Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1366.1: Bắt đầu ván kế tiếp

.- Sao thế? Chẳng lẽ ngươi còn không chịu bỏ qua?
.Trần Thạc Chân hơi kinh ngạc nói.
.Đây đã là một kết cục thảm bại không cách nào xoay chuyển, Nặc Hạt Bát vừa chết, Thổ Dục Hồn vốn đã chia năm xẻ bảy lại càng như rắn mất đầu, làm sao có thể là đối thủ của Thổ Phiên. Nhưng mà, nội bộ tể tướng phát động chính biến, trong tình huống này, trên cơ bản là thế cục lớn đã định rồi.
.- Hiện giờ chỉ là Thổ Dục Hồn thua, Đại Đường chúng ta vẫn chưa thua. Hàn Nghệ hơi chau mày nói: - Ta vẫn muốn cùng Lục Đông Tán đánh cược một ván lớn. Nhưng nghĩ khí rõ ràng không có tự tin giống như trước.
.Trần Thạc Chân kinh ngạc nói: - Lẽ nào ngươi muốn tuyên chiến với Thổ Phiên.
.- Cũng chưa hẳn là không thể.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ít nhất chúng ta vẫn còn đủ thời gian trở về Đại Đường. Nếu đã như vậy, tại sao không ở lại đánh giáp lá cà với họ. Trong lời nói lộ ra chút bất đắc dĩ. Đều đã nghĩ xong đường lui rồi, có thể thấy việc này thật sự giống như hắn nói, đánh cược thêm một lần nữa. Nếu như đã đánh cược, vậy thì ai cũng đều có khả năng thắng. Nói xong, hắn lại hỏi Liễu Như Phong: - Đại quân Thổ Phiên đánh đến nơi này, cần bao nhiêu thời gian?
.Việc này nếu là sát thủ bình thường, chỉ sợ là si ngốc rồi. Ta chỉ là một sát thủ, ngươi lại hỏi vấn đề chuyên nghiệp như vậy. Nhưng mà Liễu Như Phong xuất thân danh môn, binh pháp đương nhiên không nói chơi, cũng có hiểu biết đối với chuyện trên chiến trường, là một thích khách vô cùng đặc biệt, bèn đáp: - Cái này ta tính không chuẩn. Nhưng mà hiện giờ đang là trời đông giá rét, bãi cỏ địa phương chỉ sợ cung ứng không đủ, vì vậy Thổ Phiên cũng phải vận chuyển bãi cỏ để bù đắp. Không thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, vả lại bọn họ còn phải công phá hai phòng tuyến quan trọng là thành Thổ Dục Hồn và Đại Mạc Môn. Nghe nói Thổ Phiên chia binh ra đi công phá. Ta nghĩ trễ nhất cũng chỉ là hơn một tháng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta lại cho rằng thời gian còn dài hơn so với ngươi nói.
.Trần Thạc Chân gật đầu nói: - Không sai, Nặc Hạt Bát đã chết, Tố Hòa Quý cũng đoạt quyền thành công. Thổ Dục Hồn là rắn mất đầu, trong ngoài đều khốn đốn, có thể nói đã là thịt trên thớt của Thổ Phiên rồi. Nếu ta là Lộc Đông Tán, nhất định sẽ không bằng lòng tiêu hao quá nhiều lực lượng vào đây. Bởi vì bọn họ nhất định không áp dụng sách lược tấn công mạnh mẽ, mà là thi hành chính sách cứng mềm đều dùng, dụ hàng các bộ lạc, nhưng mà như vậy thì thời gian cần thiết ngược lại sẽ càng nhiều hơn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không sai. Chính là đạo lý như vậy. Trước tiên chúng ta tìm một nơi ẩn núp rồi tiếp tục thương lượng.
.Đoàn người lại đến một nơi trong rừng, bởi vì khu vực này đều là xuyên cốc, không phải là đồng bằng, vùng núi rất nhiều.
.Vào trong rừng, Hàn Nghệ lập tức viết sáu bức thư, sau đó kêu thủ lĩnh của Cấm Vệ quân đến, dặn dò nói: - Ngươi lập tức lệnh cho người chuyển những bức thư khẩn này đến Trường An và Côn Lăng Đô hộ phủ Bùi Hành Kiệm, cùng với Tây An Đại đô hộ phủ Tô Định Phương, Nhớ, nhất định phải nhanh.
.Nói xong, hắn lại đưa từng phong thư một cho đối phương, kỳ thật chỉ là ba phong thư, chẳng qua là được lập thành hai bản, hắn chính là lo lắng trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
.Hàn Nghệ lại nói: - Còn nữa, ngươi đích thân dẫn người đi trước thăm dò tin tức của công chúa Hoằng Hóa. Một khi có được tin tức xác thực, lập tức hồi báo với ta.
.Sĩ quan kia sau khi nhận được mệnh lệnh, lập tức lui xuống phân phó nhiệm vụ.
.Hàn Nghệ lại nói với Liễu Như Phong: - Ngươi lập tức sắp xếp người đi thăm dò tin tức bộ lạc Hạ Chân, xem xem bộ lạc Hạ Chân có động tác gì?
.Liễu Như Phong đáp: - Bộ lạc Hạ Chân trấn thủ Đại Phi Xuyên, hơn nữa còn có đội quân hai vạn tinh nhuệ, chuyên môn chính là vì bảo vệ thành Phục Sĩ, ta nghĩ bộ lạc Hạ Chân đã đầu phục Tố Hòa Quý rồi.
.- Không nhất định.
.Hàn Nghệ nói: - Tuy Nặc Hạt Bát uy vọng không đủ, nhưng cũng không ngốc, ông ta không thể an bài một kẻ không cùng lòng dạ với mình trấn thủ phòng tuyến trọng yếu Đại Phi Xuyên này. Tố Hòa Quý phát động chính biến, chỉ là một ván cờ. Giống như lời ta đã nói trước đó, mục đích của y hẳn là phối hợp với Thổ Phiến nội ứng ngoại hợp, bức những bộ lạc này hàng phục, chứ không phải là đi mua chuộc những bộ lạc này trước, rồi mới phát động chính biến, nếu như y có năng lực này, y căn bản không cần đến Thổ Phiên, Nặc Hạt Bát cũng không đợi được lâu như vậy.
.Chính trị gia chính là chính trị gia, đầu óc xoay chuyển thật nhanh. Liễu Như Phong vẫn còn chút kinh ngạc liếc Hàn Nghệ một cái. Hàn Nghệ nói rất đúng, mấu chốt của cục bố cục này chính là ở chỗ trước tiên ngươi phải chính biến thành công, mới có thể bức ép các bộ lạc quy hàng.
.Liễu Như Phong lập tức an bài người đi trước thăm dò tin tức bộ lạc Hạ Chân. Việc này không khó, Hạ Chân cũng có buôn bán qua lại Nguyên gia.
.Còn Hàn Nghệ bọn họ thì bí mật ẩn nấp trong rừng núi, chờ đợi tin tức.
.- Phù!
.Sau khi đã phân phó mọi chuyện xong, Hàn Nghệ khẽ thở phào, có vẻ hơi mệt mỏi, cười khổ nói với Trần Thạc Chân: - Tuy lần nào chúng ta cũng có thể tìm được đường sống từ trong chỗ chết, nhưng mà lần nào cũng đều chật vật như vậy.
.Trần Thạc Chân đáp: - Hết thảy mọi chuyện đều là do ngươi tự tìm lấy, ta tin nếu đổi lại là người khác, chúng ta đều đã lên đường trở về rồi. Ta chỉ là không hiểu, tại sao ngươi không lựa chọn trở về trước, sau đó lại tính toán thêm.
.Hàn Nghệ nói: - Một khi để cho Thổ Phiên thâu tóm Thổ Dục Hồn, bọn chúng sẽ không thể dễ dàng giao ra. Trừ phi Đại Đường chúng ta xuất binh giành lại, khi đó sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Ta chẳng qua là lựa chọn một con đường đơn giản hơn. Nhưng mà, chỉ là so sánh tương đối mà thôi.
.Trần Thạc Chân nói: - Chẳng lẽ ngươi viết thư cho đám tướng quân Tô Định Phương, chỉ là hỏi thăm bọn họ hay sao? Nói đến cùng, vẫn phải xuất binh, mới có thể giải quyết vấn đề này. Hàn Nghệ chỉ cười cười, không lên tiếng.
.Bởi vì ở ngay vùng lân cận bộ lạc Hạ Chân, cho nên qua hai ngày sau, những người đi thăm dò đã trở về báo cáo.
.- Theo tin tức thăm dò được, bộ lạc Hạ Chân liên tiếp có động tác, bọn họ bố trí nhân mã trước sau hai bên. Liễu Như Phong nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Rất rõ ràng, bộ lạc Hạ Chân không hề bị Tố Hòa Quý mua chuộc, bọn họ bố trí như vậy là để phòng ngừa Thổ Phiên phía trước và Tố Hòa Quý phía sau.
.Liễu Như Phong gật đầu.
.Trần Thạc Chân nói: - Nhưng ta nghĩ bộ lạc Hạ Chân không phải thật sự muốn khai chiến, nếu như hắn ta thật sự một lòng trung thành với Nặc Hạt Bát, thì hẳn là nên xuất binh trợ giúp công chúa Hoằng Hóa. Hắn ta làm như vậy chủ yếu vẫn là để tự bảo vệ mình, ta nghĩ Tố Hòa Quý đã đang phái người bàn bạc cùng hắn ta rồi.
.- Không sai. Ông ta không thể ngăn chặn nổi hai mặt giáp công của Thổ Phiên và Tố Hòa Quý. Hàn Nghệ nói: - Nhưng đây đồng thời cũng là cơ hội của chúng ta, vị trí đại lý của Đại Phi Xuyên cực kỳ quan trọng, bởi vậy mà tụ tập trọng binh, Tố Hòa Quỳ chắc chắn cũng không dám dễ dàng động tay với bộ lạc Hạ Chân, hai bên nhất định vẫn còn đang bàn bạc. Nếu như chúng ta có thể tranh thủ được bộ lạc Hạ Chân, vậy ít nhất cũng có thể trì hoãn thế cục tan vỡ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận