Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 973: Giao công khóa

.Kỳ thật Đại Đường đã sớm quốc thái dân an, mâu thuẫn nội bộ chỉ có vấn đề tranh giành quân quyền, mà vấn đề này, Lý Trị cũng đã xử lý được bảy tám phần rồi, hiện tại y đúng là chủ yếu gặp phải vấn đề dung hợp dân tộc thôi.
.Giờ Tây Đột Quyết đã bị diệt, sau khi diệt, nên quản lý như thế nào, đó cũng là một vấn đề lớn.
.Lý Trị cũng muốn noi theo biện pháp lúc trước Lý Thế Dân sử dụng với Đông Đột Quyết đi dùng với Tây Đột Quyết, y còn từng phái người đi trấn an A Sử Na Hạ Lỗ, cho gã rất nhiều chỗ tốt, con trai Hí Vận của A Sử Na Hạ Lỗ còn từng làm đầu lĩnh cấm quân của Trường An nữa đấy, sau lần đầu tiên đánh bại A Sử Na Hạ Lỗ, Lý Trị vẫn áp dụng chính sách dụ dỗ, tha thứ cho đám bộ lạc này, nhưng con sói có nuôi mãi cũng không thân được.
.Có thể thấy được biện pháp của Lý Thế Dân cũng chỉ có Lý Thế Dân dùng được, mà Lý Trị thì không dùng được đấy, người Hồ phục Lý Thế Dân, bởi do uy vọng của Lý Thế Dân quá cao, nhưng Lý Trị thì không có uy vọng gì, nên người Hồ cũng không coi trọng y.
.Trong lòng Lý Trị cũng biết rõ điểm này, nên chỉ có thể tìm kiếm cách khác, bởi vậy nên y lựa chọn dùng sách lược của Hàn Nghệ.
.Nhưng ở vấn đề quốc nội, y vẫn tương đối bảo thủ, cũng không nhắc đến việc có chọn dùng phương pháp toàn quốc thương phẩm hóa của Hàn Nghệ hay không.
.Lúc này vừa nói xong, Lý Trị đột nhiên nhớ tới một chuyện, bèn hỏi: - Trẫm nghe nói ngươi còn để lại hai người Bùi Hành Kiệm và Tô Định Phương trấn thủ Bắc Đình và Toái Diệp đúng không?
.- Đúng vậy!
.Hàn Nghệ nói tiếp: - Bệ hạ, theo những gì thần biết, hai người này là nhân tài hiếm có, trong lần đại chiến này, giết cho người Hồ phải run sợ trong lòng, hơn nữa còn văn võ song toàn, để bọn họ ở lại, thứ nhất có thể làm cho người Hồ kinh sợ, thứ hai cũng có thể thống trị nơi đó, một công đôi việc, không còn gì thích hợp hơn. Kỳ thật nếu không có bọn họ tương trợ, chỉ sợ vi thần cũng khó có thể thành công. Bùi Hành Kiệm càng không cần phải nói, y vốn là trên người mang tội, lần này xuất chinh cũng chỉ trông mong có thể lập công chuộc tội, nếu như bệ hạ chịu bỏ qua chuyện cũ, cho y được phong nhất quan bán chức, thì y chắc chắn sẽ thề sống thề chết đi theo bệ hạ. Còn Tô Định Phương, người này sống vài thập niên trong quân đội, vẫn luôn nửa vời, không thể thi triển khát vọng, rất là buồn bực, bởi vậy trong lần xuất chinh này, ông ta càng tích cực hơn, ông ta hy vọng được triều đình coi trọng. Nếu như bệ hạ cho ông ta đủ coi trọng, thì ông ta tuyệt đối sẽ cảm động đến rơi nước mắt, cuối cùng sẽ nguyện trung thành cả đời với bệ hạ đấy.
.- Tô Định Phương! Lý Trị âm thầm suy nghĩ, hiện giờ muốn một thống soái có thể một mình gánh vác một phương, đều là những người còn sót lại từ thời kỳ Trinh Quán cả, ngoài ra cũng không còn được mấy người, hiện này nội chính y đã có người của chính mình rồi, nhưng trong quân thì chưa, Tô Định Phương là một ứng cử viên tốt, xuất thân thứ tộc, không có qua lại nhiều với quý tộc trong kinh thành, mấu chốt là ông ta là môn đồ của Lý Tĩnh, Lý Tĩnh tuyệt đối là phái trung lập, giống như Lý Tích, điều này làm cho y rất yên tâm
.- Trẫm đã biết.
.Đợi sau khi Hàn Nghệ rời đi, Lý Trị vẫn chưa đi về hậu cung, mà là đi tới một gian phòng nhỏ ở Bắc Uyển.
.- Tội thần khấu kiến bệ hạ.
.- Vương Văn Độ!
.Lý Trị cúi đầu nhìn người quỳ phía trước, nhíu chặt mày, qua một lúc, y mới phẫn nộ nói: - Ngươi thật sự khiến trẫm quá thất vọng, trẫm phái ngươi đi giám thị Lư Quốc Công, nhưng ngươi lại đố kỵ với công lao của Tô Định Phương, lợi dụng chiếu lệnh của trẫm đoạt quyền, ngươi suýt thì đã làm hỏng đại sự của trẫm.
.- Tội thần biết đã phạm vào tội chết, tội thần cũng không có xin bệ hạ khoan thứ, kính xin bệ hạ ban cho thần được chết.
.Vương Văn Độ lại đột nhiên chuyển lời: - Nhưng thưa bệ hạ, tội thần làm vậy cũng không phải vì tư lợi bản thân, mà tội thần làm vậy đều bởi vì Đặc phái sứ.
.Lý Trị cau mày:
.- Hàn Nghệ? Chuyện này thì có quan hệ gì tới Hàn Nghệ?
.Vương Văn Độ nói: - Bệ hạ có điều không biết, lúc Đặc phái sứ vừa tới trong quân doanh, lúc đó các tướng lĩnh trong quân còn từng lên kế hoạch để giáo huấn Đặc phái sứ một trận, là do Đặc phái sứ thông minh mới không để cho bọn họ thực hiện được. Nhưng vì sao bọn họ lại oán hận Đặc phái sứ, còn không phải đều vì lúc trước bệ hạ phế hậu Vương thị cùng với buộc tội Tiêu thị ư. Tội thần lúc ấy thầm nghĩ rằng, nếu khiến cho bọn người Lư Quốc Công lập nhiều công lớn trở về, sau này có thể sẽ gây bất lợi cho tân hoàng hậu, bởi vậy tội thần mới bí quá hóa liều, lúc ấy tội thần cũng chưa từng nghĩ sẽ còn sống. Cũng may có Đặc phái sứ đích thân ra tay, giảm bớt tội nghiệt trên vai tội thần.
.Lý Trị nhíu mày, trầm tư nửa ngày, đột nhiên thở dài: - Ngươi đứng lên đi.
.Tiêu phủ!
.Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, cho dù chỉ mơ hồ nhìn thấy một góc của núi băng, đều cảm thấy được cực kỳ hương diễm.
.Chỉ thấy tên nhãi Hàn Nghệ này ghé vào mép thùng gỗ, mà phía sau hắn ngồi một nữ tử tuyệt sắc, hơi nước mênh mông, lộ ra chiếc cổ khêu gợi trắng như tuyết, mái tóc thật dài được búi trên đầu, một cây trâm gỗ cắm nghiêng, da thịt tuyết trắng, đầy dặn, bộ ngực cao tròn ngập một nửa trong nước, rãnh sâu hơi lộ ra, khuôn mặt bị hơi nước nóng xông cho hơi hồng nhuận, nhìn qua thật sự là vô cùng mịn màng, thật đúng là cực kỳ xinh đẹp gợi cảm.
.Không phải là Tiêu Vô Y thì là ai!
.- Đây chính là miệng vết thương kia sao? Tiêu Vô Y cầm khăn tắm nhẹ nhàng xoa vai trái của Hàn Nghệ.
.- Ừ!
.Hàn Nghệ dương dương đắc ý nói: - Đây chính là tượng trung cho anh hùng nha.
.Tiêu Vô Y nhíu mày nói: - Nhưng vết thương này cũng không có quá sâu, chỉ tổn thương ngoài da mà thôi, loại tài bắn cung này mà cũng có thể bắn cho chàng ngã xuống ngựa, chàng vẫn đừng tự nhận mình là anh hùng thì hơn!
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Nàng biết gì chứ, trên mũi tên kia có độc đó!
.- Thật sao?
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ hỏi: - Độc gì mà có thể làm cho chàng lập tức ngã xuống ngựa vậy?
.- Vì sao nàng cứ luôn rối rắm chuyện ngã ngựa này vậy.
.- Ta chỉ đang nghĩ liệu có phải chàng cố ý giả vờ bị thương, giành lấy sự thông cảm hay không? Tiêu Vô Y như thoáng có chút suy nghĩ nói, Hàn Nghệ nàng nhận thức hoàn toàn có thể làm ra chuyện này được, đúng là giống như Hàn Nghệ sẽ làm thế vậy.
.Hàn Nghệ nổi giận, xoay người lại, kích động nói:
.- Nàng có phải là thê tử của ta không thế, giả vờ bị thương? Đúng là chỉ có nàng nói ra được, nàng có biết không, lúc ấy suýt thì ta mất cả tính mệnh đấy.
.Tiêu Vô Y lè lưỡi một cái, nói: - Ta --- ta chỉ tùy tiện nói chút thôi, vậy --- vậy sau khi chàng rơi thì sao?
.Hàn Nghệ hỏi ngược lại: - Tiểu Dã chưa kể cho nàng sao?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Tiểu Dã nói chàng thuê một đám bảo tiêu, là bọn họ cứu chàng.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Chính là thế nha, may mà ta thông minh, còn biết thuê một đám bảo tiêu đấy.
.Tiêu Vô Y hồ nghi hỏi: - Nhưng vì sao ta chưa bao giờ nghe chàng kể a?
.- Người nào có tiền mà không thuê bảo tiêu để bảo vệ mình đâu, nàng cho rằng ta thật sự không sợ chết sao, nàng có muốn không, ta cũng thuê cho nàng mấy người.
.Hàn Nghệ chỉ nói sơ lược, Hàn Nghệ là tay gian lận, đương nhiên phải phòng ngừa chu đáo rồi, đã sớm bàn bạc xong cả với Tiểu Dã rồi.
.Hắn vừa nói như vậy, Tiêu Vô Y cũng bỗng nhiên không có bất cứ hoài nghi gì, chỉ hừ một tiếng: - Ngay cả tôi tớ ta còn ngại vướng bận, còn muốn bảo tiêu làm gì.
.- Nói cũng đúng, thê tử của ta chính là một cao thủ đấy.
.Hàn Nghệ cười hì hì, ánh mắt đột nhiên liếc về cái rãnh sâu lộ ra kia, nhịn không được một trận run rẩy, bao lâu rồi chưa sờ vào thịt, hắn vội vàng kéo Tiêu Vô Y vào trong ngực, cười hì hì nói:
.- Có nhớ ta hay không?
.Tiêu Vô Y đỏ mặt sẵng giọng: - Chàng nói xem!
.- Ta đâu có hỏi nàng a!
.- Vậy chàng hỏi ai?
.Tiêu Vô Y cả giận nói.
.- Ta đang hỏi chúng nó mà!
.Hàn Nghệ đặt tay lên một ngọn núi cao, chỉ cảm thấy non mềm trắng mịn, mềm mại trơn trượt như tơ lụa vậy, khiến cho hắn cũng không dám quá mức dùng lực, sợ mình sẽ nắn vỡ mất.
.Tiêu Vô Y lập tức đỏ thẫm mặt, nhẹ vỗ vào ngực Hàn Nghệ, nói: - Chàng muốn làm gì, đang tắm nha.
.- Ta đang giúp nàng tắm rửa a!
.Hàn Nghệ cười ha ha, chỉ cảm thấy một bàn tay chưa đủ đã nghiền, kết quả là, tay còn lại cũng sờ nốt một bên khác: - Vô Y, hình như to hơn trước kia một chút ấy.
.Tiêu Vô Y nghe vậy ngượng ngùng không thôi, ưm một tiếng, ghé vào trong lòng Hàn Nghệ, một năm không gặp nhau, nàng cũng đâu phải nữ tu, cũng là có tư tình, hiện giờ một đôi bồng đào bị Hàn Nghệ đùa bỡn, trong lòng nàng cũng dấy lên một đoàn lửa tình, nàng hạ giọng nói: - Thì đã sao, nhưng vẫn chưa bằng Mẫu Đơn tỷ a.
.Một câu nói kia giống như là xuân dược, Hàn Nghệ tinh thần rung lên, hai con mắt lòe lòe tỏa sáng.
.Tiêu Vô Y vụng trộm thoáng nhìn, hừ nói: - Nói đến Mẫu Đơn tỷ thôi mà chàng đã kích động như vậy rồi.
.- Không --- không có kích động! Ta đâu có kích động!
.- Thật sao?
.Gò má Tiêu Vô Y nhiễm hồng, đôi mắt hiện lên ý cười duyên dáng: - Chàng biết nói dối, nhưng nó sẽ không a.
.Hàn Nghệ sửng sốt, hỏi: - Ai?
.Tiêu Vô Y xấu hổ: - Chàng cứ nói đi?
.Hàn Nghệ ngẩn người, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, Tiêu Vô Y đây là muốn gậy ông đập lưng ông: - Nàng cũng đừng vu tội lung tung cho nó, nó đều là vì nàng a! Nói xong, hắn sao còn chịu được nữa, bèn hung hăng hôn lên môi nàng.
.Trong lúc nhất thời bọt nước vẩy ra, tình cảm mãnh liệt vô hạn a!
.Từ phòng tắm đến phòng ngủ, căn bản là không dừng lại được!
.Hôm sau!
.- A--- !
.Một tiếng hét cao vút truyền ra từ trong phòng ngủ của Tiêu Vô Y, nhưng không phải là loại tiếng kêu cao vút thỏa mãn, mà là tiếng kêu thảm thiết.
.- Sao nàng lại cắn ta a!
.Hàn Nghệ che vai phải của mình, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Tiêu Vô Y nằm úp sấp trên người mình.
.Tiêu Vô Y đầy mặt ửng hồng, khó thở nói:
.- Chàng bắt nạt ta cả đêm còn chưa đủ sao, vừa mới rời giường lại ức hiếp ta, ta không cắn chàng thì cắn ai.
.Hàn Nghệ oan uổng nói: - Đây là ta dùng hành động chứng minh sự trung trinh với nàng a!
.Tiêu Vô Y kinh ngạc hỏi lại: - Trung trinh gì?
.Hàn Nghệ kích động vạn phần nói: - Nàng cũng không thèm nghĩ lại, nếu ta ở bên ngoài câu tam đáp tứ, thì cả người đã sớm bị vét sạch rồi, về nhà nhất định sẽ vùi đầu nằm ngủ, mà ta đây dũng mãnh như vậy, khát khao như vậy, không phải là chứng minh, hơn một năm nay, ngay cả nữ nhân ta cũng chưa xem qua sao.
.Tiêu Vô Y ngẩn người, lúc này mới tức mắng: - Ngụy biện gì vậy! Toàn ở đây nói hươu nói vượn. Nói xong, nàng lại nhẹ nhàng ghé vào trước ngực Hàn Nghệ, hừ bảo: - Chàng đều đã có ba nữ nhân rồi, còn không biết xấu hổ nói mình trung trinh ư.
.- !
.Nhắc tới chuyện này, Hàn Nghệ lập tức không phản bác được, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng ngọc nhẵn nhụi của Tiêu Vô Y, đột nhiên nói: - Rất xin lỗi!
.Tiêu Vô Y chu lên đôi môi khêu gợi: - Không cần, đây là do ta đáp ứng, cho dù có đắng nữa, ta cũng sẽ tự mình nuốt xuống.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Ta thực sự không phải nói chuyện này, ta chỉ là cảm thấy lúc ta ở phương bắc, thật sự là quá mạo hiểm.
.- Sao chàng lại nói việc này nữa?
.- Bởi vì hôm nay lúc ôm nàng, ta mới biết ta sợ nhất là mất đi nàng đấy. Hàn Nghệ hơi nhíu mày, thời khắc hạnh phúc như này, khiến hắn cảm thấy tại sao bản thân mình lại có thể làm như vậy được chứ.
.Hốc mắt Tiêu Vô Y hơi có chút ướt át, nhẹ giọng hỏi: - Vậy lúc chàng không ôm ta thì sao?
.- Này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận