũng ngưỡng mộ chết đi được, chợt nghe một giọng nói non nớt: - Cha! Con chạy nhanh hơn so với cậu ta.
.Trình Xử Lượng cúi đầu nhìn, thấy con trai nhìn mình với đôi mắt đỏ hoe, đó thật sự là đau lòng a, thầm nghĩ, chẳng lẽ phải thật sự cho vợ đến xưởng may y phục làm việc sao?
.Cuối cùng chính là giải đoàn thể tốt nhất, mà giải thưởng này không phải ban cho học sinh, mà là trao cho các nữ lão sư ở Học viện Chiêu Nghi.
.- Vô Y tỷ, tỷ nhanh chút đi nào!
.- Các ngươi đi đi, chỉ cần các ngươi đứng ở trên, ta đã thắng rồi! Tiêu Vô Y khóe miệng cong lên, nàng cũng thật không thích nổi bật, thứ nàng để tâm là tranh giành giữa nam nữ, nàng cũng là viện trưởng điểm tên một số người đắc lực lên nhận thưởng, nàng vốn muốn cho Dương Phi Tuyết đi, nhưng Dương Phi Tuyết đã cự tuyệt, nàng ấy thật sự thích hoạt động như vậy, nhưng không muốn bản thân trở nên nổi bật giữa đám đông.
.Nữ lão sư của Học viện Chiêu Nghi đều là con cái của nhà quý tộc, Lý Trị cũng biết một hai người, cho dù không biết cũng chẳng sao, là nam nhân, đương nhiên rất hưởng thụ việc trao giải cho những nữ lão sư này, còn thân thiết trao đổi với họ mấy câu, chỉ đáng tiếc không khâu bắt tay, đương nhiên Hàn Nghệ cũng sẽ không thiết kế, bởi vì hắn vốn tưởng rằng Tiêu Vô Y hoặc là Dương Phi Tuyết sẽ lên dài, vậy thì đương nhiên là không được a, nhưng mà trong phần thưởng cũng đã bao gồm cả hoa tươi.
.Bốn nữ lão sư đứng trước khán đài, giơ cao hoa tươi, học sinh của Học viện nam ngoại ô cùng với những người ủng hộ bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
.Trong đó đã bao hàm rất nhiều ý nghĩ thâm sâu. Vì chuyện này có thể nói là, lần đầu tiên nữ nhân đứng trên đầu nam nhân một cách lộ liễu như vậy.
.Tiêu Vô Y ở bên dưới khán đài xem hết tất cả cảnh tượng, hốc mắt hơi ươn ướt, đây là cảnh tượng nàng muốn thấy nhất.
.Sau lễ trao giải này, dĩ nhiên chính là nghi lễ bế mạc!
.Nghi lễ bế mạc này là đến tiết mục nói chuyện của Hàn Nghệ.
.- Không giấu mọi người, ta thật không muốn đứng ở đây, vì trong lịch trình an bài của Đại hội vận động, lần thứ hai lộ diện của ta, chính là biểu thị Đại hội vận động sẽ phải kết thúc, nhưng vào lúc này trong lòng ta rất nuối tiếc, Đại hội vận động này thật sự đã vượt ra ngoài dự tính của ta rất nhiều rất nhiều, biểu hiện của các em nhỏ thật quá xuất sắc, sự vui mừng, bi thương, kích động, mất mát, nước mắt, kiên trì, nỗ lực của bọn chúng, đều khắc sâu trong đầu của chúng ta, cũng khiến rất nhiều rất nhiều người cảm động, ta đang nghĩ đây chính là tinh thần của Đại hội vận động. Ở đây ta phải cảm tạ bọn chúng, cảm tạ bọn chúng khiến ý tưởng này của ta trở nên có giá trị, tuyệt vời thế này. Cảm ơn!
.Ngay lập tức, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
.Đợi hơn nửa ngày, tiếng vỗ tay mới dần dần ngừng lại, Hàn Nghệ lập tức cất cao giọng nói: - Rất tiếc thiên hạ không yến tiệc nào không tàn, ta ở đây xin trân trọng tuyên bố, Đại hội vận động mùa thu một năm một lần của Học viện Chiêu Nghi chính thức bế mạc, chúng ta năm sau gặp lại.
.Vẫn là những câu nói đơn giản, nhưng trong lúc hắn nói, trong đầu mọi người hiện lên những gì xảy ra trong ba ngày nay, trong lòng vô vàn không nỡ.
.Bởi vậy Hàn Nghệ nói xong một hồi lâu, tiếng vỗ tay mới vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận