Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 877.2: Giúp đỡ có trả công

.Muốn nghe chuyện cũ của Hàn Nghệ, Tiểu Mập thật sự là thuộc như lòng bàn tay, hơn nữa thằng nhóc béo này lại biết ăn nói, nói một mạch hết chuyện năm đó Hàn Nghệ phá âm mưu lừa gạt của Cửu Đăng hòa thượng như thế nào, nói rất là phấn khích, hết sức hấp dẫn, đương nhiên, chuyện trộm tiền thì y khong hề đề cập đến.
.- Hay quá! Hay quá! Hàn tiểu ca đúng là thông minh tuyệt đỉnh!
.Mọi người nghe vậy vô cùng kích dộng.
.- Ngoài Cửu Đăng thần côn này ra, còn có chuyện gì khác không?
.- Có nhiều lắm. Có một lần Thứ sử Dương Châu bị người của mình hãm hại, dẫn đến Kim bồ tát của bệ hạ không biết tung tích, cũng là Hàn đại ca ta giúp tìm về được.
.- Ồ, mau kể đi.
.Hùng Đệ lại chậm rãi kể chuyện Kim bồ tát năm xưa.
.Mọi người nghe say sưa đến ngây ngốc.
.Hơn nữa người xung quanh càng lúc càng nhiều.
.Sau đó, Hùng Đệ lại thuật lại chuyện Hàn Nghệ bảo vệ Dương Châu cho bọn họ nghe, câu chuyện này thì mọi người cũng từng nghe rồi, nhưng chưa biết tường tận, lúc này qua cách dẫn dắt của Tiểu Mập, câu chuyện này lại càng thêm hấp dẫn, và còn nhào nặn Hàn Nghệ thành một siêu cấp đại anh hùng.
.Nói đến chỗ đặc sắc, mọi người còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
.- Hàn tiểu ca là anh hùng thực sự.
.- Nếu nói ra, Hàn tiểu ca cũng đã làm rất nhiều chuyện tốt, giống như cày Hùng Phi, máy dệt vải Tinh Tinh trước đây, giấy mực bây giờ, có cái nào không phải là tạo phúc cho bách tính, ta thấy còn mạnh hơn Thôi Lư Trịnh Vương kia nhiều.
.- Ngươi nhắc mấy người đấy làm gì.
.- Tiểu Mập này cũng thật là, rõ ràng biết là trước nay ta thường khiêm tốn, còn cứ đem mấy chuyện xấu hổ trước đây của ta ra nói, lát nữa nhất định phải dạy cho nó một bài học, thật không ra thể thống gì rồi.
.Hàn Nghệ đang ở Nữ Nhân Phường nghe thấy từng tràng khen ngợi trước Phượng Phi Lâu, không khỏi gật gù đắc ý, tỏ vẻ buồn bực.
.Còn một nữ tử xinh đẹp đang ngồi bên cạnh hắn, chính là Tiêu Vô Y, lúc nãy nàng thật sự cũng nghe rất chăm chú, không khỏi nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc ở Dương Châu, lúc này mới bừng tỉnh, lập tức lườm Hàn Nghệ, nói: - Sợ là chàng bảo Tiểu Mập nói như vậy.
.- Oan uổng a!
.Hàn Nghệ hét lên một tiếng, nói: - Tuy Tiểu Mập nói đều là sự thật, nhưng nàng thấy ta, có khi nào nhắc đến nửa câu, ta vẫn luôn cho mình là tên nông dân, nam nhân vừa xuất sắc nhưng cũng vừa khiêm tốn như vậy, e là trên đời cũng chỉ có một mình ta thôi.
.Tiêu Vô Y mấp máy môi, nói: - Khoác lác, ta chỉ biết một người còn khiêm tốn hơn chàng.
.- Ai?
.Hàn Nghệ tức trợn hai mắt.
.- Chính là bổn quận chúa.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Bổn quận chúa có một vị trượng phu xuất sắc như vậy, nhưng chưa từng nhắc đến nửa câu, chàng nói có phải là ta khiêm tốn hơn chàng hay không?
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, chắp tay nói:
.- Tiểu sinh cam lòng bái phục.
.Nói xong, hai vợ chồng đều bật cười.
.Qua một lát, Tiêu Vô Y đảo mắt, nói: - Nhưng hình như Tiểu Mập đã bỏ sót mấy điều không nói.
.Hàn Nghệ "haiz" một tiếng, nói: - Chuyện vinh quang của ta cũng nhiều không kể xiết, bỏ sót một vài chuyện cũng không sao, khiêm tốn, khiêm tốn.
.Da mặt thật dày! Tiêu Vô Y nói thầm một câu trong lòng, nhưng miệng lại nói: - Nhưng chuyện mà Tiểu Mập bỏ sót lại chi tiết đặc sắc, thực sự khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
.Nàng khẽ lắc đầu, tỏ vẻ bất mãn.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ ngẫm nghĩ, hình chuyện bỏ sót đều là những chuyện không thể cho người khác biết, chuyện vinh quang để cho người khác biết thì Tiểu Mập đều nói rồi, tò mò nói: - Là gì?
.Tiêu Vô Y chớp chớp đôi mắt đẹp, hồn nhiên ngây thơ nói: - Chính là chuyện chàng quyến rũ Nguyên Mẫu Đơn và Dương Phi Tuyết.
.Hàn Nghệ đột nhiên sợ toát mồ hôi toàn thân, sợ đến nỗi ngó trái nhìn phải, may mà không có ai, lúc này mới khẽ thở phào một hơi, đây đúng là tử huyệt a, nếu tin tức này để cho đối phương biết được, thì hắn tất sẽ tan tác, nhìn Tiêu Vô Y với vẻ địch ý, hung thần ác sát nói: - Mỹ nữ, có phải là nàng biết hơi quá nhiều rồi không?
.Tiêu Vô Y ưỡn ngực nói: - Phải thì sao?
.- Phách lối như vậy!
.Hàn Nghệ bị dọa đột nhiên lui một bước, nói: - Vậy thì đừng trách ta giết người diệt khẩu.
.Tiêu Vô Y cười khúc khích, che miệng cười nói: - Không ngờ là mánh khóe lừa bịp của chàng đã cao đến mức có thể lừa chính mình rồi.
.Đây đúng là miệt thị trắng trợn a!
.Hổ không ra uy, nàng tưởng ta là mèo ốm à! Hàn Nghệ tức khí, đột ngột thò bàn tay ma quỷ kia ra.
.- Ai da! Thê tử tha mạng, thê tử tha mạng!
.Tiêu Vô Y lúc nãy còn đứng trước mặt Hàn Nghệ, lúc này đã đứng phía sau Hàn Nghệ, một tay bẻ quặt bàn tay tác quái kia của Hàn Nghệ ra sau lưng, hừ nói: - Lại muốn đánh lén ta, trước đây ta đều nhường chàng, thật sự tưởng là bản lĩnh của mình lớn lắm hả.
.Nàng đúng là ác! Hàn Nghệ nói: - Mỹ nữ, nể mặt một chút có được không?
.Tiêu Vô Y buông lỏng tay ra, Hàn Nghệ thình lình quay người lại, ôm chặt cứng Tiêu Vô Y, mở miệng liền hôn luôn, dựa vào kỹ thuật hôn cao siêu, trực tiếp hôn mỹ nhân trong lòng đến mềm nhũn cả người, không hề có sức trả đòn, trong mắt tràn ngập sự cầu cứu, lúc này mới ngẩng đầu lên, trở lại như cũ, cười hì hì nói: - Mỹ nữ, chiêu này của ta thế nào?
.- Đê tiện!
.Tiêu Vô Y mặt đỏ bừng, mắt long lanh, khẽ "xì" một tiếng khinh miệt.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đó cũng là do nàng ép, lại dám khinh thường trượng phu như vậy, chuyện này nếu nói ra ngoài, ta còn mặt mũi nào nữa, nàng nói nàng có đáng bị phạt không, nhưng mà hôm nay bổn đại gia tam trạng không tồi, có thể xử lý nhẹ nhàng, chỉ phạt nàng tối nay tắm cùng ta thôi.
.Tiêu Vô Y nghe vậy mặt đỏ đến mang tai, lại nhớ đến sự điên cuồng đêm đó, không khỏi hung hăng trừng mắt, lạnh lùng nói: - Vừa phải thôi.
.Hàn Nghệ cười ngượng ngùng: - Hiểu! Hiểu!
.Tiêu Vô Y nũng nịu lườm hắn một cái: - Bây giờ chàng uy phong rồi, hàn môn Trường An đều coi chàng "Thiên Lôi sai đâu đánh đây", bất luận chàng nói gì, bọn họ cũng vỗ tay khen hay.
.Hàn Nghệ cười ha hả, kéo nàng qua, hay tay ôm nàng, cười nói: - Thật ra điều khiến ta cảm thấy hạnh phúc nhất không phải là những lời tán dương bên ngoài, mà là có thể cùng nàng chia sẻ niềm vui thành công này.
.Lời này vừa nói ra, nữ vương Tiêu Vô Y cảm tính lập tức tan tác, trong lòng giống như được phết mật ong vậy, trong mắt hiện lên một lớp sương khí, chăm chú nhìn Hàn Nghệ, dịu dàng nói: - Hàn Nghệ, cảm ơn chàng.
.Không phải "Hàn Nghệ, ta yêu chàng"? Đúng là thất bại. Hàn Nghệ sửng sốt, nghi hoặc nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y đột nhiên giơ tay lên lau nước mắt rất nhanh, mỉm cười nói: - Thật ra từ trước đến nay ta vẫn hy vọng thay đại tỷ kể khổ, hy vọng có thể trả lại đại tỷ một lời đánh giá công bằng, chàng đã giúp ta làm được tất cả những việc này.
.Thật ra nàng nhìn thấy Đại Đường nhật báo kỳ này cũng hết sức vui vẻ, vui vẻ hơn so với bất cứ ai, nội dung viết trên đó đều là những lời nàng giấu kín trong lòng đã lâu.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, giơ tay ra lau giọt nước mắt kia, cười nói: - Ngốc, đây đều là việc ta nên làm.
.Tiêu Vô Y khóe miệng giương lên, nói: - Vậy à? Vậy thì thôi vậy.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Thôi cái gì?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Người ta vốn còn định tối nay, tối nay hầu hạ chàng tắm, coi như là quà đáp tạ, nhưng nếu chàng đã nói đây là việc nên làm, vậy thì thôi.
.- Khụ khụ khụ! Ta thu hồi câu nói vừa rồi, đây là giúp đỡ có trả công, nàng nhất định phải báo đáp ta. Hàn Nghệ nói vô cùng nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận